"Chương 90: 15 năm Mao Đài"
Diệp Bất Phàm nói: "Không có, ta còn đang học ở đại học Y Giang Nam, chưa tốt nghiệp
"Cái này không có, cái kia cũng không có, ngươi làm sao xứng với con gái ta
Bố Tôn Hiểu Đồng lên tiếng, "Có biết con gái ta hiện tại ưu tú cỡ nào không
Nó đang làm chủ quản kinh doanh ở tập đoàn Tần Thị đó
Tập đoàn Tần Thị chắc ngươi nghe qua chứ, là tập đoàn trang sức lớn nhất thành phố Giang Nam, một năm con gái ta kiếm được hai ba mươi vạn đó
Lời vừa dứt, mấy người họ hàng đều gật gù theo
"Đúng đó, tiểu tử này điều kiện kém quá… "
"Người trẻ tuổi phải cố gắng lên chứ, không thì không theo kịp con gái ta đâu…"
"Đều là người trẻ mà sao khác nhau quá vậy…"
Mẹ Tôn Hiểu Đồng tiếp lời: "Thôi thế này đi, dù sao ngươi cũng có bằng đại học, cậu nó có nhiều mối quan hệ trong ngành y lắm, hôm nay ngươi thể hiện tốt vào
Chỉ cần cậu Hiểu Đồng vui thì có thể cho ngươi vào bệnh viện tuyến ba thực tập ngay, ra trường xin việc không thành vấn đề
Cậu của Tôn Hiểu Đồng là một người đàn ông trung niên hói đầu, nãy giờ ngồi bên cạnh, giờ thì cằm hếch lên, mặt lộ vẻ kiêu ngạo
"Này cậu, cháu học ngành gì
Diệp Bất Phàm trả lời: "Cháu học Đông y
"Đông y à, giờ ngành này ít ai quan tâm lắm, khó xin việc
Cậu Tôn Hiểu Đồng nói, "Cũng may cho cháu gặp cậu đây
Cậu với chủ nhiệm khoa ở viện Đông Y Giang Nam là anh em kết nghĩa, còn uống rượu với viện trưởng Tạ rồi đó, chỉ cần cậu nói một tiếng là cháu được vào thực tập ngay, ra trường cũng có thể ở lại làm việc
Mẹ Tôn Hiểu Đồng nói: "Người trẻ tuổi, nghe chưa
Còn không mau rót rượu cho cậu, sự nghiệp của con sau này là trông cậy vào cậu cả đấy
Bố Tôn Hiểu Đồng lại nói với nhân viên phục vụ: "Ở đây có Mao Đài 15 năm không
Nhân viên phục vụ đáp: "Có thưa ông, nhưng Mao Đài 15 năm giá hơi đắt một chút ạ
"Đắt chút không sao, chuyện làm ăn cả đời người, còn tiếc chút tiền rượu này làm gì
Ông phẩy tay, "Cho tôi sáu chai
Diệp Bất Phàm lạnh lùng nhìn đám người trước mặt, không nói gì
Rượu Mao Đài nhanh chóng được mang lên, Tôn Hiểu Đồng bảo: "Còn nhìn gì nữa
Mau rót rượu cho cậu đi
Diệp Bất Phàm đáp: "Tôi không quen rót rượu cho người khác, càng không cần ai xin việc giúp
"Cậu này, không có bản lĩnh thì thôi, sao đến phép tắc ứng xử tối thiểu cũng không hiểu vậy
Bố Tôn Hiểu Đồng lắc đầu, có vẻ không hài lòng lắm, tự tay cầm chai rượu bật nắp, rót đầy ly cho mọi người, một vòng rót xong đã hết hai chai
"Nào, chúng ta cùng cạn ly trước
Cậu Tôn Hiểu Đồng mời mọi người uống rượu, tự mình uống cạn chén rượu, chép miệng nói: "Rượu ngon, nể tình rượu ngon, cậu sẽ giúp cháu một tay
Thế này đi, cháu đưa cho cậu hai trăm nghìn phí cảm ơn, chuyện việc làm cậu lo
Tôn Hiểu Đồng thúc vào tay Diệp Bất Phàm: "Còn đứng ngây ra đó làm gì
Mau cảm ơn cậu đi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Diệp Bất Phàm nói: "Không cần, công việc của tôi không cần người khác giúp
Nghe vậy, sắc mặt bố Tôn Hiểu Đồng trầm xuống: "Sao cậu lại thế này
Đây là cơ hội tốt ngàn năm có một đó, cậu tưởng xin được việc ở bệnh viện dễ dàng lắm chắc
Nếu không phải cậu cậu có mối quan hệ rộng, vừa hay có người quen trong bệnh viện, dù có cầm bốn trăm nghìn cũng không ai giúp cậu đâu
Mẹ Tôn Hiểu Đồng vẻ mặt nghiêm túc nói: "Này con, giờ sinh viên mới ra trường khó xin việc lắm, sinh viên học Đông Y lại càng khó hơn
Đừng có tiếc hai trăm nghìn đó, con phải nhìn xa trông rộng một chút, dì nói thật, bỏ tiền ra lần này là đáng lắm đó
Diệp Bất Phàm khẽ lắc đầu, với tư cách là người thừa kế, làm sao hắn không nhìn ra mấy người này đang mượn chuyện xin việc để lừa tiền mình
