Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 464: Vô sỉ




[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]

Thái độ của Tống Anh rất kiên quyết, Tống Phúc Sơn do dự trong chốc lát, rốt cuộc vẫn gật đầu: “Vậy ngươi đi cùng ta, chờ một lát...”
Tống Phúc Sơn nói xong cũng không lên xe lừa của Tống Anh mà nhất quyết đi bộ đằng trước
Tống Anh cũng không nóng nảy, chậm rì rì đi theo đằng sau
“Ngươi không quản muội muội ngươi sao
Lừa bịp tống tiền trưởng bối, nếu bị truyền ra ngoài thì thanh danh không tốt đâu?” Lục Giai do dự chốc lát, cuối cùng lên tiếng
Tống Tuân nhìn Tống Anh đằng trước, sau đó nở nụ cười cưng chiều: “Hiền đệ yên tâm, muội muội không phải loại người như vậy
Cho dù nàng lấy số tiền này thì sau đó cũng sẽ nghĩ cách đưa cho Đại bá nương ta hoặc gia gia ta
Nàng chỉ muốn cho Đại bá một bài học mà thôi.”
Lục Giai rất nghi ngờ
Có phải Tống Tuân đã quá mù quáng tin tưởng muội tử rồi không
Sòng bạc cách phường nhuộm nơi Tống Phúc Sơn làm việc không xa
Chốc lát sau, Tống Phúc Sơn đi vào trong phường nhuộm một lúc, sau khi đi ra thì đưa cho Tống Anh 5 lượng bạc
Tống Anh nhướng mày
Nàng thản nhiên cất bạc vào trong túi tiền, sau đó nói với Tống Tuân: “Ca, huynh tới gặp lão bản của Đại bá xin nghỉ nhé?”
Tống Tuân tiếp tục gật đầu, không chút do dự đi vào trong
Tống Phúc Sơn sửng sốt: “Xin nghỉ làm gì!?”
“Ta sợ người bị a gia đánh đến đổ bệnh, phải nằm trên giường nghỉ ngơi mấy ngày
Nếu bây giờ đã tới phường nhuộm thì làm luôn chuyện này cho rồi, tránh để sau này a gia phải đi một chuyến thay người.” Tống Anh thản nhiên đáp
Lục Giai trừng mắt.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Đây là có ý gì
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đổi ý sao?
Sao có thể..
vô sỉ như vậy?
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Ngươi, ngươi nha đầu này rõ ràng đã cầm của ta 5 lượng bạc!” Tống Phúc Sơn sợ ngây người
Tống Anh thở dài: “Đúng vậy
Ta cứ nghĩ Đại bá người nghèo đến mức không có cơm ăn, không ngờ người còn có thể mượn được 5 lượng bạc...”
“...” Lục Giai cảm thấy mình đã nghe lầm
Còn Tống Phúc Sơn lại khó thở giậm chân: “Tống Nhị Nha
Nếu ngươi còn náo loạn, có tin ta đánh ngươi không!?”
“Tin chứ
Dù sao thì người cũng là trưởng bối, đánh thì đánh, cùng lắm thì sau khi người đánh ta xong, ta nói lão gia tử giúp ta đánh ngược lại.” Tống Anh cong môi cười, “Đại bá nương không nói với người sao
Bây giờ ta cũng được xem như một nửa chủ gia đình, a gia sẽ nghe lời ta nói.”
Sao Tống Phúc Sơn có thể không biết chuyện này?
Nhà hắn ta nói với hắn ta rằng, ở Tống gia, Nhị Nha nói cái gì thì chính là cái đó
Thậm chí còn nói lão gia tử sợ Nhị Nha
Nhị Nha thường xuyên chạy về nương gia, sáng sớm tinh mơ muốn lão gia tử làm mấy động tác kỳ quặc như xiếc khỉ, náo loạn đến mức Khang ca nhi của Tứ phòng cũng học theo
Đương nhiên không chỉ mình lão gia tử sợ Nhị Nha, ngay cả tức phụ nhi của hắn ta bây giờ nhắc tới Nhị Nha cũng vô cùng khách khí
Chính vì biết rõ những chuyện này nên khi nghe thấy Tống Anh đang chờ bên ngoài sòng bạc, hắn ta mới không chút do dự đi ra
Ngay cả mấy đồng xu kia cũng không dám lấy lại! 
“Nhị Nha, khuê nữ đã xuất giá như bát nước đổ đi
Đây là chuyện nương gia, ngươi bây giờ sống là người của Hoắc gia, chết là ma của Hoắc gia, không có tư cách quản.” Tống Phúc Sơn nói
“Được, ta cũng sẽ thuật lại rõ ràng những lời này với lão gia tử.” Mặt Tống Anh không đổi sắc
“...” Tống Phúc Sơn nghẹn họng
Không quá một lát, Tống Tuân đi ra: “Gần đây không bận lắm, lão bản của phường nhuộm nói cho Đại bá nghỉ bảy ngày, đủ rồi chứ?”
“Cũng được
Nếu a gia quá tức giận thì cùng lắm là chặt tay, sau này nuôi Đại bá thôi.” Tống Anh ngay cả mí mắt cũng không nâng lên, “Đại bá, người cũng lên xe đi
Ta đưa ca ta và vị Lục công tử này về rồi hai ta cùng về thôn.” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.