Đô Thị Siêu Cấp Y Thánh

Chương 1686: Buổi trưa ta mời khách




Chương 1686: Buổi trưa ta mời khách
Diệp Nhu Mạn động tác nhanh nhẹn, rất nhanh đã giúp Cát Đông Húc lau khô bàn ghế, sau đó nhoẻn miệng cười nói: "Cát lão sư, xong rồi, mời thầy ngồi, em đi một chút rồi quay lại
Nói xong, Diệp Nhu Mạn cầm khăn lau rời văn phòng, rồi lại rất nhanh trở về
"Rất cảm ơn bác sĩ Diệp, buổi trưa ta mời khách, thầy Nguyễn cũng đi cùng luôn
Cát Đông Húc mỉm cười nói
"Tuyệt vời, ngày nào cũng ăn ở căn tin ngán lắm rồi, hôm nay cuối cùng cũng có người mời đi ăn một bữa ra trò
Diệp Nhu Mạn vui vẻ nói
Tuy rằng trong lòng thầm ngưỡng mộ kính nể Cát Đông Húc là một cao nhân lánh đời, nhưng tính cách nàng vốn cởi mở, không đến nỗi vì vậy mà khúm núm, gò bó
"Đông Húc, đừng nghe Nhu Mạn nói linh tinh
Ở trường mình khối nam sinh xếp hàng dài mời cô ấy đi ăn cơm đó, chẳng qua là cô ấy ít khi cho cơ hội thôi, xem ra cậu có sức hút đấy, vừa mở miệng, cô ấy đã đồng ý rồi
Nguyễn Nhị cười nói
"Xí, bọn họ rõ ràng là 'túy ông chi ý bất tại tửu', tất nhiên em không tiện tùy tiện đồng ý
Diệp Nhu Mạn bĩu môi nói
"Không thể nói vậy được, bác sĩ nữ như chúng ta vốn dĩ đã khiến nhiều nam sinh chùn bước rồi, vẫn nên cho người ta chút cơ hội, coi như là tự cho mình cơ hội nữa
Nguyễn Nhị bóng gió nói
"Em không thấy bác sĩ nữ có gì khác biệt cả
Diệp Nhu Mạn không cho là đúng đáp
"Em mới chỉ bắt đầu học chuyên ngành bác sĩ kỳ này thôi, đợi học thêm một hai năm nữa em sẽ hiểu
Nguyễn Nhị nói một câu, rồi quay sang Cát Đông Húc, tỏ vẻ bất đắc dĩ: "Đông Húc à, tiếc thật, buổi trưa tôi phải về nhà, nhà có trẻ có lớn, chịu thôi, có con cái vào rồi, không được tự do tự tại như các cậu đâu
"Thấy chưa, đã thấy không tự do rồi đấy, em còn muốn thảnh thơi vài năm nữa
Diệp Nhu Mạn hất mái tóc thanh tú bồng bềnh, vừa nói vừa cười
"Cứ thảnh thơi đi, thêm một hai năm nữa rồi cô sẽ thấy, có cho thảnh thơi cũng không có tâm trạng đâu
Nguyễn Nhị đáp
"Chưa chắc đâu à nha, nhìn thầy Ngô xem, đến giờ vẫn độc thân đó thôi, một mình sống còn thảnh thơi tao nhã hơn ấy chứ
Diệp Nhu Mạn phản bác
"Thầy Ngô là một người cực kỳ đặc biệt, cô ấy không chỉ có thành tựu cao trong học thuật, mà tuổi này trông còn trẻ hơn cả tôi, chưa kể đến dung mạo, khí chất, chỉ cần cô ấy đồng ý, lúc nào mà chẳng sợ không có người cưới, đâu như chúng ta, qua cái thời thanh xuân đẹp nhất rồi thì khó nói lắm
Nguyễn Nhị nói
"So với thầy Ngô thì chúng ta chịu thôi, nhưng mà em thích độc thân đó
Diệp Nhu Mạn nhún vai
"Thôi được, nếu cô đã quyết định vậy, coi như tôi không nói gì
Nguyễn Nhị bất đắc dĩ
"Ăn bữa cơm thôi mà, có cần kéo chủ đề đi xa vậy không
Cát Đông Húc cười nói
Hai người nghe vậy hơi giật mình, lập tức bật cười thành tiếng
"Đúng đó
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhưng mà buổi trưa tôi thật sự phải về nhà ăn
Nguyễn Nhị nói
"Gọi cả con và chồng chị cùng đi, em cũng muốn gặp con chị một lần, mình tìm một quán nào gần nhà chị ăn
Cát Đông Húc nhớ đến lần đầu gặp Nguyễn Nhị, thấy con cái cô có chút vấn đề, nói
"Đúng đó, đúng đó, dẫn đi cùng luôn đi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Diệp Nhu Mạn nói hùa theo
"Chuyện này..
thằng bé hiếu động lắm, hay là..
