Đêm qua, nàng ấy vốn định nghỉ ngơi thật tốt, nhưng mỗi lần nhắm mắt lại đều nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu kia Nhưng khi đó, nàng ấy có muốn báo tin cũng đã chậm, cho nên.. Nàng ấy nghĩ, nếu Tống Anh mạng lớn, thoát được một đêm này thì nàng ấy sẽ nhắc nhở một lần, chỉ một lần duy nhất thôi Nể tình ruột thịt, nàng ấy chỉ có thể làm được như thế Còn nhiều hơn thì nàng ấy không dám làm Nếu để phụ thân nàng ấy biết, nàng ấy nhất định sẽ xong đời Tống Anh cất tờ giấy này đi Lúc này, có người gõ cửa, vừa mở cửa ra thì thấy lại là hộ vệ kia “Xin hỏi Tống tiểu thư, đêm qua.. có gặp người của bọn ta không?” Hoàng Sa hỏi Tống Anh cảm thấy người có da mặt có thể dày đến mức này cũng rất hiếm Người này chính là kẻ phái người đi đối phó nàng, bây giờ không thấy người đâu còn dám tìm đương sự là nàng để hỏi cho rõ ràng “Không có.” Tống Anh thản nhiên đáp Hoàng Sa nhìn nàng một cái: “Đa tạ.”
Nói xong cũng bình tĩnh rời đi Người trong thôn đều cảm thấy vị hộ vệ này của hầu phủ rất kỳ quái Tính tới nay, bọn họ chỉ mới tới đây hai ngày, vậy mà lại nói mình bị lạc mất ba người Nói với người đứng đầu kia nhất định là do thức ăn trong đội ngũ không tốt mà người đứng đầu này lại không chịu tin, không chỉ không chịu tin mà còn không muốn nhận sự trợ giúp của bọn họ Đúng là người tâm địa lạnh lẽo Không một ai biết, hôm nay, trong lòng Hoàng Sa đã bắt đầu hơi nóng nảy Liên tục hai đêm, một chút chuyện nhỏ cũng không làm được còn chưa nói, tất cả những người được phái đi đều không tìm thấy Y đặc biệt tới tìm Tống Anh, biểu cảm của tiểu thư hết sức bình tĩnh, thật sự không giống như đang nói dối Rốt cuộc chuyện này là thế nào Cho dù bị hổ ăn thịt thì cũng phải để lại một chút dấu vết chứ Thế nhưng cái gì cũng không có [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Đêm thứ ba, trời vừa sập tối, Hổ Doanh Doanh lại tới nữa Giống như đêm qua, nàng ấy tùy tiện phá phách một phen, phá nát lều trại thành từng mảnh nhỏ Hoàng Sa gào thét gọi mọi người tới bắt hổ, nhưng đảo mắt lại không thấy con hổ đâu nữa. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Thật sự giống như cố ý tới đây chơi đùa Hơn nữa.. Toàn bộ người dân trong thôn, không một ai nhìn thấy hổ, chỉ có mỗi bọn họ nhìn thấy [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Lần này, ánh mắt mà các hán tử từ trong chăn ấm bò ra nhìn mấy hộ vệ này thật sự hơi thay đổi “Chẳng lẽ các ngươi đang chơi bọn ta sao Hổ ở đâu ra Ngay cả cái bóng cũng không có!” Thôn dân nói Hoàng Sa thở dài trong lòng: “Ta cũng không biết tại sao lại thế này, con hổ kia huỷ hoại đồ vật của chúng ta, đảo mắt đã chạy mất.. Nếu các ngươi không tin thì có thể hỏi mọi người một chút, mấy thủ hạ của ta đều nhìn thấy.”
“Không thể nào, trong thôn bọn ta chưa từng có hổ xuất hiện Hơn nữa.. Tại sao xung quanh không có bất cứ dấu chân hổ nào Vả lại, con hổ cũng không thể nhận biết được con người đúng không Không nhằm vào người khác, chỉ nhằm vào các ngươi ư Chẳng lẽ là do mùi thịt của các ngươi?” Thôn dân cảm thấy những người này chắc chắn đang kiếm chuyện Đừng nói là cảm thấy thôn dân bọn họ dễ sai sử nên cố ý làm ầm ĩ đấy nhé Bọn họ là người của hầu phủ thì sao Quá xấu xa rồi đấy “...” Hoàng Sa cũng không biết nên giải thích thế nào Lần này không phải y cho người đi tìm thôn dân mà là có người đã nhìn thấy hổ vào hôm qua nên hôm nay bị dọa sợ, tự ý đi tìm người tới giúp đỡ Các thôn dân tức giận rời đi Hoàng Sa kiểm kê nhân số Đội ngũ lần này tính cả y thì có tổng cộng hai mươi tám người, trước đó thiếu ba người là còn lại hai mươi lăm người, nhưng hôm nay.. Hai mươi hai Sao lại mất thêm ba người nữa rồi! Sắc mặt của Hoàng Sa đại biến, không chỉ mỗi y mà toàn bộ đội ngũ đều luống cuống “Đội trưởng, chuyện này, lúc nãy rõ ràng ta còn nhìn thấy Mã Sơn, nhưng chỉ chớp mắt thì đã không thấy tăm hơi hắn đâu nữa...” Tiểu đồng bọn muốn khóc [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] “Có khi nào đã bị hổ tha đi rồi không?” Có người hỏi “Không thể nào Lúc nãy, khi con hổ bỏ đi hoàn toàn không bắt theo người nào cả, hơn nữa.. ta và Mã Sơn chạy trốn rất xa, hắn vẫn luôn trốn đằng sau ta, cách con hổ xa hơn cả ta...”