Đô Thị Siêu Cấp Y Thánh

Chương 47: Vĩnh Xuân Đường




Chương 47: Vĩnh Xuân Đường
"Ta có nói lung tung hay không, ngươi rõ ràng nhất
Nếu không thì thế này đi, ngươi lái xe đến chỗ có cảnh s·á·t giao thông rồi dừng lại, chúng ta hỏi cảnh s·á·t giao thông cho chắc
Cát Đông Húc thấy tài xế bị mình vạch trần, không những không nh·ậ·n sai, thái độ còn hung hăng, không khỏi tức giận, lạnh giọng nói
"Két
Tài xế lập tức phanh xe lại, sau đó quay đầu lại nói với Cát Đông Húc: "Ngươi trả tiền đi, đã ngươi không tin ta, tự đi mà đón xe khác
"Ngươi chở ta đi vòng vòng, còn không đưa ta đến nơi cần đến, còn muốn ta trả tiền
Sư phụ, không phải là ngươi quá bắt nạt người rồi sao
Cát Đông Húc giận dữ nói
"Ta bắt nạt ngươi đó, thì sao
Mẹ nó, một thằng nhà quê cũng làm ra vẻ
Hoặc là, ngươi ấn lại đồng hồ tính tiền rồi thêm cho ông đây mười đồng, ông đây chở ngươi đến Vĩnh Xuân Đường, hoặc là bây giờ mày t·r·ả tiền rồi xuống xe cho ông
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tài xế cho rằng Cát Đông Húc còn trẻ dễ ức h·iếp, mắt lộ vẻ hung quang nói
Cát Đông Húc sao có thể chịu để yên, trực tiếp mở cửa xe rồi xuống xe
Tài xế thấy Cát Đông Húc không t·r·ả tiền xe liền xuống, lập tức cũng xuống xe, tiến lên muốn túm cổ áo Cát Đông Húc, bất quá tay hắn còn chưa chạm đến cổ Cát Đông Húc, đã bị Cát Đông Húc bắt lấy c·ổ t·a·y, đau đến hắn kêu oai oái
"Cho ngươi hai lựa chọn, ta trả ngươi mười lăm đồng, ngươi chở ta đến Vĩnh Xuân Đường, nếu không ngươi một xu cũng không có
Đương nhiên ngươi cũng có thể gọi người đến, xem ta có sợ không
Cát Đông Húc lạnh giọng nói
Lúc này tài xế mới biết đụng phải kẻ c·ứ·n·g đầu, bất đắc dĩ nói: "Ngươi cho ta mười lăm đồng, ta đưa ngươi đến Vĩnh Xuân Đường
Chưa quen cuộc s·ố·n·g nơi này, Cát Đông Húc cũng không muốn làm lớn chuyện, thấy tài xế chịu khuất phục, liền lần nữa ngồi vào xe
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vì tài xế đi vòng đường, lại thêm nháo sự như vậy, Cát Đông Húc đến Vĩnh Xuân Đường thì gần chín giờ
Vĩnh Xuân Đường được thành lập vào cuối thời Thanh, đã truyền thừa hơn 130 năm ở Hoa Hạ
Vĩnh Xuân Đường còn giữ lại một phần kiến trúc cuối thời Thanh, trông đặc biệt cổ kính, toát ra một luồng ý vị lịch sử, ẩn chứa sự lắng đọng văn hóa của năm tháng, khiến người vừa bước vào Vĩnh Xuân Đường liền có cảm giác như trở lại tiệm t·h·u·ố·c cổ đại, bất giác đối với cổ lão tr·u·ng y n·ảy sinh lòng tôn kính và tin tưởng
Vĩnh Xuân Đường rất lớn, không chỉ có t·h·u·ố·c Đông y viện bảo t·à·ng, còn có phòng khám b·ệ·n·h dưỡng sinh bảo kiện, nhà ăn dược t·h·iệ·n và phòng kh·á·c·h kinh doanh
Phòng kh·á·c·h kinh doanh là nơi Vĩnh Xuân Đường mở cửa bán t·h·u·ố·c, có phòng khám b·ệ·n·h của chuyên gia tr·u·ng y, còn có nhà t·h·u·ố·c
Cát Đông Húc cũng không biết nên tìm ai, nhưng nghĩ mình đến bán t·h·u·ố·c, tìm nhà t·h·u·ố·c có lẽ thích hợp hơn, liền đi đến nhà t·h·u·ố·c
Tuy rằng có không ít người đến Vĩnh Xuân Đường khám b·ệ·n·h, nhưng số người chờ bốc t·h·u·ố·c ở quầy nhà t·h·u·ố·c lại chỉ có một hai người
Vì Vĩnh Xuân Đường có cả những danh y xem b·ệ·n·h, t·h·u·ố·c cũng do Vĩnh Xuân Đường sắc, nên b·ệ·n·h nhân sau khi có đơn t·h·u·ố·c chỉ cần đến quầy thu ngân t·r·ả tiền, những việc khác không cần lo, đơn t·h·u·ố·c sẽ tự động chuyển đến phòng sắc t·h·u·ố·c và nhà t·h·u·ố·c, họ chỉ cần đến lấy t·h·u·ố·c đã sắc theo giờ quy định là được
Người chờ bốc t·h·u·ố·c tuy ít, nhưng các Dược Sư phía sau quầy nhà t·h·u·ố·c lại rất bận rộn, người nào người nấy đều nhìn đơn t·h·u·ố·c rồi liên tục mở ngăn k·é·o lấy t·h·u·ố·c, sau đó gói lại
"Đơn t·h·u·ố·c của ngươi đâu
