Chương 846: Lại vào kinh thành
Sau khi thông báo một lượt với cha mẹ và những người như Dương Ngân Hậu, Cát Đông Húc dời khoảng mười vò rượu thuốc và mấy chục cân thịt đại linh xà đặt lên xe mang đi
Rượu thuốc lần này kết hợp với thịt đại linh xà không chỉ có hiệu quả cường thân kiện thể rất tốt, mà khẩu vị cũng không phải loại rượu thịt tầm thường có thể so sánh, là thứ tốt có tiền cũng không mua được trên thị trường
Cát Đông Húc vốn định đi kinh thành một chuyến trong tháng giêng để bái niên Phùng sư huynh, nhưng vì chuyện ở hố trời, với cả việc luyện đan, thoáng cái đã qua Tết Nguyên tiêu và đến ngày tựu trường, vì vậy cậu định cuối tuần này đi kinh thành một chuyến, vừa xem như là bái tuổi già, thứ hai cũng vừa hay mang chút rượu thuốc và thịt đại linh xà cho ông
Ông cụ qua năm là chín mươi tuổi, tuy được Cát Đông Húc giúp đỡ, thân thể so với trước đây không biết mạnh hơn bao nhiêu, căn bản không giống một ông lão chín mươi tuổi
Nhưng dù sao tuổi tác vẫn còn cao, khí lực trong người tuy rằng vẫn còn khỏe mạnh, nhưng ngũ tạng lục phủ chung quy dần dần già yếu
Bất kể là rượu thuốc hay thịt đại linh xà, đều chứa đựng tinh lực tinh khiết, có thể cường thân kiện thể, trì hoãn sự già yếu của thân thể, hơn nữa còn không có tác dụng phụ
Phùng lão mỗi ngày uống chút rượu, ăn chút thịt, là dưỡng sinh nhất
Trở lại tỉnh thành, Cát Đông Húc đem rượu thuốc và thịt đại linh xà tạm thời gửi ở nhà trọ Nhã Đô hoa viên, sau đó trở về trường học nhập học
..
Thoáng một cái đã đến thứ sáu
Tối hôm đó, Cát Đông Húc lên chuyến bay bay đi kinh thành, đến nơi cũng không kém nhiều, khoảng tám giờ tối
Người đến đón cậu là Phùng Trần Thanh, cháu đích tôn của Phùng lão
Thường ngày Cát Đông Húc đến kinh thành, bên người căn bản chỉ kéo một chiếc vali hành lý nhỏ, thậm chí có lúc chỉ vác một cái túi, rất đơn giản
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhưng hôm nay Cát Đông Húc lại gửi vận chuyển hai chiếc rương, một cái đựng rượu, một cái đựng thịt đại linh xà, còn mang theo bên mình một chiếc vali nhỏ
Phùng Trần Thanh nhìn thấy Cát Đông Húc lỉnh kỉnh đồ đạc từ trong đại sảnh sân bay đi ra, hầu như không dám tin vào mắt mình
Việc này có vẻ không hề giống Cát Đông Húc trong ấn tượng của anh
Trong ấn tượng của anh, Cát Đông Húc mặc dù so với anh còn trẻ, nhưng khi thật sự ở chung với cậu, sẽ phát hiện trên người cậu luôn mơ hồ tản ra khí chất nhẹ như mây gió, hào hiệp và bình tĩnh, khiến người rất khó liên hệ cậu với một người mang theo lỉnh kỉnh đồ đạc
"Đông Húc, ngài định chuyển đến kinh thành ở hẳn sao
Nếu thật vậy, ông nội tôi chắc chắn sướng phát điên mất
Phùng Trần Thanh nhanh chóng tỉnh táo lại, nghênh đón giúp cậu xách rương
"Ha ha, ngươi nói mấy thứ này à, đây là cho gia gia ngươi
Cát Đông Húc cười nói
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Ngài đến thăm gia gia, ông nội tôi đã rất cao hứng rồi, đâu cần ngài phải phiền toái cố ý mang từ Giang Nam đến thế
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Phùng Trần Thanh nghe vậy hơi run run, nói
"Những thứ này không mua được
Cát Đông Húc cười cười
"Ngài thật có lòng, thực ra bây giờ giao thông phát triển, rất nhiều đặc sản phía nam, bây giờ ở kinh thành đều có thể mua được
Phùng Trần Thanh nói
"Cái này không giống nhau
Cát Đông Húc cười
Phùng Trần Thanh còn tưởng rằng Cát Đông Húc đang nói điều này thể hiện tấm lòng thành, trong lòng có chút cảm động, hướng cậu cảm kích cười
Khi trở lại sân viện đã hơn chín giờ, nhưng Phùng lão còn chưa ngủ, đang ở trong phòng chờ cậu
Nhìn thấy Cát Đông Húc đi vào, ông lập tức đi lên nắm chặt tay cậu, trông vừa cao hứng lại vừa kích động, khiến Phùng Trần Thanh không khỏi có chút đỏ mắt ghen tỵ
