Chương 63: Ngoại truyện —— vô địch thiên hạ (ba)
Tây Môn Vô Địch đơn giản là muốn tức điên lên, nếu không phải gia tộc Tây Môn đang ở ngay trước mắt, nếu không phải sau lưng còn có một Tây Môn Ngọc Phi đi theo, hắn thật sự nghĩ mình đã xuyên qua đến một giới diện khác
Phải biết rằng, cho dù là trăm năm trước hắn cũng tuyệt đối là một tồn tại cực kỳ cường đại, trên đời này có thể cùng hắn đối đầu không nhiều, càng không có ai có thể đè hắn xuống đất đánh đập
Bây giờ bế quan hơn trăm năm, ngỡ rằng sau khi xuất quan sẽ là vô địch thiên hạ
Vậy mà, kết quả là trước thì bị một đứa bé trai đánh cho một trận, giờ đến trước cửa nhà, lại bị một tiểu nữ hài đánh cho một trận, mẹ nó, đây vẫn là trẻ con sao
Sao mà đứa nào cũng yêu nghiệt thế
Nguyên nhân còn cẩu huyết hơn, trước thì là giết nhầm thú cưng của người ta, giờ thì lại là phá hỏng trò chơi bịt mắt trốn tìm
Trong cơn giận dữ, hắn muốn phản kháng, kết quả cũng giống hệt trước đó, dù cố gắng thế nào nhưng thực lực chênh lệch quá lớn, bị Diệp Tuệ Nhu đè xuống đất đánh cho một trận điên cuồng, căn bản không có cách nào phản kháng
Chuyện đáng chết nhất là, tiểu nha đầu này đánh mặt hắn bầm dập, mà dường như không có ý định dừng tay, ngược lại điên cuồng giật râu hắn
Vốn dĩ Tây Môn Vô Địch tóc trắng râu dài, mang dáng vẻ tiên phong đạo cốt, nhìn cứ như một cao nhân, mới thoáng chốc đã bị Diệp Tuệ Nhu nhổ sạch râu
Bây giờ, mặt hắn sưng vù lên, lại dính đầy máu tươi, trông thảm hại hết mức
“Đồ lão già thối, nhớ kỹ cho ta, về sau đừng có đến cửa nhà ta nữa, nếu không gặp ngươi một lần, ta đánh ngươi một lần!” May là tiểu nha đầu hung dữ xả giận cũng đã vừa lòng, cuối cùng còn đá cho hắn một cước vào bụng, trực tiếp đá bay hắn ra xa hơn trăm trượng, ngã vào trong một bụi cỏ
Diệp Song Tuyệt nói: “Tỷ tỷ, ba ba bảo không được tùy tiện đánh người!” “Đánh người sao
Đâu có a!” Diệp Tuệ Nhu mở hai tay ra, vẻ mặt vô tội, “Ta chỉ dạy lão già kia bớt nói chuyện thôi.” “Lão tổ, người thế nào rồi
Người không sao chứ?” Tây Môn Ngọc Phi chạy đến trong bụi cỏ, đỡ Tây Môn Vô Địch dậy
“Lão tổ, ngài thật là có phong phạm cao nhân!” Hắn lại lần nữa giơ ngón tay cái lên, vô cùng kính nể
Vừa nãy, lão tổ dẫn hắn đến đây, cưỡi mây đạp gió, nhanh như chớp giật, oai phong nhường nào, căn bản không ngờ rằng sẽ không phải đối thủ của đối phương
Vốn còn muốn làm bộ lấy oai, thế rồi sau đó, hắn phát hiện khóe mắt Tây Môn Vô Địch đã rơm rớm nước
“Lão tổ, người khóc?” “Không có, chỉ là bị đất làm cay mắt thôi.” Tây Môn Vô Địch lau vội nước mắt, trong lòng đầy tức giận cùng uất ức, “Chúng ta đi giành lại sản nghiệp bị cướp, cho ngươi thấy thế nào là huyền thuật vô địch.” Hắn nói khí thế hùng hổ, nhưng trong lòng đã bắt đầu nghi ngờ võ đạo của mình, vốn tưởng rằng sau khi xuất quan sẽ là thiên hạ đệ nhất, ai ngờ lại liên tiếp bị trẻ con đánh cho, lúc này đã chẳng còn chút tự tin nào
Cũng may trăm năm này hắn đã hoàn toàn hiểu rõ những truyền thừa kia, tự tin vẫn còn huyền môn pháp thuật
Từ dưới đất bò dậy, phủi bụi trên người, mang theo Tây Môn Ngọc Phi lại lần nữa đến trước cổng, hét lớn một tiếng
