Tống Anh bị sự nhiệt tình của Trung Quốc Công dọa sợ “Tổ phụ?” Cố Minh Bảo cảm thấy quá mất mặt, sao tổ phụ có thể hỏi thẳng quà mừng của người ta từ đâu ra như vậy chứ [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Trung Quốc Công cười “ha ha” hai tiếng: “Tính tình lão phu thẳng thắn Không phải trước đó ngươi đã tặng cho nha đầu nhà ta đồ ăn quá ngon sao Khiến nhiều ngày nay khi ăn những thứ khác, ta đều cảm thấy nuốt không trôi Những thứ đó quả thực không phải thứ cho người ăn...”
“Đào cũng được trồng ở thôn trang.” Tống Anh cười cười, nể mặt Cố Minh Bảo nên nói thêm: “Nếu Quốc Công gia thích thì ta cho người tặng thêm một ít đến đây cho người.”
“Tặng ư Vậy thì không cần đâu Không biết có thể mua không [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Ta cũng không tiện tự ra giá cao nên sẽ mua với giá cao nhất dựa theo giá thu mua gạo ở chỗ ngươi Ngươi thấy như vậy có được không?” Trung Quốc Công hỏi Không hẳn là Tống Anh không bán loại gạo này ra ngoài, dù sao thì trong không gian và trong thôn đều trồng, gom lại cũng được không ít Chẳng qua là, càng về sau nàng sẽ càng nuôi thêm nhiều yêu quái hơn nên mới hạn chế bán ra ngoài hết mức có thể Giờ phút này, ánh mắt chăm chú của Trung Quốc Công lại tràn ngập chờ mong Ông đã lớn tuổi rồi mà còn lộ ra biểu cảm như thế khiến Tống Anh cũng hơi ngượng ngùng “Sản lượng của thôn trang có hạn, trong nhà cũng phải nuôi nhiều người nên không thể bán cho ngài quá nhiều Nếu Quốc Công gia thật sự muốn mua thì mỗi năm chỉ có thể bán cho ngài tối đa năm thạch gạo, nhiều hơn nữa thì không được.”
Trái cây còn dư sẽ được nàng làm thành mứt trái cây và rượu trái cây, tiêu hao rất nhiều đấy Những con vật mà nàng nuôi, chẳng hạn như hổ, sư tử… đều ăn rất nhiều Tuy rằng không gian vẫn luôn không ngừng trở nên rộng lớn hơn nhưng trong tay có lương thực mới không cần phải lo sợ! - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
“Năm thạch?” Trung Quốc Công hơi thất vọng, nhưng có còn hơn không Vì vậy, ông lập tức tươi cười: “Được Năm thạch thì năm thạch, cùng lắm thì ta ăn tiết kiệm một chút.”
Chỉ có ông mới được dùng đống gạo này, người khác đừng hòng nghĩ đến, cùng lắm là chia cho tôn nữ của ông mà thôi Hơn nữa, tuy số gạo này không nhiều lắm nhưng nếu quan hệ giữa hai nhà tốt đẹp thì cũng sẽ thường xuyên qua lại mà đúng không Những dịp lễ, tết, chẳng lẽ tiểu cô nương này còn không tặng cho ông chút quà sao Chẳng hạn như bây giờ, tổ chức tiệc mừng thọ, người ta đưa tới nhiều đào như vậy Đúng rồi, đào của ông [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Trung Quốc Công đột nhiên cất bước đi ra ngoài Những kẻ không có mắt bên dưới đừng hòng trộm đào của ông Cố Minh Bảo hơi xấu hổ nhìn Tống Anh: “Tống tỷ tỷ, bình thường tổ phụ ta không như vậy đâu...”
Tổ phụ đức cao vọng trọng, tính cách trầm ổn, thời trẻ lại càng nho nhã, thanh tao.. Nàng ấy sai rồi Cố Minh Bảo cực kỳ ngượng ngùng, Tống Anh cũng không nhịn được mà bật cười vui vẻ Nàng tới sớm nên ngồi chơi một lát, Quốc Công phủ mới lục tục có khách tới Hôm nay, Cố Minh Bảo cũng hơi căng thẳng, dù sao thì.. Tổ phụ đột nhiên nói với nàng ấy rằng Hoắc Triệu Uyên đã có thê tử, ngay cả ông cũng không biết người đó là ai, cho nên.. nàng ấy phải gặp gỡ công tử nhà khác Mọi huân quý trong thành đều đã nhận được tin tức này, hôm nay nhất định có không ít người tới đây để đánh chủ ý lên nàng ấy “Tống tỷ tỷ, làm nữ nhân thật sự vô cùng vất vả Bọn họ biết rõ sức khỏe của ta không tốt, không còn sống được bao lâu mà vẫn muốn ép bản thân mình nói thích ta, muốn đích ước cho ta với con cháu nhà mình Trên thực tế, ai nấy đều mong ta sớm chết đi.” Cố Minh Bảo thở dài Bất kể nàng ấy có thể sống được bao lâu thì cưới nàng ấy chính là có quan hệ thông gia với tổ phụ nàng ấy, về sau có thể thường xuyên qua lại, cũng sẽ được giúp đỡ trên triều đình “Ngươi không còn sống được bao lâu nữa ư?” Tống Anh cau mày, “Ta thấy ngươi khá khỏe mạnh mà?”
Nói được, chơi được “Mấy ngày nay đã đỡ hơn rất nhiều, nhưng trước đây thì không như vậy Trước đây, e rằng ta chỉ nói được mấy câu là đã ho khàn cả giọng rồi Nếu vô tình bị cảm lạnh, người khác chỉ mất nửa tháng đã khỏi hẳn, trong khi ta có thể bệnh đến ba tháng Tóm lại, từ trước tới nay, hàng năm đều có một nửa thời gian ta phải nằm trên giường Thật sự chán ngấy!”