"Thật ngại quá sư huynh, vốn muốn sớm qua đây chúc Tết
Sau đó xảy ra một số chuyện, kéo đi kéo lại đến tận bây giờ
Cát Đông Húc cũng nắm chặt tay Phùng lão, trong lòng vừa cảm động lại vừa áy náy
"Ha ha, ta biết, ta biết
Nói đến, lần này con lại lập công lớn rồi
Năm mươi tấn hoàng kim đấy, đây là một con số khổng lồ
Phùng lão vỗ vai Cát Đông Húc, vừa cười vừa tự hào nói
"Đâu tính là công lớn gì, quốc gia cũng không bạc đãi ta, trả lại cho ta theo giá thị trường
Cát Đông Húc khiêm tốn nói
"Cái thằng nhóc này, con cứ khiêm tốn
Con từ ngoại cảnh có được số lượng lớn hoàng kim như vậy, lại nộp lên kho bạc, gia tăng dự trữ vàng cho quốc gia, chính là lập công, quốc gia bù lại cho con theo giá thị trường là phải
Phùng lão cười chỉ vào Cát Đông Húc nói
"Gia gia, hai người đang nói gì vậy
Sao cháu nghe không hiểu gì cả
Phùng Trần Thanh đứng bên cạnh nghe được có chút mờ mịt, không nhịn được tò mò hỏi
Phùng Trần Thanh là cháu đích tôn của Phùng gia, là người trầm ổn, cũng là nhân vật thủ lĩnh trong ba đời của Phùng gia, hiện là nhân vật trọng điểm bồi dưỡng, vì vậy Phùng lão thấy anh hỏi, cũng không giấu anh, mỉm cười đem chuyện Cát Đông Húc tìm được kho báu Nhật Bản chôn giấu thời Thế chiến thứ hai ở Tam giác vàng nói đơn giản cho anh nghe
Tuy là Phùng Trần Thanh là cháu đích tôn của Phùng gia, trong giới trẻ ở kinh thành tuyệt đối là một trong những nhân vật nặng ký nhất, sau khi nghe ông nội nói, trong lòng anh đem năm mươi tấn hoàng kim tính toán sơ bộ theo giá thị trường, cũng chấn kinh đến trợn mắt há mồm, nửa ngày không nói nên lời
Hồi lâu Phùng Trần Thanh mới tỉnh hồn lại, dùng ánh mắt kính nể nhìn Cát Đông Húc nói: "Vậy chẳng phải ngài bây giờ đã là người giàu nhất nước Hoa rồi sao
"Thực ra coi như không có đống hoàng kim này, với đà phát triển sản nghiệp hiện tại của nó, phỏng chừng chỉ một hai năm nữa Đông Húc sẽ ngồi lên vị trí thủ phủ nước Hoa
Phùng lão nghe vậy cũng khá cảm khái nói
Mười chín tuổi đã gần ngôi thủ phủ rồi
"Nhiều tiền hơn cũng chỉ là một con số thôi
Thực ra lần này ở Tam giác vàng, ta không chỉ tìm được kho báu Nhật Bản chôn giấu, mà còn tìm được một vài thứ tốt
Những thứ này mới là có tiền cũng không mua được
Cát Đông Húc nói rồi mở cái rương cậu mang tới ra
Năm vò rượu thuốc và khoảng năm mươi cân thịt đại linh xà
"Đây là
Phùng lão và Phùng Trần Thanh thấy vậy đều mang vẻ nghi hoặc
Vì rượu được bịt kín, bọn họ căn bản không nhìn ra có gì đặc biệt, còn thịt đại linh xà thì đã lột da, lại được đóng băng, ông cháu họ càng không nhận ra đó là vật gì, chỉ biết hẳn là thịt của một loại động vật nào đó
Cát Đông Húc thấy ông cháu Phùng lão mang vẻ nghi hoặc, không khỏi thần bí cười cười, sau đó mở một vò rượu ra
Vừa mở rượu ra, nhất thời hương thơm ngào ngạt
"Rượu ngon
Trần Thanh mau đi lấy chén rượu đến
Phùng lão thời trẻ cũng là người thích rượu ngon, nghe mùi rượu này không khỏi bị con sâu rượu trong người thôi thúc, lập tức dặn dò Trần Thanh
"Gia gia, thân thể của ngài..
Phùng Trần Thanh nghe vậy nhắc nhở
Vốn dĩ từ khi Phùng lão tuổi cao sức yếu thì đã cai rượu, coi như sau đó Cát Đông Húc chữa trị thân thể cho ông, nhưng vì tuổi đã cao, nên ông cũng rất ít khi uống rượu
"Cháu ngốc của ta, Đông Húc là ai chứ
Nó cất công mang rượu từ quê nhà đến có thể là rượu bình thường sao
Loại rượu này, người khác muốn uống còn không có mà uống đâu
Phùng lão thấy cháu quan tâm mình, không khỏi cười chỉ vào anh nói
Phùng Trần Thanh tự nhiên là người thông minh, chỉ là Phùng lão thân thể hệ trọng, anh quan tâm nên mới bị rối trí, bây giờ được Phùng lão nhắc nhở, anh mới chợt nhớ ra y thuật và tu vi xuất thần nhập hóa của Cát Đông Húc, vội vàng vỗ đầu mình, sau đó nhanh chóng đi lấy chén rượu.