**Chương 891: Lại là Sở Thiên**
"Oanh..
Ngay lúc Lôi Hiển chết, bên trong tòa đại điện vàng son lộng lẫy của Lôi Tông bỗng nhiên bộc phát ra khí tức ngang ngược
Chỉ thấy, Lôi Hoành Đình, tông chủ Lôi Tông đang ngồi trên cao vị, giờ phút này đột ngột đứng lên
Khí tức ngang ngược, từ trong cơ thể hắn mãnh liệt tuôn ra
"Lôi tông chủ, chuyện gì khiến ngươi tức giận đến vậy
Bên trong điện, một nam tử trung niên khí tức bất phàm ngồi ở ghế khách, kinh ngạc nhìn Lôi Hoành Đình
Vừa rồi hắn còn đang nói chuyện rất vui vẻ với Lôi Hoành Đình, sao giờ lại tức giận như thế
Ngay cả khí tức ngang ngược cũng đã bộc lộ ra ngoài
Lôi Hoành Đình mất một lúc lâu mới bình tĩnh trở lại
"Nham tông chủ, vừa rồi là ta thất thố..
Lôi Hoành Đình trấn tĩnh lại, ngồi xuống ghế, nói với nam tử trung niên: "Vừa rồi ta cảm ứng được, nhị đệ tử Lôi Hiển của Lôi Tông ta đột ngột thân tử đạo tiêu
"Cái gì..
Nam tử trung niên tên là Nham Tỳ
Tông chủ của Hậu Thổ Tông
Hậu Thổ Tông cũng là một tông môn tu đạo, thực lực ngang ngửa Lôi Tông và Ngũ Phương Cung
Nham Tỳ vừa nghe tin nhị đệ tử Lôi Tông chết, lập tức kinh hãi, không dám tin
Đại đệ tử Lôi Tông đã chết, tam đệ tử cũng chết không lâu trước, giờ đến nhị đệ tử cũng chết
Thế hệ thanh niên của Lôi Tông coi như đứt gánh
"Lại là Sở Thiên gϊếŧ chết
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nham Tỳ thất kinh hỏi
"Trước khi chết, Lôi Hiển còn chưa kịp dùng bí pháp truyền tin..
Lôi Hoành Đình đầy vẻ lạnh lùng, nói: "Ta chỉ cảm ứng được, khi Lôi Hiển chết là ở Dương Thành, còn ai gϊếŧ thì ta chưa rõ
"Dương Thành
Dương Thành có người tu đạo
Nham Tỳ ngạc nhiên nói
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Với họ, Dương Thành chỉ là thế tục giới
Một người tu đạo đến Dương Thành, chẳng khác nào thần minh
Vậy mà lại chết
"Lôi Hiển hẳn không phải bị người tu đạo gϊếŧ..
Lôi Hoành Đình lắc đầu, nói, "Ta vừa cảm ứng được, lực lượng gϊếŧ Lôi Hiển không giống của người tu đạo
Không phải người tu đạo
Nham Tỳ càng kinh ngạc
Lẽ nào người bình thường có thể gϊếŧ được người tu đạo
"Sư tôn, tông chủ, con nghe nói, Dương Thành đang tổ chức một văn hội..
Một thanh niên đứng sau Nham Tỳ lên tiếng: "Địa điểm văn hội là Hương Mãn Lâu ở Dương Thành, có phải Lôi sư đệ chết ở hướng Hương Mãn Lâu không
Thanh niên này là đại đệ tử Nham Khánh của Hậu Thổ Tông
Nham Khánh cũng từng đến di tích Linh Ngữ Tộc ở Singapore cùng Phương Lam
"Lôi Hiển xác thực chết ở hướng Hương Mãn Lâu
Lôi Hoành Đình gật đầu
"Chẳng lẽ Lôi sư đệ bị tài hoa của văn nhân gϊếŧ
Nham Khánh nói
Tài hoa?
Nghe hai chữ này, Nham Tỳ và Lôi Hoành Đình cùng giật mình
Vẻ mặt lộ ra kinh hãi
"Trong thế gian này, ai kinh thiên vĩ địa mới có thể có tài hoa
Lôi Hoành Đình thất kinh hỏi
Người như ông ta hiểu rõ tài hoa
Biết tài hoa cường đại
"Nếu nói ai trong văn đàn hiện nay có tài hoa, chỉ có một người..
"Đó là đứng đầu năm đại tài tử, hắn..
Đến đây, Nham Khánh ngập ngừng như có điều lo lắng
"Hắn là ai
Lôi Hoành Đình cau mày hỏi
"Hắn cũng tên Sở Thiên
Nham Khánh cười khổ nói
"Lại là Sở Thiên..
