Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 5: Trú Nhan Đan




Chương 05: Trú Nhan Đan
Mộ Dung Thiên xuống núi, trong lòng nặng trĩu, một đường đi đến bên ngoài Thanh Loan Phong
Hắn ôm chặt hộp ngọc được che giấu kỹ lưỡng bằng vải rách trong tay, đưa mắt nhìn về phía hai tên nữ đệ tử đang đứng gác ở phía trước, chần chừ không dám tiến lên
Hai tên nữ đệ tử thủ sơn cũng đã nhìn thấy Mộ Dung Thiên đang lén lén lút lút ở gần đó, không khỏi nhíu mày, khẽ trao đổi với nhau
"Tên kia là đồ đệ của Thẩm trưởng lão Thanh Vân Phong đúng không
Lẽ nào, tên họ Thẩm kia vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, lại muốn giở trò xằng bậy gì đây
"Hừ, mặc kệ hắn là ai, dù sao Phong chủ đã nói, chỉ cần là người của Thanh Vân Phong tới, liền cho hắn một đao lưỡng đoạn
Một tên nữ đệ tử khác lạnh giọng, ánh mắt nhìn Mộ Dung Thiên lộ rõ vẻ chán ghét, thậm chí còn làm động tác bẻ mía đầy khiêu khích về phía hắn
Mộ Dung Thiên nhìn thấy biểu cảm của hai người, trong lòng không ngừng kêu khổ
Nhưng nghĩ đến sư phụ đã giao phó, hắn vẫn cố gắng lấy hết can đảm tiến lên, chắp tay hành lễ
"Mộ Dung Thiên xin được ra mắt hai vị sư tỷ, xin làm phiền thông báo một tiếng, sư phụ ta có vật muốn tặng cho Liễu trưởng lão..
"Người Thanh Vân Phong các ngươi còn dám bén mảng đến Thanh Loan Phong của chúng ta sao
Nữ đệ tử vừa làm động tác bẻ mía cắt ngang, rút ngay thanh bội đao bên hông, xách đao lao đến chém
Phong chủ đã dặn, hễ người Thanh Vân Phong dám tới, chém là được rồi
Đây là gì
Đây chính là phục tùng mệnh lệnh
Với sức mạnh Đoán Thể hậu kỳ, nhát đao đó chém xuống, đến cả đá tảng cũng phải vỡ đôi, huống hồ là thân thể bằng xương bằng thịt
Mộ Dung Thiên hiện giờ chỉ là Đoán Thể trung kỳ, căn bản không phải là đối thủ, mồ hôi lạnh tức khắc toát ra đầm đìa
Lời nhắn nhủ của Thẩm An Tại, đến cả thời gian nói hết hắn cũng chẳng có
Nhìn thấy lưỡi đao loang loáng ánh hàn quang, Mộ Dung Thiên vốn nghĩ lần này bản thân khó giữ được tính mạng, thế nhưng vào khoảnh khắc này, cảnh tượng Thẩm An Tại một kiếm mở Thiên Môn rộng lớn mênh mông kia đột nhiên hiện lên trong đầu hắn
Kiếm khí kia phóng ra xa ba ngàn dặm, mây mù tan biến, một kiếm rạch ngang bầu trời làm biến đổi sắc trời, tất cả giờ phút này hiển hiện rõ mồn một trong óc hắn
Gần như là vô thức, hắn dùng chân hất một cành cây khô dưới đất lên, nắm chặt trong tay, tiện thể múa một đường kiếm hoa
Một tên nữ đệ tử khác nhìn thấy cảnh này không khỏi âm thầm lắc đầu
Thực lực hai người vốn đã chênh lệch, bây giờ một người cầm đao, một người cầm cành cây, quả thật chẳng có gì đáng để so sánh
Nàng ta thậm chí đã chuẩn bị sẵn, tìm một ống trúc gần đó đưa cho vị đại đệ tử Thanh Vân Phong này, cũng không rõ là nên dùng loại kích cỡ nào
Tên nữ đệ tử đang xách đao kia, khóe mắt lộ rõ vẻ khinh thường
Nếu như đao của nàng ta có thể bị cành cây ngăn cản, vậy thì đừng nói là trở về thông báo, làm nha hoàn ấm giường cho tên Mộ Dung Thiên này cũng được
Nàng ta dồn hết sức lực vào thanh đao nặng trịch bổ mạnh xuống, lưỡi đao hướng thẳng về phía trước
Mộ Dung Thiên ánh mắt sắc bén, cành cây trong tay đột nhiên đâm lên
Ông
Cành cây khô tưởng chừng như tầm thường trong tay hắn, vậy mà lúc này lại khẽ rung lên, phát ra tiếng ngân vang yếu ớt của kiếm
Trong nháy mắt kế tiếp
Vút
Hai tên nữ đệ tử dường như nhìn thấy ánh kiếm chói mắt lóe lên trước mặt
Sau đó..