Đừng nói là hắn không cần bọn họ giúp, cho dù cần, ném tiền ra cũng như "bánh bao thịt đánh chó", không mang lại nửa điểm tác dụng
Thấy hắn không nói gì, cậu Tôn Hiểu Đồng lên tiếng: "Này cậu, có phải cậu thấy hai trăm nghìn hơi nhiều không
Hay thế này đi, cậu đưa trước cho cậu một trăm nghìn thôi, cậu sẽ ra mặt lo cho, có lẽ cũng thành công
Diệp Bất Phàm nói: "Không cần đâu, thật sự tôi không cần việc đó
Cậu Tôn Hiểu Đồng đau đầu nhức óc nói: "Này cậu, sao cậu lại không biết cố gắng vậy
Sắp ra trường rồi, chẳng lẽ không lo đi tìm việc à
Không thì sau này sao xứng với con gái tôi
Bố Tôn Hiểu Đồng tiếp lời: "Này cậu, tuy lần đầu gặp mặt, nhưng bác cũng muốn nói vài câu
Bác biết có thể do cậu tự ti nên ngại ngùng, nhưng không thể sống vì sĩ diện được, có những lúc nên buông bỏ thì phải buông, không thì người chịu thiệt cuối cùng vẫn là cậu thôi
Mẹ Tôn Hiểu Đồng cũng nói: "Này cậu, dì nghe mẹ con nói, nhà con có một cái tửu lầu lớn lắm mà, cũng không thiếu hai trăm nghìn đó chứ, có đôi khi cần đầu tư thì phải đầu tư thôi, ngàn vạn lần không được keo kiệt
Tôn Hiểu Đồng nói: "Mẹ, mẹ đừng nói nữa, nhà anh ta làm gì có tửu lầu lớn nào, mẹ anh ấy bán bánh bao thôi, chỉ có một tiệm bánh bao
Con là bạn cấp ba của anh ta nên biết rõ hoàn cảnh nhà anh ta lắm
Không dám nhờ cậu lo việc làm chẳng qua là không có tiền thôi, hồi đi học nhà anh ấy là hộ nghèo, giờ sao có hai trăm nghìn được
"Vậy mà còn dám nói tiệm bánh bao thành tửu lầu lớn, đúng là lừa người, quá đáng, tôi phải uống chén rượu cho đỡ giận
Bố Tôn Hiểu Đồng nói rồi uống cạn chén Mao Đài
Cậu Tôn Hiểu Đồng nói tiếp: "Này cậu, gia cảnh không tốt thì lại càng phải tìm một công việc ổn định chứ, không thì sau này tính sao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thấy hắn còn chưa từ bỏ ý định, Diệp Bất Phàm lên tiếng: "Thật sự là tôi không cần việc làm này, mà cho dù cần, tôi muốn vào viện Đông Y Giang Nam, cũng không cần ai giúp cả
"Này cậu có thể thực tế chút không
Không được thì dũng cảm nói ra, sao còn cứ mạnh miệng vậy
"Mẹ cậu là người bán bánh bao, tôi thật không biết ai cho cậu dũng khí dám nói như vậy nữa..
"
" Đúng là nổ banh nóc, tưởng viện Đông Y Giang Nam là ai muốn vào thì vào chắc, đó là bệnh viện tuyến ba đó, không có quan hệ đừng hòng nghĩ đến… "
"Nghèo cũng được, không có tài cán cũng không sao, quan trọng là phải có ý chí tiến thủ..
"
Trong lúc mọi người thi nhau dùng lời lẽ công kích Diệp Bất Phàm, thì cánh cửa phòng bất ngờ mở ra, Tạ Đông Lâm bước vào
Vừa vào hắn liền đảo mắt nhìn quanh, rồi nhanh chóng hướng ánh nhìn về Diệp Bất Phàm, cười tươi rói tiến tới: "Bác sĩ Diệp, thư mời của ngài đã đến rồi
Nói rồi hắn bước vào trong phòng, lấy ra một phong thư mời màu đỏ rực, hai tay kính cẩn dâng đến trước mặt Diệp Bất Phàm: "Từ hôm nay trở đi, ngài chính là viện trưởng danh dự của viện Đông Y Giang Nam chúng tôi, gặp lại tôi ngài cứ gọi tôi là Tạ viện trưởng
Diệp Bất Phàm nhận thư mời, nói: "Tạ viện trưởng, cảm ơn ông
Cả căn phòng ai nấy đều ngơ ngác khó hiểu, không biết chuyện gì đang xảy ra
Tôn Hiểu Đồng liếc nhìn lá thư, rồi mỉa mai nói: "Diệp Bất Phàm, tôi thực sự đã đánh giá thấp anh rồi đó, đúng là muốn lừa gạt tôi cưới anh mà phí không ít công sức ha
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lại còn làm cho mình cái chức viện trưởng danh dự viện Đông Y Giang Nam, dù gì cũng là giấy tờ giả mà, sao anh không nói luôn là mình là viện trưởng cho nó oách, một phát ăn ngay luôn đi!"