**Chương 99: Gặp nhau không bằng không thấy, ta không hận nàng!**
"Ngươi thật sự không muốn gặp nàng một lần sao
Bàn Tử hỏi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vân Dương cầm lấy một chai rượu đỏ, rót một ít vào trong chén rồi nói: "Nàng có cuộc sống của nàng, hơn nữa, gặp một lần thì có thể làm gì
Nàng hiện tại có con gái, có chồng, có gia đình, còn có sự nghiệp của mình, ta tuy là con của nàng, nhưng chẳng phải cũng chỉ là một người ngoài hay sao
Đã như vậy, gặp nhau còn không bằng không gặp
Nói đến đây, hắn đưa cho Bàn Tử một chén rượu rồi nói: "Cho nên, vẫn là đừng phá vỡ sự yên tĩnh hiện tại, nói thật, ta cũng không hận nàng, đứng ở góc độ của nàng mà suy nghĩ, thì nàng cũng rất khó khăn
Thế nhưng, xét về mặt tình cảm, mặc dù ta không hận nàng, nhưng tình cảm giữa ta và nàng đã phai nhạt, đã nàng bây giờ sự nghiệp thành công, vậy thì không cần thiết phải quấy rầy cuộc sống của nàng nữa
Bàn Tử gật đầu, cười nói: "Ngươi nói đúng, nào nào nào, uống rượu, chúng ta không nói những chuyện này nữa, chờ ngày nào đó chúng ta đều trở thành đại lão, thì những chuyện này cũng chỉ là một phần hồi ức trong cuộc đời dài đằng đẵng của chúng ta mà thôi
Hai người nâng ly cạn chén, đồ ăn còn chưa mang lên đã bắt đầu uống, uống một hồi, Bàn Tử có chút bất mãn nói: "Đây là thứ rượu nát gì vậy
Hơn một vạn một chai, bà nó chứ, còn không bằng rượu gạo ở trong cửa hàng dưới thôn các ngươi uống còn đã nghiền hơn
Vân Dương cười trêu chọc: "Ngươi đúng là 'Sơn Trư ăn không được mảnh khang', bất quá nói thật, ta cũng không cảm nhận được hương vị gì, hay là chúng ta gọi thêm hai két bia nữa nhé
Bàn Tử gật đầu, "Ừ, ta thấy được đấy,"
Hai gã nhà quê ăn ý với nhau, ngay sau đó Bàn Tử lại đi ra ngoài, khi trở về, chỉ thấy hai nhân viên phục vụ ôm hai két bia từ bên ngoài đi vào
Sau đó hai người liền uống thả cửa, dần dần những món đồ ăn mà bọn họ gọi cũng đã được mang lên bàn, hai két bia đối với hai người họ mà nói căn bản là không đủ uống
Đều là tu sĩ tẩy tủy cảnh, bia khoảng mười độ uống vào chẳng khác gì nước, không đến nửa giờ đã uống xong, Bàn Tử nói: "Ta còn chưa đã nghiền, hay là ngươi lại đi lấy thêm hai két nữa
Vân Dương lau miệng nói: "Được, hôm nay chúng ta uống thả ga, ta từ nhỏ đã nghèo, cho tới bây giờ đều chưa từng trải nghiệm qua cuộc sống của kẻ có tiền, cho nên, cứ tự nhiên đi, tốn bao nhiêu tiền không quan trọng, anh em ta hôm nay chỉ có ba chữ, không thiếu tiền
Bàn Tử vỗ bụng cười nói: "Tốt, sảng khoái, đúng là đại gia, vậy Bàn gia ta hôm nay sẽ vòi tiền của ngươi, à mà, khi nào ngươi đi ra thì gọi thêm hai con tôm hùm và một con cua hoàng đế nhé, ta vẫn chưa ăn đủ
"Được, ngươi chờ đó
Vân Dương gật đầu rồi rời khỏi phòng bao
Vốn dĩ trong phòng bao có bộ đàm, bọn hắn chỉ cần ấn nút thì sẽ có nhân viên phục vụ đến, nhưng mà hai người bọn họ lại là hai gã nhà quê, mới phất lên, cho nên, đối với việc này, Vân Dương hoàn toàn không hề hay biết
Ở quầy phục vụ của quán rượu, Vân Dương đi theo, giống y hệt cái cách trong quán cơm nhỏ, nói một tràng với nhân viên phục vụ, làm cho nhân viên phục vụ kia phải bật cười
"Thưa tiên sinh, ngài không cần phải chạy đi chạy lại như vậy, trong phòng bao có bộ đàm, ngài chỉ cần ấn nút, sẽ có nhân viên phục vụ đến nghe ngài phân phó, tôi ở đây sẽ sắp xếp cho ngài, nếu ngài còn có yêu cầu gì khác, thì có thể dùng bộ đàm thông báo cho chúng tôi
Vân Dương cũng không cảm thấy xấu hổ, ta chỉ là một người sinh ra và lớn lên ở một nơi nhà quê, hiện tại tuy nói có tiền, thì đó cũng là nhà giàu mới nổi, không phải người nổi tiếng, không cần phải cầu kỳ làm gì
Hắn gật đầu, nói một tiếng được, sau đó đi về phía phòng bao, nhưng vừa mới đi được mấy bước, thì bị một cô nàng chân dài chặn lại