“Diệp Bất Phàm, cho lão phu cút ra đây!” Tiếng hét này khí thế vang dội, vừa dứt lời, hắn đã thấy mười đứa trẻ từ trong nhà lớn chạy ra, trong đó có cả Diệp Thanh Bắc và Diệp Thanh Hàn trước đó, còn có Diệp Tuệ Nhu, Diệp Song Tuyệt vừa chơi bịt mắt trốn tìm lúc nãy
Ngoài ra còn có bảy tám đứa trẻ nữa, nghe thấy tiếng hét cũng đều cùng nhau chạy đến
Diệp Tuệ Nhu hưng phấn xoa xoa đôi bàn tay nhỏ: “Ta không nghe lầm chứ, gia hỏa này vừa rồi hình như chửi lão cha, giờ ta có được đánh hắn không?” Diệp Thanh Bắc cũng giơ thanh tiểu kiếm trong tay lên: “Lão già xấu xí giết con lông trắng, đánh hắn, đánh hắn!” Nhìn đám trẻ con trước mặt, Tây Môn Ngọc Phi có chút lo lắng: “Lão tổ, nhiều quá vậy, người sẽ không lại để lũ trẻ con này đánh chứ?” “Chết tiệt, thì ra lũ súc sinh này đều là người nhà họ Diệp!” Tây Môn Vô Địch nghiến răng nghiến lợi căm hận, “Hôm nay, ta nhất định phải dùng huyền thuật mạnh nhất, tiêu diệt lũ súc sinh nhà họ Diệp này!” Sau khi nói xong, hai tay hắn liên tục bắt pháp quyết, miệng quát lớn: “Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, Thiên Địa Ngũ Hành trận!” Vừa mới dứt lời, ngũ hành nguyên khí giữa thiên địa nhanh chóng ngưng tụ lại, năm con cự thú nguyên khí khổng lồ xuất hiện trước cửa Diệp gia, Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, còn có một con Đại Địa Chi Hùng với thân hình khổng lồ
Tây Môn Vô Địch đắc ý cười lớn ha hả: “Huyền thuật của lão phu đã thành, xem ai có thể ngăn cản các ngươi, tất cả đều chết đi!” Dưới sự điều khiển của hắn, năm con cự thú bắt đầu chuyển động, Thanh Long há to miệng, trong nháy mắt đã nuốt Diệp Thanh Bắc và Diệp Thanh Hàn vào trong bụng
Đại Địa Chi Hùng càng hung mãnh, phát ra một tiếng gầm kinh thiên động địa, hai tay gấu khổng lồ liên tục đập xuống, những đứa trẻ khác đều bị đập thành thịt nát, lún xuống mặt đất
“Ai dám động đến con ta?” Theo tiếng quát lớn, một người thanh niên cao gầy xuất hiện trước cửa Diệp gia, chính là Diệp Bất Phàm
“Ngươi chính là tên họ Diệp đó hả, hôm nay lão tổ Tây Môn ta trở về, chính là ngày chết của ngươi!” Tây Môn Vô Địch nói đầy khí phách, vung tay lên, Chu Tước lượn lờ trên không trung kêu lên một tiếng lớn, mang theo ngọn lửa ngập trời xông tới
Diệp Bất Phàm trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm, vừa chém ra vài đạo kiếm quang đã bị ngọn lửa hóa thành hư vô
Sau đó cả người cũng bị Chu Tước khổng lồ nuốt chửng, thiêu rụi đến không còn chút cặn nào
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Ha ha ha, quả nhiên không chịu nổi một kích, Tây Môn Vô Địch ta chính là thiên hạ đệ nhất, không ai nhà họ Tây Môn có thể sánh bằng!” Tây Môn Vô Địch lại một phen cười lớn tùy ý, sau đó cảnh tượng trước mắt biến ảo, Tây Môn gia một bước lên trời, không những xưng bá Bắc Kinh, mà còn xưng bá toàn bộ Trung Hoa
Là lão tổ của Tây Môn gia, hắn trở thành người mạnh nhất được thiên hạ ngưỡng mộ
Một cái ngai vàng khổng lồ xuất hiện trước mắt, phía trên khảm đầy vàng và kim cương, kim quang lấp lánh, vô cùng xa hoa
Trước ngai vàng, vô số người quỳ lạy, những âm thanh chúc mừng đinh tai nhức óc
Tây Môn Vô Địch trong lòng vô cùng sung sướng, sải bước tiến lên, đặt mông ngồi xuống ngai vàng, thế rồi ngay sau đó hoa cúc truyền đến một trận đau xé tim gan
