Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 379: Tiền vàng từ trên trời rơi xuống





“Ngươi cứ dập đầu, dập đầu đi
Ngươi đây không phải là muốn mở tiệm, mà là muốn lấy mạng ta
Nếu ngươi muốn bốn, năm chục lượng bạc, ta muối mặt đi hỏi vay khắp nơi còn chưa chắc có thể gom đủ cho ngươi, nhưng ngươi một hơi đòi ba trăm lượng!”
“Tôn nhi à
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ba trăm lượng… đó là một con số khổng lồ
Cả đời gia gia ngươi vất vả nuôi các ngươi cũng chưa từng nhìn thấy số tiền lớn như vậy
Ngươi bảo ta phải làm sao để gom đủ đây
Ta bán luôn cả cái thân già này sao
Nhưng mà đâu có ai muốn bộ xương già khọm này đâu!” Tống Lão Căn thật sự hoảng sợ
Một gia đình làm lụng quanh năm suốt tháng có thể kiếm được bao nhiêu tiền
Khi chưa phân gia, tính cả thu nhập từ ruộng đất thì cũng chỉ được khoảng bốn, năm chục lượng bạc
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nghe thì có vẻ nhiều, nhưng Tống gia đông miệng ăn, đủ các loại chi tiêu ăn uống, ruộng đất còn phải nộp thuế, người trong nhà cũng phải nộp thuế đầu người, thỉnh thoảng ốm đau còn phải đi khám đại phu, mấy thứ lặt vặt gộp lại, còn lại hai mươi lượng đã là ông trời thương lắm rồi
Huống chi còn có lúc ông trời không thương
Mấy năm trước, ruộng đất gặp hạn hán, còn bị sâu bệnh, thu hoạch chẳng được bao nhiêu, không đủ lương thực nộp thuế thì phải tự bỏ tiền ra, sau đó còn phải mua thêm lương thực để bù vào
Đừng nói là tiết kiệm, số bạc bao nhiêu năm tích góp từng chút một đều đã tiêu hết
Dưới tình huống khó khăn như vậy, ông đã nuôi dạy con cháu trưởng thành, hơn nữa còn để lại chút gia sản, cũng xem như…
không phụ lòng tổ tiên
- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Nghĩ tới đây, lòng Tống Lão Căn chợt nguội lạnh, hai mắt đỏ hoe
“A gia..
Ngài mở lời… mượn tiền của Tống Anh, mượn tiền của Nhị thúc đi, số tiền này… Mỗi tháng Tống Anh bán dầu gội Thanh Ti chắc cũng kiếm được chút tiền mà
Hiện giờ Nhị thúc cũng giàu có rồi… Ta sẽ đến đó dập đầu, đến đó cầu xin thúc ấy.” 
“Câm miệng
Ngươi chỉ nhìn thấy người khác tốt đẹp thôi!” Tống Lão Căn giận dữ, “Luôn mồm nói Tống Anh kiếm được tiền
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nói đi, có phải ngươi lại nghe yêu phụ kia xúi giục không
Tống Anh cũng không dễ dàng gì đâu
Ngươi ra ngoài mà hỏi xem, có đúng mỗi ngày nàng đều thức dậy từ khi gà còn chưa gáy, vừa chăm con vừa nấu dầu gội, ai mà không ngửi thấy mùi dầu gội chứ
Tiền vàng không phải từ trên trời rơi xuống!”
“Tống Đại Lang, bây giờ ta chỉ muốn đánh chết ngươi
Ngươi không bằng Nhị Nha
Ngươi ngay cả một nữ hài tử cũng không bằng được
Ngươi có tay có chân, không tự mình kiếm tiền được sao!
Nếu không được thì sau này cha ngươi mua cho ngươi vài mẫu đất, ngươi ở nhà chăm sóc ruộng đồng cũng được mà
Sao lại chỉ nghĩ đến việc vay tiền!?” Tống Lão Căn thật sự không hiểu nổi
Cả đời ông ấy chỉ mượn tiền vài lần, mỗi lần mượn xong đều thấp thỏm đến mức ngủ không yên, khi nhìn thấy chủ nợ chỉ ước có thể chôn đầu mình xuống đất. 
“A gia, lưng ta không khỏe, không làm được việc nặng.” Tống Hiển cũng không vui, “Ý ta đã quyết rồi, nhất định phải mở tiệm, ngài và cha ta nghĩ cách giúp ta đi!”
“Hừ!” Khí huyết của lão gia tử dâng lên
“Ta hỏi ngươi, ngươi định mượn tiền trên danh nghĩa của ai!
Tự ngươi, hay là cha ngươi, hay là ta!?” Tống Lão Căn hỏi tiếp
Tống Hiển ngẩng đầu nhìn lão gia tử
“A gia, ngài đi mượn, Tống Anh chắc chắn sẽ cho, cho dù trong tay nàng ta không có tiền thì cũng có thể gom được năm mươi lượng, bán căn nhà ở huyện thành cũng được thêm một trăm lượng, a gia ngài..
trong tay có linh chi, cũng có thể bán đi để bù vào chút ít, cha mẹ ta cho ta một ít, nếu không đủ thì..
cha ta có quan hệ tốt với lão bản, có thể xin ứng trước tiền công năm nay…”
“Rầm!” Một tiếng, lão gia tử ném mạnh cái bát uống trà lớn ở bên cạnh
“Ngươi tính toán kỹ càng quá nhỉ
Muốn ép gia gia và cha ngươi đến đường cùng mới cam lòng đúng không!?” Tống Lão Căn thật sự bị tôn tử hù dọa
Đây là tôn tử mà ông từng nghĩ là tâm địa hiền lành
Ba trăm lượng..
Thảo nào đòi ba trăm lượng, không phải hắn muốn mở cửa tiệm, mà là muốn tiền
Đại Diêu thị nghe tiếng cũng chạy đến, vừa bước vào cửa đã nghe thấy lời của Tống Hiển, bà ấy suýt nữa ngất xỉu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.