Nguyễn Nhị ngần ngừ
"Trẻ con hiếu động là bình thường mà, hơn nữa, chúng ta là đồng nghiệp ăn cơm, chứ có phải gì đâu
Cát Đông Húc cắt ngang lời cô
"Cậu không mời thầy Ngô à
Nguyễn Nhị hỏi
"Tối em lại mời riêng cô ấy đi
Cát Đông Húc thuận miệng đáp
Nguyễn Nhị biết Cát Đông Húc và thầy Ngô có quan hệ tốt, không thấy có gì kỳ lạ, còn Diệp Nhu Mạn vốn biết hắn là cao nhân lánh đời, nên càng không thấy nhân vật như hắn mời riêng một người như thầy Ngô – vừa là giáo sư, vừa là lãnh đạo – đi ăn cơm có vấn đề gì
Nếu là người khác, đã sớm cười nhạo Cát Đông Húc không biết lượng sức, lại còn đòi mời riêng thầy Ngô đi ăn cơm
"Nếu không gọi thầy Ngô, vậy thì không thành vấn đề, tôi sẽ đưa chồng và con đi ăn một bữa ra trò, cải thiện bữa ăn
Nguyễn Nhị cười híp mắt nói
Nguyễn Nhị và Cát Đông Húc tuy rằng mấy năm không gặp, nhưng năm đó ngày nào cũng ở chung một văn phòng, quan hệ vẫn rất thân thiết, không cần khách khí
"Con là chồng chị trông à
Nếu có cả người lớn tuổi nữa, thì gọi đi cùng luôn, không sao đâu
Cát Đông Húc có chút bất ngờ hỏi
"Ôi, đừng nhắc nữa, cứ đụng đến chuyện này là tôi lại bực mình
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nguyễn Nhị tỏ vẻ phiền muộn
"Sao vậy
Cát Đông Húc quan tâm hỏi
"Ông xã bị đơn vị cho nghỉ việc rồi, đến cái tuổi dở dở ương ương, nghĩ đi nghĩ lại, thằng bé nhà tôi sắp đi trẻ rồi, nên tôi bảo anh ấy ở nhà trông con một thời gian, đợi thằng bé đi trẻ, anh ấy lại đi tìm việc, làm gì cũng được
Nguyễn Nhị đáp lời
"Chồng chị làm chuyên ngành gì
Cát Đông Húc hỏi
"Hóa chất
Cái ngành này trừ khi vào viện nghiên cứu hoặc trường học, chứ đi nhà máy thì toàn ở ngoại ô, nếu chỉ là nhân viên bình thường thì lương không cao, ngày nào cũng phải lặn lội đường xa
Còn vị trí trung tầng trở lên thì cơ bản là 'một cây cải củ một cái hố', muốn vào ngồi luôn vào vị trí trung tầng, một mặt phải xem người ta có chỗ trống hay không, mặt khác phải xem người ta thấy anh có phù hợp hay không nữa
Chồng tôi tuổi này rồi, mà bắt đầu lại từ đầu thì không thực tế, còn muốn vào ngồi luôn vào vị trí trung tầng thì khó lắm
Thôi kệ vậy, không chừng phải chuyển nghề luôn ấy chứ
Nguyễn Nhị đáp lời
"Bỏ bao nhiêu tâm huyết và thời gian vào chuyên ngành này, giờ chuyển thì tiếc quá
Cát Đông Húc nói
"Đúng vậy, nhưng chịu thôi, ở các nước phương Tây, hóa chất được xem là ngành hút nhân tài, thu nhập cao lắm, còn ở nước ta thì bình thường quá
Quên đi, không nhắc đến chuyện này nữa, chỉ cần năm nay tôi cố gắng để được xét duyệt phó giáo sư thì sẽ không áp lực đến vậy
Nguyễn Nhị nói
"Chị vẫn chưa được xét phó giáo sư à
Cát Đông Húc khá bất ngờ hỏi
Thông thường, tốt nghiệp bác sĩ hai năm là có thể xin xét duyệt phó giáo sư, Nguyễn Nhị tốt nghiệp mấy năm rồi, hơn nữa trình độ học thuật cũng có, theo lý thuyết thì đã được xét duyệt phó giáo sư rồi chứ
"Chịu thôi, ai bảo tôi là phụ nữ, còn phải mang thai, sinh con, lỡ dở bao nhiêu thời gian
Nguyễn Nhị nói
"Ra là vậy
Cát Đông Húc thoải mái nói
Buổi sáng, Cát Đông Húc ở trong văn phòng nói chuyện phiếm với Nguyễn Nhị và Diệp Nhu Mạn một lát, rồi đứng dậy đi đến văn phòng của Ngô Di Lỵ, cùng cô trao đổi về những công việc cụ thể trong học kỳ này
Đến gần trưa, Cát Đông Húc chào Ngô Di Lỵ rồi lái chiếc xe Húc Đằng chở Nguyễn Nhị và Diệp Nhu Mạn rời khỏi trường
Ở nước Hoa, xe Húc Đằng được coi là dòng xe tầm trung, Cát Đông Húc bây giờ không còn là sinh viên nữa, mà còn là du học sinh tài cao, trợ lý của thầy Ngô, nên việc lái một chiếc Húc Đằng cũng không tính là quá phô trương
Đương nhiên, đối với Nguyễn Nhị mà nói, Cát Đông Húc còn trẻ mà đã là du học sinh tài cao, sắp tới còn lái cả xe con, khiến cô khá ngưỡng mộ, còn Diệp Nhu Mạn thì vốn biết Cát Đông Húc là cao nhân lánh đời, nên không thấy có gì lạ
Nếu Diệp Nhu Mạn biết Cát Đông Húc chính là ông chủ lớn của hãng xe Húc Đằng, e rằng cô sẽ vô cùng kinh ngạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.