Cơn đau kịch liệt làm hắn bật dậy nhảy dựng lên, quay đầu nhìn lại, cái ngai vàng dát vàng nạm bạc biến mất, mọi người đang quỳ lạy cũng chẳng thấy đâu
Cảnh tượng trước mắt tan biến, chỗ hắn vừa ngồi hóa ra lại là một cây xương rồng to lớn, trên đỉnh mấy mũi nhọn còn dính cả vết máu đỏ thẫm
Bên cạnh, Tây Môn Ngọc Phi thì đã choáng váng hoàn toàn, vừa nãy thấy lão tổ triệu hồi ra Ngũ Hành Thần Thú, dùng ra loại huyền thuật ấy, trong lòng còn vô cùng kính sợ
Thế nhưng sau đó hắn hoàn toàn không hiểu được chuyện gì, lão tổ cứ như trúng tà, cứ cười ngây ngô không ngớt, rồi đặt mông ngồi xuống cái cây xương rồng to đùng kia, đây là đang tìm cảm giác kích thích à
Tây Môn Vô Địch vừa sợ vừa giận lại vừa đau, hắn đương nhiên hiểu rõ đây là chuyện gì, vừa rồi bản thân đã tiến vào ảo cảnh của người khác
Rốt cuộc thì là ai, tại sao lại có thể có một tinh thần lực cường đại đến thế, vô thanh vô tức mà khiến mình rơi vào tròng
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một cậu nhóc mập mạp đang nhăn mặt làm mặt quỷ với mình
“Lão già thối, ngồi cây xương rồng vui không?” Ra tay chính là Diệp Tuyết Nham, tiểu gia hỏa trời sinh đã là một tên gây rối, bình thường làm chuyện sai còn phải chịu phạt, bây giờ gặp phải một lão già xấu xí tới cửa khiêu khích, cuối cùng đã có cơ hội hợp lý để gây sự, người đầu tiên liền ra tay, bằng vào tinh thần lực cường đại, cho đối phương ăn một cú tấn công tinh thần
“Đáng chết tiểu quỷ, hôm nay lão phu nhất định giết ngươi!” Tây Môn Vô Địch nói xong liền muốn chỉ huy Ngũ Hành Thần Thú phát động tấn công, nhưng khi quay đầu lại thì lại lần nữa ngớ ngẩn ra
Ngoại truyện —— vô địch thiên hạ (bốn)
Tây Môn Vô Địch hoàn toàn bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người, hắn thấy huyền thuật do mình triệu hồi Ngũ Hành Thần Thú đã bị phong ấn tại chỗ, giống như tượng đá bình thường, không nhúc nhích được dù chỉ một chút
Mà mười đứa trẻ con thì đang leo trèo hết chỗ này đến chỗ khác, thay đổi tư thế liên tục chụp ảnh
Có đứa giẫm lên đầu rồng, có đứa sờ mông hổ, có đứa gõ mai rùa, còn có đứa tè lên đầu gấu
Chuyện này khiến hắn muốn tức điên lên, hắn bắt pháp quyết thúc giục Thần Thú, nhưng chẳng có chút hiệu quả nào
Năm tên gia hỏa to lớn vẫn đứng yên ở đó, không nhúc nhích mảy may
Tây Môn Vô Địch lúc này mới ý thức được có gì đó không đúng, vừa rồi bản thân đã rơi vào ảo cảnh, theo lẽ thường mà nói, mất đi sự khống chế của tinh thần lực, thì Ngũ Hành Thần Thú được triệu hồi bằng huyền thuật hẳn phải tán loạn
Nhưng bây giờ, chúng lại vẫn đứng nguyên đó, chuyện này hoàn toàn đi ngược với lẽ thường
Quan sát kỹ lại, hắn mới phát hiện Ngũ Hành Thần Thú đang bị một luồng sức mạnh dị thường mạnh mẽ giam cầm ở đó, cắt đứt hoàn toàn liên hệ với hắn, cũng ngăn cản được sự hao mòn năng lượng
“Mọi người nhanh tay lên, tinh thần lực của ta chỉ còn trụ được mười phút!” Tiếng thét này là của một bé gái lai tóc vàng mắt xanh, chính là Diệp Luân Kỳ, con của Diệp Bất Phàm và Thần Hoàng Helena
Năm nay tuy mới sáu bảy tuổi, nhưng có thiên phú thần thánh, sớm đã vận dụng Đại Dự Ngôn thuật thành thục, một mình có thể kiềm chế Ngũ Hành Thần Thú
“Đây