"Đăng, đăng, đăng
Tên nữ đệ tử vừa vung đao liên tục lùi lại ba bước, bàn tay nhỏ nhắn đang nắm chặt thanh đao run rẩy không ngừng, mặt lộ vẻ kinh hãi, khó tin nhìn chằm chằm cành cây khô hoàn toàn không chút tổn hại trong tay Mộ Dung Thiên
Không thể nào
Một tên nữ đệ tử đang quan sát cũng há hốc mồm kinh ngạc, đưa tay dụi mắt, nghi ngờ không biết có phải mình hoa mắt rồi không
Một tên Đoán Thể trung kỳ, vậy mà lại dựa vào cành cây khô tùy tiện nhặt được trên mặt đất, đánh lui được võ giả Đoán Thể hậu kỳ
Rất nhanh, hai người lấy lại tinh thần, hiểu được mấu chốt vấn đề nằm ở đâu
Là võ kỹ
Một kiếm vừa rồi của Mộ Dung Thiên, tuy rằng nhìn qua không có gì đặc biệt, thế nhưng có thể khiến cành cây khô phát ra tiếng kiếm ngân, lại còn vung ra được kiếm quang
Phẩm giai của chiêu kiếm này, ít nhất cũng là Huyền giai trung phẩm, thậm chí là thượng phẩm
"Đây là kiếm pháp gì
Hai người đồng thanh, cùng lên tiếng chất vấn
Mộ Dung Thiên một tay nâng hộp ngọc được bọc vải, một tay lắc lắc "kiếm" trong tay, ngẩng đầu lên đáp
"Một kiếm mở Thiên Môn
"Ai dạy ngươi
"Sư phụ ta, Phong chủ Thanh Vân Phong, Thẩm An Tại
Mộ Dung Thiên cao giọng đáp lại, trong lòng có chút kích động
Kiếm tốt, sư phụ truyền thụ quả nhiên là kiếm pháp lợi hại
Nghe xong, hai tên đệ tử nhìn nhau, vẻ mặt lộ rõ sự nghi ngờ
Thẩm An Tại
Kẻ hơn ba mươi tuổi vẫn chỉ là Đoán Thể hậu kỳ, cả đời này chắc không có cơ hội bước vào Khí Hải cảnh kia, vậy mà lại có thể sở hữu kiếm thuật cao siêu đến thế sao
Lần này, hai người có chút dao động không chắc chắn
Tên nữ đệ tử xách đao kia có vẻ thẹn quá hóa giận, làm bộ muốn tiến lên tiếp tục
Mộ Dung Thiên thấy vậy giật mình, một kiếm vừa rồi mặc dù rất uy lực, nhưng lại vô cùng hao tổn sức lực, bàn tay phải cầm kiếm của hắn hiện tại vẫn còn đau nhức không thôi, trong thời gian ngắn tuyệt đối không có khả năng tung ra chiêu kiếm thứ hai
"Dừng tay
Thời khắc mấu chốt, một tên nữ đệ tử khác ngăn lại, đồng thời đi tới trước mặt Mộ Dung Thiên
"Mộ Dung sư đệ, ngươi vừa nói sư phụ ngươi muốn đưa vật gì đó cho Phong chủ chúng ta
Mộ Dung Thiên thấy các nàng chịu lắng nghe, mừng rỡ gật đầu
"Đúng vậy, sư phụ nói vật bên trong là thứ mà Liễu trưởng lão hiện giờ đang tha thiết mong cầu mà không được, trên trời dưới đất chỉ có duy nhất một viên, bỏ lỡ sẽ không còn, sau ba mươi tuổi mà dùng thì đã muộn rồi
Nghe nói như thế, hai tên nữ đệ tử liếc mắt nhìn nhau, đồng thời hướng ánh mắt về phía vật được bao bọc bằng vải trong tay hắn
"Hừ, lời lẽ ba hoa, vật trân quý như vậy, làm sao có thể do sư phụ ngươi nắm giữ
Nữ đệ tử xách đao hiển nhiên không tin
"Sư đệ nói thật hay giả, hai vị sư tỷ mang vật này đưa cho Liễu trưởng lão xem xét là sẽ rõ
Mộ Dung Thiên nói, đưa tay mở tấm vải rách ra
Tên nữ đệ tử xách đao vốn định nói gì đó, thế nhưng khi nhìn thấy hộp ngọc tinh xảo vô cùng được điêu khắc hình rồng phượng phía dưới tấm vải, liền nhíu mày, liếc mắt nhìn đồng bạn, có chút kinh ngạc
Vật được đóng gói cẩn thận, tỉ mỉ như vậy, chẳng lẽ thứ bên trong đúng như Thẩm An Tại nói
Do dự một lúc, một tên nữ đệ tử khác gật đầu nhận lấy hộp ngọc: "Được, vậy ta sẽ đặc cách mang vật này trình lên Phong chủ, ngươi hãy đợi ở đây, mọi hậu quả, tự ngươi gánh chịu
"Xin làm phiền sư tỷ, xin nhất định phải chuyển lại lời ta vừa nói
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mộ Dung Thiên cung kính chắp tay, nhìn theo bóng dáng nữ đệ tử dần dần khuất xa
..