Chỉ nghe cô nàng kia kinh ngạc nói: "A
Tiên sinh, tiên sinh, cuối cùng cũng gặp được ngài rồi
"Hả
Vân Dương ngơ ngác, hắn nhìn xung quanh, sau đó nhìn cô nàng đang chớp đôi mắt to, long lanh nhìn mình, chỉ vào mình hỏi: "Cô đang gọi tôi à
Cô nàng kia gật đầu lia lịa, vẻ mặt vui mừng nói: "Đúng vậy, tiên sinh chẳng lẽ đã quên trước đó không lâu ngài đã cứu một người ở trong biển sao
"Đã cứu một người
Vân Dương ngẩn người, lập tức nói: "Ta đúng là có cứu một người, nhưng ta nhớ đó là một cô bé nhìn qua mới mười lăm, mười sáu tuổi mà
Không phải cô chứ
Cô nàng kia cười nói: "Đó là em gái của tôi, lúc đó chúng tôi hơi vội, cho nên không kịp hỏi tên của ngài, khi chúng tôi kịp phản ứng thì ngài đã không thấy tăm hơi, sau đó chúng tôi cũng tìm ngài rất lâu, không ngờ hôm nay lại gặp được, thật sự là có duyên
Vân Dương gật đầu nói: "À, chào cô, chào cô
Cô nàng kia hỏi: "Xin hỏi tiên sinh họ gì
Vân Dương cười ha hả, "Đây là lần đầu tiên có người hỏi ta họ gì đấy, ta họ Vân, tên là Vân Dương, không biết cô xưng hô như thế nào
Cô nàng đáp: "Chào ngài, tôi tên là Cố Uyển Thanh, hôm nay đến đây tụ tập với bạn bè, Vân tiên sinh, hôm nay tôi mời khách, hay là chúng ta ngồi chung nhé
Vân Dương vội vàng khoát tay: "Cố tiểu thư, cái này không cần đâu, tôi cũng đến đây ăn cơm cùng bạn bè, bạn của tôi còn đang đợi tôi ở phòng bao, các cô cứ tự nhiên ăn đi, khi nào rảnh chúng ta lại nói chuyện
Cố Uyển Thanh nói: "Vậy sao, vậy được, Vân tiên sinh, tiện thể cho tôi xin phương thức liên lạc được không
Chờ khi nào ngài rảnh, tôi muốn mời ngài một bữa cơm, để bày tỏ lòng cảm tạ của gia đình chúng tôi đối với ngài
Vân Dương có chút do dự, nhưng vẫn là để lại số điện thoại của mình, có câu nói là, thêm một người bạn là thêm một con đường, quen biết thêm vài người bạn cũng không phải chuyện gì xấu
Hai người lại nói chuyện vài câu, lúc này mới ai về phòng nấy, Bàn Tử hỏi: "Ta dựa, sao ngươi đi lâu vậy
Vân Dương nói: "Gặp được một cô nương, không có việc gì, chúng ta tiếp tục ăn, tôm hùm và cua hoàng đế mà ngươi muốn lập tức sẽ được mang tới
Hai người ngồi xuống tiếp tục, nhưng mà hai người bọn hắn vừa mới nâng chén rượu lên, cửa phòng đã bị người đẩy ra, chỉ thấy một nhân viên phục vụ dẫn theo một trung niên nhân phúc hậu từ bên ngoài đi vào
Còn không đợi Vân Dương và Bàn Tử mở miệng, chỉ thấy trung niên nhân kia cười ha hả đi tới, hướng về phía bọn hắn chắp tay nói: "Thật đúng là Vân tiên sinh và vị Bàn gia này, vừa rồi ta thấy được bóng lưng của Vân tiên sinh ở đại sảnh, còn tưởng là mình hoa mắt..
Vân Dương đặt chén rượu xuống hỏi: "Xin hỏi ngài là..
Trung niên nhân cười nói: "Vân tiên sinh, tôi là Trương Minh Viễn, hôm qua còn từng..
Vân Dương lập tức nhớ lại, quả thật có một người như vậy, "A, a ~ ta nhớ ra rồi, ngài là tổng giám đốc của cái tập đoàn gì đó đúng không
Hình như là kinh doanh về thời trang, ngài xem, trí nhớ của ta, thật sự là ngại quá..
Trương Minh Viễn cười nói: "Ha ha ha, đâu có, đâu có, Vân tiên sinh 'nhật lý vạn ky', ngài còn có thể nhớ rõ một nhân vật nhỏ bé như tôi, thật sự là vinh hạnh của Trương mỗ
Vân Dương cười ha hả: "Đã đến đây rồi, vậy thì cứ tự nhiên đi, Trương lão bản đã tới, vậy thì mời ngồi xuống cùng uống với chúng ta một chén
Trương Minh Viễn vội vàng khoát tay: "Cái này, sao có thể, tôi chỉ là đến gặp Vân tiên sinh và Bàn gia, sao dám ngồi cùng bàn uống rượu với hai vị..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bàn Tử nói: "Đừng nói nhảm nữa, đến đây, ngồi xuống cùng uống với chúng ta, có câu nói là, 'trước bàn rượu không phân biệt lớn nhỏ', đều là anh em cả
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngươi ở đâu ra lắm quy củ vớ vẩn thế?"