Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 399: Có cơ hội lại đưa sang





Nguyên nhân khiến Hoa chưởng quầy có ấn tượng không tốt về Tống Hiển không chỉ có mỗi chuyện này mà còn có một chuyện khác
Lúc ở trong cửa hàng, hai phu thê này có trò chuyện vài câu
Lúc ấy thai phụ kia nói một câu khiến nàng ấy cảm thấy cực kỳ phản cảm
Nàng ta hỏi, tại sao lão già trong nhà nam nhân kia vẫn chưa đưa lễ vật đến nhà nàng ta..
Nàng ấy không hiểu đầu đuôi mọi chuyện thế nào nhưng cũng biết nàng ta đang nhục mạ trưởng bối của nam tử
Thế nhưng tiểu ca nhi kia lại vô cùng tức giận, nói rằng phải về nhà hỏi xem thế nào, còn nói muốn mặc quần áo mới lúc về nhà để người nhà biết được nhà nhạc phụ đối xử với mình rất tốt, để gia gia nhà mình thấy vậy mà đuối lý..
Đúng, đúng là hiếm thấy
Hoa chưởng quầy thở dài, tuy rằng người đối diện là Tống Anh nhưng cũng không nên bàn luận chuyện của khách hàng, vì vậy nàng ấy không nói gì thêm nữa
Không ngờ Tống Anh lại mỉm cười: “Đó là Đại ca ở nương gia ta.”
Hoa chưởng quầy sửng sốt: “Đại ca ruột… của ngươi sao?”
Không giống lắm mà?
Tính cách quả thực khác xa vạn dặm
“Đường ca ca cách phòng thôi.” Tống Anh cười cười, sợ Hoa chưởng quầy hiểu lầm nàng nhìn trúng Tống Hiển nên mới giải thích thêm một câu, dù sao cũng không ảnh hưởng gì
Nhưng nếu Hoa chưởng quầy đã biết thân phận của đối phương thì có mấy lời không thể không nói
“Có..
Có phải nhà các ngươi xảy ra chuyện gì rồi không
Lúc nãy ta nghe Đại ca ngươi nói phải về nhà hỏi xem tại sao chưa đưa lễ vật qua, còn nói phải ăn mặc sang trọng một chút để chói mù mắt các ngươi đấy...” Hoa chưởng quầy há to miệng, nghĩ lại chỉ thấy một lời khó nói hết
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
(App TYT)
Làm vãn bối sao có thể nói ra những lời này chứ
Thế nhưng hai mắt Tống Anh lại phát sáng: “Thật sao?”
“...” Hoa chưởng quầy gật đầu
Tống Anh cong môi cười: “Vậy thì thật sự tốt quá rồi
Cảm ơn Hoa tỷ tỷ
Vậy ta đi về trước, tránh để Đại ca tới quá đột ngột, nhà bọn ta chuẩn bị không chu đáo!”
“...” Hoa chưởng quầy càng sửng sốt hơn
Chỉ thấy Tống Anh vừa nói dứt lời đã rời đi vô cùng gấp gáp
Hoa chưởng quầy liên tục lấy làm kỳ lạ, vô cùng tò mò về chuyện của Tống gia, nhưng cách xa như vậy, nàng ấy hoàn toàn không thể biết được tình huống cụ thể, nhất thời chỉ đành cười khổ, tức giận mắng Tống Anh một câu, trách nàng cố ý trêu đùa nàng ấy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tống Anh đầu không ngoảnh lại, đi thẳng về Tống gia
Vừa về đến nhà, nàng lập tức kể lại chuyện này với Tống Lão Căn
Sắc mặt Tống Lão Căn trầm xuống, gọi Tam nhi tử đến, mời mấy người biết thổi kèn đến chuẩn bị tấu nhạc
Chốc lát sau, kiệu nhỏ đặt thuê từ trước cũng đã được khiêng tới
Chỉ còn thiếu mỗi Tống Hiển
Tống gia vô cùng an tĩnh
Lão gia tử thay một bộ quần áo mới, ngồi ở chính đường
Đại Diêu thị nghiến răng, cũng thay bộ đồ mới mà bà ấy đã mặc khi nhi tử thành hôn, chờ tiểu tử kia trở về
Tống Hiển đi dạo một vòng ở huyện Lễ, không mua vải mà mua hẳn một bộ quần áo may sẵn, thay vào rồi mới ngồi xe bò về nhà
Nhưng vừa vào trong thôn, Tống Hiển lập tức cảm thấy bầu không khí hơi khác thường
Bởi vì các thôn dân đều nhìn hắn ta bằng ánh mắt kỳ quái
Hắn ta nghĩ có lẽ là do Nhị Nha lại nói gì đó với mọi người
Hắn ta kiên nhẫn không nổi giận, bước vào cổng lớn của Tống gia
“Nương, trong lòng người còn có nhi tử này nữa không
Sao đến giờ vẫn chưa đưa lễ vật đến Bùi gia vậy?” Tống Hiển tìm Đại Diêu thị trước tiên, mở miệng hỏi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đại Diêu thị ngước mắt nhìn hắn ta: “Quên mất, sau này nếu còn có cơ hội lại đưa sang.”
Nếu nhi tử của bà ấy đã ở rể cho Bùi gia thì Bùi gia phải đưa lễ vật cho bọn họ
Bà ấy chờ
Tống Hiển cau mày, cứ cảm thấy ánh mắt của nương hắn ta lạnh đến mức khiến người khác run rẩy, vì vậy hắn ta thăm dò thử: “Có phải người đã biết chuyện ta lấy linh chi rồi không
Vẫn còn trách ta sao?”
“Ta nào dám trách ngươi?” Đại Diêu thị than một tiếng
Giọng điệu kỳ quặc như vậy khiến Tống Hiển không vui trong lòng: “Không phải chỉ là một cây linh chi thôi sao
Ta lấy đi thì làm sao
Cũng có thấy a gia bệnh nặng không ngồi dậy nổi đâu?
Hôm đó náo loạn hù dọa mọi người như thế, không phải bây giờ vẫn tung tăng nhảy nhót sao
Nếu không thì cái nhà này đã sớm treo vải trắng rồi!” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.