Lôi Hoành Đình nghe tên này, khí tức ngang ngược lập tức dao động
Ngay cả Nham Tỳ cũng khẽ cười khổ
Đại đệ tử và tam đệ tử của Lôi Tông đều bị Sở Thiên gϊếŧ
Giờ nhị đệ tử cũng bị người tên Sở Thiên gϊếŧ, Lôi Tông đúng là khắc với cái tên Sở Thiên
"Hai người này có phải cùng một người
Lôi Hoành Đình lộ sát ý lạnh lùng
"Chắc không phải..
Nham Khánh lắc đầu, nói: "Khi trước ta gặp Sở Thiên ở phế tích không gian Singapore, hắn là một người tu đạo rất mạnh..
"Còn Sở Thiên đứng đầu năm đại tài tử chỉ là một văn nhân, hẳn không phải cùng một người
Lôi Hoành Đình gật đầu nhẹ
Ông ta biết rõ hơn Nham Khánh, một khi thành người tu đạo thì không thể có tài hoa của văn nhân
"Quả nhiên, phàm ai tên Sở Thiên đều đáng c·hết..
"Đợi ta gϊếŧ Sở Thiên của Lôi Tông, đến phiên tên văn nhân Sở Thiên kia t·ử v·ong
Sát ý của Lôi Hoành Đình như những lưỡi đao sắc bén đan xen trong không gian
"Lôi tông chủ, con nghe nói Phương Lam đã đến Lôi Tông, hắn ở đâu
Nham Khánh nhớ ra, hỏi
Lôi Hoành Đình không trả lời
"Nham tông chủ, ngươi đường xa đến đây giúp đỡ, chắc mệt mỏi, ta sẽ cho người an bài chỗ nghỉ ngơi
Lôi Hoành Đình thu lại sát ý, đứng dậy rời khỏi bảo tọa
Phương Lam vừa được Nham Khánh nhắc đến đang bị Lôi Hoành Đình giam trong địa lao của Lôi Tông
Trong địa lao ẩm ướt tối tăm, Phương Lam đang chữa thương cho Thang Hưng Chiến thì phun ra máu tươi
Từ khi bị Lôi Hoành Đình giam vào địa lao, linh khí của hắn đã bị đạo pháp áp chế
Tuy nhiên, Lôi Hoành Đình không tuyệt tình, vẫn để hắn giữ lại một tia linh khí, không đến mức trọng thương mất mạng
"Phương đạo hữu, đừng chữa thương cho ta nữa, tiếp tục sẽ liên lụy ngươi
Thang Hưng Chiến thấy Phương Lam phun máu, vội ngăn cản
Nhưng trong lúc nói, miệng hắn lại trào ra một ngụm máu
Lúc trước hắn bị thương quá nặng
Nếu không có Phương Lam chữa trị, e rằng hắn đã gần kề cái chết
"Ngươi đừng nhúc nhích, cứ yên tâm, chỉ cần ta còn sống, sẽ không để ngươi chết trước mặt ta
Thấy Thang Hưng Chiến phun máu, Phương Lam kinh hãi, tiếp tục trị liệu
"Phương đạo hữu, ta và ngươi chỉ là bèo nước gặp nhau, sao ngươi phải không tiếc giá cứu ta
Thang Hưng Chiến không hiểu
Từ lúc Phương Lam gặp mặt hắn, Phương Lam đã vô cùng khách khí
Sau khi đến Lôi Tông, Phương Lam không tiếc đối kháng Lôi Hoành Đình để bảo vệ hắn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Giờ Phương Lam càng không để ý thương thế bản thân để trị thương cho hắn
Tất cả khiến Thang Hưng Chiến khó hiểu
Hắn không thể hiểu nổi, một đại đệ tử Ngũ Phương Cung được mọi người tôn sùng lại giúp đỡ một phàm nhân như hắn
"Đợi Sở tiên sư đến Lôi Tông, ngươi sẽ biết tất cả
Phương Lam cười nói
"Sở tiên sư
Sở tiên sinh
"Đúng, là Sở Thiên Sở tiên sinh trong miệng ngươi
"Vì Sở tiên sinh nên ngươi mới không tiếc sức giúp ta
Thang Hưng Chiến giật mình
Hắn không dám tưởng tượng Sở tiên sinh là ai mà Phương Lam lại sùng kính đến vậy
Hắn càng không hiểu, vì sao Phương Lam lại giúp hắn vì Sở Thiên
"Sở tiên sinh sắp đến Lôi Tông, đến lúc đó ngươi sẽ biết rõ đáp án
Phương Lam cười nói
Câu này càng khiến Thang Hưng Chiến kinh ngạc...