Cố Minh Bảo thấy Tống Tuân trông vô cùng nghiêm túc thì ngoan ngoãn cất bình hùng hoàng vào trong ngực, sau đó ân cần hỏi: “Tống Đại ca, hay là ta mời thái y cho ngươi nhé?”
“Không cần đâu.” Tống Tuân lập tức lắc đầu Hắn chỉ hơi sợ hãi mà thôi, không phải chuyện lớn “Vậy.. ta có thể hỏi ngươi chuyện này không?” Cố Minh Bảo nghĩ nghĩ, “Ngày hôm qua, tất cả mọi người trong sân đều chạy hết rồi sao Ta thấy trên mặt đất có không ít máu, chắc hẳn bị thương rất nặng Sao bọn chúng có thể chạy đi xa trong thời gian ngắn như vậy được [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Hơn nữa.. tổ phụ ta cũng nói với ta rằng chỉ bắt được mấy tên đồng lõa sau đó đã quay lại trong sân, không phải nhóm người đã bắt chúng ta.”
“Choang” một tiếng, Tống Tuân không khống chế được, cái ly trong tay rơi xuống đất Sắc mặt đỏ bừng “Xin lỗi, chuyện, chuyện hôm qua, ta, ta thật sự không muốn nghĩ đến...” Tống Tuân khóc không ra nước mắt Trong đầu toàn là hình ảnh của mười cái đầu rắn Cố Minh Bảo thấy sắc mặt hắn thật sự rất tệ thì lập tức áy náy: “Là ta không đúng Tống Đại ca, ngươi đừng căng thẳng.”
Tống Anh thở dài: “Hay là.. huynh xin nghỉ thêm mấy ngày, đi đến thôn trang của muội tĩnh dưỡng đi?”
“Được, được.” Tống Tuân lập tức gật đầu Thôn trang là nơi non xanh nước biếc, hắn nhất định sẽ không nghĩ đến chuyện yêu quái đáng sợ nữa. (App TYT)
Tống Tuân thật sự chật vật chạy đi “Tống Đại ca.. hình như bị bệnh không nhẹ đâu Thật sự không cần mời đại phu sao?” Cố Minh Bảo cảm thấy bản thân mình đã liên lụy Tống Tuân, “Tống tỷ tỷ, đều do ta không tốt Vận may của ta cực kỳ kém, mỗi lần đi chơi đều xảy ra chút chuyện, từ nhỏ đã như vậy rồi Nếu không phải do ta thì bây giờ Tống Đại ca vẫn là một thiếu niên tiêu sái...”
“Ý của ngươi là bây giờ huynh ấy không còn tiêu sái nữa?” Tống Anh cong môi cười “Đó là điều đương nhiên...” Cố Minh Bảo cảm thấy bản thân mình thật sự không thể nói dối, thấy Tống Anh cười trộm thì cũng không nhịn được mà nở nụ cười: “Tống Đại ca như vậy.. quả thực quá đáng yêu Giống như đại cô nương vậy Lần đầu tiên ta nhìn thấy nam nhân có biểu cảm như vậy đấy!”
Quả thực phức tạp tới cực hạn Vừa sợ hãi vừa căng thẳng, vừa lo lắng vừa ngượng ngùng [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Sao một người có thể có nhiều cảm xúc như vậy trong cùng một lúc chứ “Đúng rồi, ngươi nói ngươi từ nhỏ đã xui xẻo Vậy.. ngươi chưa từng suy sụp sao?” Tống Anh hỏi một câu “Có Khi còn nhỏ, ta đã mặc quần áo của ca ca, kết quả gặp nguy hiểm Khi đó, ta cực kỳ tức giận.. Nhưng cũng hơi kỳ lạ Lúc ấy còn có một người xấu sau khi nhìn ta thì sợ tới mức tè ra quần rồi bỏ chạy đấy Sau đó, ta nghĩ rằng may mà người bị bắt là ta, nếu là ca ca ta thì ta lại mất đi một người thân nên ta không còn tức giận như vậy nữa.” Cố Minh Bảo nói Tống Anh nhướng mày Nàng đoán, chắc hẳn người xấu bị dọa chạy vì đã nhìn thấy Thập Doanh hiện thân đúng không Chỉ là lúc ấy Cố Minh Bảo đang tức giận nên hoàn toàn không chú ý tới sự khác thường của mình Hơn nữa, lúc ấy không có Luân Hồi Chủng nên năng lực của Thập Doanh không lớn, cho dù có hiện thân thì phản ứng cũng sẽ không quá rõ ràng “Thật ra thì mỗi lần ta gặp nguy hiểm đều sẽ biến nguy thành an Ngẫm lại những gì đã trải qua trước đây, ta cảm thấy vô cùng đặc sắc, kích thích hơn cuộc đời của những tiểu cô nương khác rất nhiều.” Cố Minh Bảo nói tiếp Tống Anh mấp máy môi Cô nương làm tốt lắm [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Không hổ là tiểu cô nương dịu dàng của Thập Doanh Nhìn tính tình này đi, quả thực tốt đến mức khiến người ta hâm mộ Nếu đổi thành nàng, vừa ra khỏi cửa đã gặp phải chuyện xui xẻo như vậy thì có lẽ nàng sẽ buồn bực mắng trời trách đất, đã sớm bùng nổ từ lâu rồi Cố Minh Bảo không có mấy hảo bằng hữu ở kinh thành nên lúc này lại ăn vạ bên cạnh nàng không đi Tống Anh cũng đã quen, làm gì cũng thuận theo ý nàng ấy.