Đây đều là lũ trẻ con gì vậy?” Tây Môn Vô Địch kinh ngạc trừng lớn hai mắt, còn nhỏ như thế đã có một tinh thần lực cường đại đến thế, thứ pháp thuật mà hắn vẫn tự hào lại hoàn toàn không chịu nổi một kích trước mặt người ta
Nghĩ thông suốt mọi chuyện, hắn đâu còn dám nán lại, quay đầu liền chạy
Còn chưa chạy được mấy bước, phía sau đã có một đứa trẻ nào đó hô lớn, “Nhanh đừng đùa nữa, lão già kia muốn chạy kìa!” Nghe được tiếng hét, Tây Môn Vô Địch giật bắn người, bước chân càng nhanh hơn, nhưng ngay lúc này, đột nhiên thân thể hắn khựng lại, cả người bị giam cầm ở đó, không tài nào nhúc nhích được dù chỉ nửa phần
“Chết tiệt, đây là pháp thuật gì!” Hắn giãy dụa rõ ràng mà vẫn không có một chút hiệu quả nào, cứ như là bị giam cầm cùng ngũ đại thần thú, toàn bộ đã hóa thành tượng đá
Điều tồi tệ nhất là mọi thứ mới chỉ vừa bắt đầu, hắn vừa mới dừng lại, một cái cây xương rồng khổng lồ liền từ trên trời rơi xuống, chính là cái mà hắn vừa ngồi, những cái gai nhọn hoắc dính máu trực tiếp giáng xuống đầu hắn, khiến đầu hắn đổ máu
Không đợi Tây Môn Vô Địch kịp thét lên một tiếng thảm thiết, phía dưới mông lại truyền đến một trận đau nhói, thì ra là Diệp Thanh Hàn, hắn dùng một thanh đoản kiếm dài một thước đâm thẳng vào mông hắn
Tiểu kiếm không lớn nhưng vô cùng sắc bén, cắm vào nửa thước
May là da mông hắn dày, thịt lại béo nên cũng không tổn hại gì đến chỗ hiểm
Sau đó là những đòn tấn công liên tiếp từ khắp nơi ập đến, có đánh mặt, có đánh đầu, có đánh đòn, còn có cả dẫm vào bàn chân, đủ các loại đau đớn điên cuồng kích thích thần kinh của hắn
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc mọi chuyện cũng kết thúc, hắn bị một cước đá bay, vạch ra một đường cong khổng lồ, ngã cách đó trăm mét, những giam cầm trên người cũng theo đó giải trừ
“Lão già xấu xa, còn dám đến nhà ta gây sự, đánh chết ngươi!” Vừa mới nói xong, mười đứa trẻ con đã biến mất không còn dấu vết, chạy vào trong Diệp gia chơi trò chơi tiếp
Trốn trong bụi cỏ, xác định mình an toàn, Tây Môn Ngọc Phi mới nhanh chân chạy đến, kéo Tây Môn Vô Địch đang nằm sấp dưới đất dậy
“Lão tổ, người không sao chứ?” “Lão tổ, sao người khóc?” Mặt của Tây Môn Vô Địch đã bị đánh cho thành đầu heo, hai hàng nước mắt cứ thế tuôn rơi
Vốn nghĩ rằng mình bế quan hơn trăm năm, sau khi xuất quan sẽ vô địch thiên hạ, vậy mà lần nào cũng bị đánh cho tơi tả
Chuyện đáng chết nhất là, đến giờ hắn còn chưa thấy một người lớn nào, mà đã bị một đám trẻ con làm nhục đến mức này
“Quá khinh người, quá nhục nhã, lão phu nhất định phải báo thù này!” “Lão tổ, hay là thôi đi?” Nhìn Tây Môn Vô Địch mặt mày sưng húp, Tây Môn Ngọc Phi từ hưng phấn ban đầu đã dần tỉnh táo lại, ý thức được lão tổ dường như không phải là bậc cao thủ, mà là thật sự đánh không lại người ta
“Không được, thù này nhất định phải báo!” Tây Môn Vô Địch quay đầu nhìn về hướng phủ đệ Diệp gia, “Lão phu muốn hủy diệt tất cả, hủy diệt những lũ chó con này!” Tây Môn Ngọc Phi có chút do dự: “Lão tổ, có được không?” Tây Môn Vô Địch nghiến răng nghiến lợi: “Lão phu được truyền thừa, thứ lợi hại nhất không phải võ đạo, cũng không phải huyền thuật, mà là Cửu Thiên Thập Địa diệt tuyệt đại trận