Vì không có nhiều b·ệ·n·h nhân chờ bốc t·h·u·ố·c, Cát Đông Húc, một t·h·iế·u niên ăn mặc như nhà quê, liền rất dễ thấy, một vị Dược Sư vừa kết thúc một đơn liền đi tới sau quầy, hỏi Cát Đông Húc
"Thưa thầy t·h·u·ố·c, ta không đến bốc t·h·u·ố·c, ta đến đây để bán một cây Hà Thủ Ô hoang dại, không biết nơi này của các ông có chỗ nào chuyên thu mua dược liệu không
Cát Đông Húc hỏi
"Ồ, không ngờ một t·h·iế·u niên như ngươi lại còn đi bán t·h·u·ố·c
Có thì có, nhưng chúng ta đều có thương nghiệp cung ứng dược liệu cố định, chỉ một vài dược liệu quý giá mới có thể thu mua riêng
Cây Hà Thủ Ô hoang dại của ngươi có bao nhiêu năm tuổi rồi
Không có niên đại nhất định thì người bên bộ phận thu mua của chúng ta sẽ không tiếp đâu
Vị Dược Sư này rất tốt bụng, nghe vậy thì ngạc nhiên, rồi c·ẩ·n t·h·ậ·n giải t·h·í·c·h cho Cát Đông Húc
Hiển nhiên Dược Sư thấy Cát Đông Húc còn trẻ, nên không tin cậu có Hà Thủ Ô hoang dại lâu năm, bằng không nếu là một người lớn đến đây, ông ta đã không hỏi như vậy mà bảo người đó đến bộ phận thu mua luôn rồi
"Chắc là có một ngàn năm rồi
Cát Đông Húc t·r·ả lời
"Một ngàn năm
Dược Sư nghe vậy đột nhiên lớn tiếng, những người khác cũng dừng tay, đồng loạt nhìn về phía Cát Đông Húc, nhưng rồi lại cười lắc đầu, rõ ràng là không tin một t·h·iế·u niên như Cát Đông Húc lại có ngàn năm Hà Thủ Ô hoang dại
"Cậu bé, ngàn năm Hà Thủ Ô hoang dại rất hiếm đó, làm sao mà cậu biết được
Đừng có xem mấy quyển tiểu thuyết võ hiệp rồi bị đ·ầ·u đ·ộ·c, tiện tay đào một cây Hà Thủ Ô hoang dại rồi cho là ngàn năm
Vị Dược Sư kia sau khi giật mình liền nhanh chóng lắc đầu cười nói
Rõ ràng là ông ta không tin
"Đúng là ngàn năm Hà Thủ Ô hoang dại, ta biết về t·h·u·ố·c Đông y
Cát Đông Húc thấy Dược Sư không tin, đành phải nói vậy
"Vậy cậu lấy ngàn năm Hà Thủ Ô ra đây ta xem thử đi
Dược Sư cười nói, vẻ mặt tùy ý, rõ ràng là không tin lời Cát Đông Húc nói, chỉ là muốn xem thử, rồi sau đó tiễn vị t·h·iế·u niên này đi
"Được
Cát Đông Húc mở túi xách, rồi lấy ra gốc Hà Thủ Ô màu nâu đen, mặt ngoài lồi lõm, nặng ít nhất mười cân
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cát Đông Húc vừa lấy Hà Thủ Ô ra, mắt vị Dược Sư kia liền trợn tròn, những người khác cũng vội vàng vây quanh, một vị Dược Sư lớn tuổi hơn còn dùng tay cố ý xoa xoa những hoa văn lồi lõm do nham thạch chèn ép mà thành, tay có hơi r·u·n rẩy
"Cây Hà Thủ Ô này đúng là có niên đại, có niên đại
Tiểu Hà, con dẫn vị tiểu t·ử này đến bộ phận thu mua tìm trưởng khoa Lưu
Vị Dược Sư lớn tuổi vuốt ve cây Hà Thủ Ô ngàn năm một hồi, mới ổn định lại tinh thần rồi xoay người dặn dò một thanh niên bên cạnh
"Dạ Trương lão sư
Thanh niên kia t·r·ả lời rồi đi ra khỏi quầy, nói với Cát Đông Húc: "Tiểu huynh đệ, cậu đi theo tôi, tôi dẫn cậu đến bộ phận thu mua
"Cảm ơn các vị bác sĩ
Cát Đông Húc cúi đầu cảm ơn các vị Dược Sư phía sau quầy, rồi quay sang thanh niên kia, mỉm cười nói: "Làm phiền bác sĩ rồi
"Không phiền, chuyện nhỏ thôi
Thanh niên kia thật ra chỉ là một học đồ, thấy Cát Đông Húc gọi mình là bác sĩ thì rất vui vẻ, vừa cười t·r·ả lời, vừa dẫn đường phía trước
"Trương lão sư, ngài thấy cây Hà Thủ Ô này so với cây mà chúng ta bán được hai năm trước thì cây nào có niên đại cao hơn ạ
Sau khi Cát Đông Húc đi rồi, vị Dược Sư vừa tiếp đãi cậu nhất thời không còn tâm trí bốc t·h·u·ố·c, thấp giọng hỏi vị Dược Sư lớn tuổi nhất
"Ta thấy cây này có niên đại cao hơn đó
Trương lão sư suy nghĩ rồi khẳng định t·r·ả lời
Ps: Các bạn nhớ vote 9-10 điểm ở cuối chương ủng hộ mình nhé
Hoàng Châu chân thành cảm ơn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.