Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 200: Ăn cùng gia súc





Muốn hắn thừa nhận là do yêu ma quỷ quái quấy phá, thật sự khó mà mở miệng được
Nhưng Tống tiểu thư nói rất đúng, để lại mấy phần thần bí cũng tác dụng răn đe đối với kẻ ác trong thôn này, nhất là trong tình huống điều tra không ra vấn đề, cũng chỉ có thể làm như thế
Tống Anh nghe lời hắn nói, hoàn toàn hiểu rõ
Quan phủ nói nguyên do của vụ án là do rong rêu dưới nước nhưng dân gian lan truyền thế nào thì không kiểm soát được
Cỏ nước có thể quấn lấy cổ chân nhưng lại không thể dụ dỗ nhiều người như vậy cùng rơi xuống nước, thế nên từ nay về sau, vẫn sẽ có người cảm thấy việc này quá mơ hồ, sau này bá tánh hơi nhát gan càng không dám làm chuyện ác hại người
Chuyện này gần như đã được xử lý xong, sắc trời cũng đã dần tối
Tống Anh đói đến mức bụng dính vào lưng
Hôm nay nàng ra ngoài vốn để lên trấn, định sẽ ăn cơm trên trấn luôn nên không mang theo lương khô, trong không gian có ít đậu xanh, trái cây và củ cải trắng chuẩn bị cho Đại Bạch nhưng những thứ đó không chống đói được
Từ thôn Thạch Đầu đến thôn Hạnh Hoa ít nhất phải mất một, hai canh giờ..
Đang nghĩ tới đây, nàng nghe thấy vài tiếng động.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.com chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt
Quay người lại, vừa nhìn đã thấy một hộ vệ cầm một cái nồi to và hai con gà rừng không biết lấy ra từ khi nào, vậy mà chuẩn bị nấu ăn ngay tại chỗ
Cũng phải, mọi người đều đi từ rất xa tới đây, sao có thể không đói bụng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhất là nam nhân tiêu hao năng lượng nhiều hơn nữ nhân, những người này lúc nãy vừa trục vớt thi thể vừa đi kiểm tra, e rằng đã sớm không chịu nổi rồi
Nhưng mà, ăn gà rừng có phải hơi quá đáng không
Có lẽ người trong thôn này đã một, hai năm không được ngửi mùi thịt rồi đấy..
Hơn nữa, bọn họ nhiều người như vậy, chỉ có hai con gà rừng, đủ ăn sao..
Tống Anh liếm liếm môi, cảm thấy e rằng bản thân sẽ không có phần
Nàng thở dài rồi leo lên xe lừa: “Đại Bạch, chúng ta về nhà thôi.”
Sau khi về nhà, nàng sẽ mua con gà mái già của hàng xóm để ăn
“Tống tiểu thư.” Xe lừa của Tống Anh vừa đi ra đường, vị đại nhân ở đằng sau kia chợt gọi nàng lại: “Dùng cơm rồi hẵng đi.”
“Chuyện này không tiện lắm đâu?” Tống Anh liếc nhìn con gà rừng
Trông ngon quá
Đây chính là món ăn hoang dã quý giá, kiếp trước muốn ăn cũng không có, đời này hả..
Gà rừng cũng không dễ bắt như vậy, chúng nó biết bay, nhưng nàng lại không có cánh
Nhưng nhìn hai con gà này hẳn là bị trúng tên mà chết, thật thảm, nàng có thể ăn hai chén lớn
“Lúc nãy Tống tiểu thư đưa ra kiến nghị không tệ, bữa cơm này xem như phần thưởng.” Hoắc Triệu Uyên nói
Đường đường là một tiểu thư khuê các, vốn dĩ nên ngồi trong xe ngựa hoặc trong kiệu, thế nhưng hôm nay chỉ có thể vô cùng “chật vật” leo lên xe lừa, trên xe lừa đó còn chất đầy chai lọ vại bình, vô cùng chật chội, khiến một cô nương gia như nàng phải cuộn người lại
Huống chi, vừa rồi ánh mắt của Tống tiểu thư này thật sự tha thiết
Cô nương này dù sao cũng chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi, có lẽ tính tình hơi trẻ con, cho nên lúc này mới vô cùng thèm thịt, cho nàng nếm thử cũng được
Nếu là bá tánh bình thường, đương nhiên sẽ cảm thấy sợ hắn, hắn cũng sẽ không mời
Nhưng dù sao thì thân phận của Tống tiểu thư này cũng khác biệt, mọi lời nói, hành động lúc nãy cũng không giống người nhát gan..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tống Anh nghĩ nghĩ, cuối cùng không khách sáo nữa, nàng gật đầu, làm bộ làm tịch mò mẫm trong đống rơm trên xe một chút, cuối cùng lấy từ trong không gian ra mấy cây củ cải trắng to
“Đa tạ đại nhân, nhưng mà ta không thể ăn của đại nhân mà không trả tiền được, vậy dùng củ cải này để thay thế đi
Ta cũng biết nấu nướng, chuyện nấu ăn cứ giao cho ta!” Tống Anh lập tức xuống xe, thuận tiện ném một cây củ cải lớn trong số đó cho Đại Bạch
Hoắc Triệu Uyên nhìn con lừa trắng kia gặm củ cải, lại nhìn củ cải trong tay Tống Anh..
Thật ra có hơi hết muốn ăn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhưng rất nhanh đã hiểu ra, nữ tử nghèo khổ phải ăn cùng gia súc
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.