Trận này vừa ra, không gì không phá, không gì bất diệt, toàn bộ Diệp gia đều sẽ hóa thành tro bụi!” Mặt Tây Môn Ngọc Phi tràn đầy kinh ngạc: “Lợi hại như vậy sao?” “Nào chỉ lợi hại, đơn giản chính là tàn độc!” Nói xong, Tây Môn Vô Địch bắt đầu xử lý vết thương, cả người quấn kín lại trông như một xác ướp di động
Chờ đến khi trời tối, hắn bắt đầu âm thầm bày trận
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Toàn bộ Diệp gia một mảnh tường hòa, ai nấy làm việc của mình, dường như căn bản không phát hiện ra sự tồn tại của hắn
Ba ngày sau đó, Tây Môn Vô Địch cuối cùng cũng đã bày xong trận pháp, dẫn theo Tây Môn Ngọc Phi đứng trước cửa cười ha hả
“Đại trận của lão phu đã thành, cho dù là thần tiên cũng cứu không được chúng!” Tây Môn Vô Địch vô cùng đắc ý, đưa tay đánh ra một đạo pháp quyết, kích hoạt trận pháp
“Cửu Thiên Thập Địa diệt tuyệt đại trận, khai mở cho ta!” Với một tiếng hét lớn, lấy Diệp gia làm trung tâm, xung quanh trời đất cuồng phong, mây gió biến sắc, cát bay đá chạy, trông như thể tận thế ập đến
“Ha ha ha, hãy hủy diệt đi!” Mắt thấy đại thù sắp được báo, Tây Môn Vô Địch vô cùng sung sướng, vung tay lên, cuồng bạo huyền khí đột ngột ập về phía Diệp gia, những nơi nó đi qua không một mảnh giáp
Thậm chí hai con sư tử đá lớn trước cửa cũng trong nháy mắt hóa thành bột phấn, theo gió bay đi, có thể thấy uy lực mạnh mẽ đến cỡ nào
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Tây Môn Ngọc Phi lúc này mới xem như yên tâm, xem ra lão tổ vẫn thực sự có bản lĩnh
Nhưng vào lúc này, ngoài ý muốn đã xảy ra, Diệp gia đột nhiên sáng lên một tầng ánh sáng vàng kim nhàn nhạt, trông rất mỏng rất nhạt, nhưng lại không thể phá vỡ
Cuồng bạo thiên địa huyền khí va chạm vào cũng không lay chuyển được mảy may, ngược lại còn bị đánh dội trở lại
Vốn dĩ Tây Môn Vô Địch đang vui vẻ điều khiển trận pháp, chờ đợi cảnh Diệp gia bị hủy diệt, không ngờ phòng bị, trực tiếp bị lực phản chấn đến giữa không trung, nặng nề mà rơi xuống đất, máu tươi phun trào
Tây Môn Ngọc Phi dù chỉ đứng bên ngoài, cách khá xa cũng bị bụi đất văng đầy người, chật vật không chịu nổi
Bụi mù tan đi, toàn bộ Diệp gia ngoại trừ hai con sư tử đá đã biến mất, thì vẫn hoàn hảo không chút tổn hại, giống như chưa có chuyện gì xảy ra
Hắn chạy đến, lôi kéo Tây Môn Vô Địch từ trong đống bụi đất ra, “Lão tổ, chuyện gì xảy ra vậy
Trận pháp này của người chẳng phải không gì không phá sao
Sao có thể như vậy?” “Đáng chết, trận pháp phòng ngự, nơi này lại có trận pháp phòng ngự đỉnh cấp
Đến cả ta cũng không nhìn ra được sự tồn tại của nó!” Tây Môn Vô Địch lại nôn thêm hai ngụm máu, vẻ mặt đầy kinh hãi
Hắn được truyền thừa, về phương diện trận pháp có một trình độ cao, nhưng mà vừa rồi lại không nhìn ra Diệp gia có trận pháp phòng ngự tồn tại, có thể thấy được đẳng cấp của nó cao cỡ nào
“Chúng ta chạy mau, Diệp gia này không phải là người chúng ta trêu chọc nổi!” Giờ phút này hắn mới thực sự ý thức được sự chênh lệch, quay đầu định đào tẩu, nhưng đã muộn, bóng người lóe lên, hai mươi mấy đứa trẻ đã bao vây bọn hắn lại
Có Diệp Thanh Bắc, Diệp Thanh Hàn, Diệp Luân Kỳ, còn có một vài gương mặt mới gia nhập, bọn trẻ nhìn bọn hắn mỗi một đứa đều có vẻ mặt hưng phấn, hai mắt phát sáng
.
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]