Thiên Điện Phong chủ, Ngọc các
Liễu Vân Thấm vận một thân thanh y, ngồi trước gương, ngọc thủ nhẹ nhàng vuốt ve một nếp nhăn nhỏ nơi đuôi mắt, trong lòng thở dài
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thời gian gần đây, nàng có thể cảm nhận rõ ràng da của mình đang mất đi vẻ mịn màng, căng bóng, "thổi qua liền phá" như trước kia
Không đạt tới Niết Bàn, rốt cuộc vẫn là thân thể của phàm nhân, khó lòng cưỡng lại sự lão hóa
Thêm vào việc bỏ bê việc chăm sóc da do tu luyện trong những năm qua, đến khi nhận ra những vấn đề này, thì đã quá muộn
Nàng đã tìm hỏi không ít Luyện dược sư trong tông môn, nhưng bọn họ lại chẳng có ai luyện được thuốc dưỡng nhan dưỡng da, chỉ khuyên nàng uống nhiều nước nóng
Hỏi thăm bao ngày vẫn không có kết quả, mỗi ngày nhìn da dẻ dần sạm đi, nếp nhăn ở khóe mắt mỗi ngày một rõ ràng, nỗi buồn phiền trong lòng không biết phải nói làm sao cho hết
Hai ngày nay nàng thậm chí còn chẳng muốn rời khỏi Thanh Loan Phong
Bên ngoài, tiếng bước chân vang lên, theo sau là giọng nói cung kính của nữ đệ tử
"Phong chủ, Thẩm trưởng lão Thanh Vân Phong sai đệ tử đến dâng lễ, nói món đồ này là thứ mà ngài hiện tại tha thiết mong mỏi mà không có được, trên trời dưới đất chỉ có duy nhất một viên..
Liễu Vân Thấm nhíu mày, lại là Thẩm An Tại
"Không nhận, mang trả về
Nàng mất kiên nhẫn nói, vốn đang buồn bực trong lòng, nghe đến tên Thẩm An Tại lại càng thêm phiền
"Vâng
Nữ đệ tử ngoài cửa đáp lại rồi lui ra
Đợi khi xung quanh yên tĩnh trở lại, Liễu Vân Thấm lắc đầu, có chút ghét bỏ
Cái tên Thẩm An Tại này thật đúng là một miếng "cao da chó" khó chịu, tặng cái gì mà thứ mình bây giờ mong mà không được, lại còn nói trên trời dưới đất chỉ có duy nhất một viên
Liễu Vân Thấm bỗng khựng lại, đưa tay vuốt nhẹ lên mặt
Thứ hiện tại mong mỏi mà không có được..
"Quay lại, đem đồ vật đó đưa ta xem thử
Nàng lập tức cất cao giọng
Nữ đệ tử ngoài cửa sững sờ, sau đó cung kính quay trở vào
Đợi khi hộp ngọc được đưa đến trước mặt, Liễu Vân Thấm mở ra, đôi mắt đẹp nhắm lại
Một viên đan dược màu trắng sữa nằm yên ở bên trong, bên cạnh còn có một trang giấy, phía trên viết tên của đan dược này
"Trú Nhan Đan..."
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.