Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 502: Lương thiện





Hoắc đại nhân này chính miệng nói nàng ta phải ở yên trong nhà thì nhất định lát nữa sẽ phái người tới Hứa gia thông báo một tiếng, đến lúc đó, e rằng nàng ta thật sự không thể ra ngoài được nữa
“Tống, Tống cô nương...” Hứa Thải Nguyệt nhìn về phía Tống Anh, “Ta..
Đều là lỗi của ta, có thể xin ngươi giải thích với Hoắc đại nhân giúp ta không...”
“Giải thích
Vốn là sự thật, vì sao ta phải giải thích?” Khóe miệng của Tống Anh khẽ cong lên
Ôm đùi quả thực có lợi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chẳng hạn như vị Hứa tiểu thư này, lúc này cứ như chuột thấy mèo vậy
“Tống cô nương, đều là ta nhất thời..
hoảng loạn, lo sợ Ngưu cô nương sẽ huỷ hoại thanh danh của ta ở bên ngoài nên mới nói hươu nói vượn..
Nếu người giúp ta, ta bảo đảm sẽ tuyệt đối không nói chuyện đó ra...” Hứa Thải Nguyệt nói
Tống Anh không nhịn được mà bật cười thành tiếng
Lời này lại thành uy hiếp
“Chuyện ngươi nói là..
Ngưu Đại Lực là yêu quái sao?” Tống Anh buồn cười nói một câu, “Xem ra Hứa tiểu thư thật sự hoảng sợ quá độ rồi, vẫn nên về nhà tĩnh dưỡng đi.”
Hứa Thải Nguyệt hoảng hốt trong lòng, vội vàng muốn lên tiếng, nhưng người của Lục gia thấy vậy thì lập tức ngăn cản: “Lúc trước nha đầu Hứa gia này quả thực đã bị hoảng sợ nên lúc này mới quấy rầy Tống cô nương...”
“Ta hiểu
Là người có bệnh đúng không?” Tống Anh cười một tiếng, ánh mắt đảo qua vị quản sự đứng đằng sau, lần này không hề che giấu mà nói thẳng: “Lục gia gia, ở lại ăn cơm thì không được tiện lắm
Nhưng mà gần đây ta bận chút chuyện, không biết có thể nhờ vị quản sự này của nhà ngài tới giúp một chút không?”
Lục lão gia tử sửng sốt, quay đầu lại nhìn quản sự nhà mình
Vị quản sự này..
Không phải nô tài nhà ông ấy..
“Tống cô nương có điều không biết, Kim tiên sinh xem như là khách của nhà ta
Trước đây hắn từng giúp ta một chuyện nhỏ nên mới mời tới làm khách, sau đó thấy tay nghề xử lý đồ mặn của hắn cực tốt, cũng có vài bản lĩnh khác nên thuê hắn làm chút việc..
Cũng xem như không phải hạ nhân của nhà ta, cho nên..
Hay là ta chọn hai người khác cho cô nương nhé?”
“Nếu không phải thì ta có thể hỏi ý kiến của hắn không?” Tống Anh nói.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Lục lão gia tử thầm thấy khó hiểu trong lòng
Nếu là lúc trước không biết thân phận của Tống cô nương này thì ông ấy sẽ cảm thấy yêu cầu này vô lý
Nhưng bây giờ lại khác, đương nhiên sẽ không cảm thấy cô nương này mạo phạm
Kim tiên sinh bước tới, hành lễ với Lục lão gia tử: “Tại hạ rất vui mừng khi có thể giúp được Tống cô nương.”
Lục lão gia tử sửng sốt: “Vậy..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vậy được rồi
Nếu tiên sinh đồng ý thì ta đương nhiên sẽ không ngăn cản.”
Tống Anh thở phào nhẹ nhõm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Quyền thế quả thực là thứ tốt, dùng còn tốt hơn cả tiền bạc
Tống Anh đã đạt được mục đích nên xin phép cáo từ
Tuy Tống Tuân không hiểu gì nhưng từ đầu tới cuối không hề nhiều lời
Trong mắt hắn, hiểu biết của muội muội còn nhiều hơn cả hắn, đưa ra quyết định gì đương nhiên đều có lý do của nàng, không cần hắn phải xen miệng vào
Còn về người của Lục gia, sau khi Tống Anh đã rời đi, bọn họ vẫn cảm thấy như đang nằm mơ
Nhất là Lục Giai, lúc này không biết nên vui mừng hay buồn bực
Hảo hữu có chỗ dựa kia xem như được nở mày nở mặt, nhưng mà..
vị chỗ dựa kia quá hung dữ, chỉ nói mấy câu đã chê bai hắn ta không có chỗ nào tốt, kiến thức không bằng ai..
“Gia gia...” Trong lòng Lục Giai rất khó chịu
“Ngươi đừng buồn, vị lúc nãy đã giữ mặt mũi cho ngươi rồi
Nếu không, chỉ với việc ngươi khiến người nhà hắn mất mặt trong bữa tiệc là đã có lý do quậy tung nhà chúng ta lên rồi.” Lục lão gia tử thở dài, “Từ lâu đã được nghe danh Võ Thần Vương này lương thiện, hiện giờ được diện kiến, hiển nhiên không sai.”
“Như vậy mà lương thiện sao?” Lục Giai nheo mắt
“Ngươi cũng không phải chưa từng sống ở kinh thành
Ở đó, phàm là người có chút quan hệ với hoàng thất, có người nào mà không hếch mũi lên trời
Tuy Hoắc đại nhân nói ngươi mấy câu nhưng đều nói có lý
Hiện giờ, ngươi đã tới tuổi này rồi, nói là học nhiều hiểu rộng nhưng lại chưa có công danh
Bề ngoài người khác khen ngợi ngươi, nịnh bợ ngươi, nhưng trong lòng cũng sẽ cảm thấy ngươi không có năng lực thực sự, chẳng qua là phô trương thanh thế mà thôi
Tôn nhi, nếu ngươi muốn ngẩng đầu ưỡn ngực làm người thì vẫn phải tự dựa vào chính mình, giành được công danh hàng thật giá thật mới được!” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.