Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 940: Đồng quy vu tận





Phạn U nói xong thì vẫn muốn đưa tay chạm vào mặt Tống Anh
Nghe thấy lời này, Tống Anh thật sự cảm thấy ghê tởm muốn chết
Nàng còn chưa ra tay, Thương Vi đã đột ngột hiện thân, tung ra thần lực đẩy mạnh Phạn U về phía sau mấy bước
“Thần lực của sư huynh đã hồi phục khá tốt nhỉ.” Phạn U âm trầm, “Nhưng mà sư huynh à, dù sao thì ngươi cũng đã ngủ say dưới đáy sông lâu lắm rồi
Bây giờ ta nhường ngươi không có nghĩa là ta sẽ thua dưới tay ngươi.”
Tống Anh thở hắt ra: “Ngươi câm miệng cho lão tử!”
“Lải nha lải nhải không yên
Ngươi thật sự cảm thấy ta đường đường là Yêu Đế mà đánh không lại ngươi sao?” Tống Anh cười nhạo một tiếng
Sau đó, nàng huy động toàn bộ yêu lực trong cơ thể
Chỉ thấy không khí xung quanh lập tức đông cứng lại, một luồng sức mạnh lao thẳng về phía Phạn U
Những năm ở nhân gian, hầu hết thời gian, nàng đều ở Yêu giới tu dưỡng cơ thể
Có Luân Hồi Chủng và cái bình quý, tốc độ hấp thụ yêu lực của nàng cực kỳ nhanh, thậm chí còn lợi hại hơn thời thượng cổ rất nhiều
Bởi vì sau khi trưởng thành, Luân Hồi Chủng sẽ ngưng kết ra vô số sinh cơ, còn sẽ cho quả Luân Hồi Chủng, mỗi một quả có thể giúp người ta tăng tốc độ tu luyện lên gấp bội
Còn có vầng trăng bạc ở Yêu giới nữa
Trước đây, nó vẫn luôn bị phong ấn bên trong mảnh vụn của thế giới
Sau đó, Yêu giới chậm rãi hồi phục, vầng trăng bạc kia sẽ không ngừng tỏa ra năng lượng đã tích góp được
Không biết bao nhiêu năng lượng của nó đã vào bụng các tiểu yêu quái, kết quả thế nào, hoàn toàn có thể đoán được
Xung quanh Tống Anh xuất hiện vô số lưỡi dao gió lạnh lẽo như băng
Sắc mặt của Phạn U đại biến, y lập tức lui về phía sau: “Sao có thể...”
Sao Chúc Huỳnh lại khôi phục được sức mạnh khủng khiếp như vậy?
“Năm đó, khi đánh nhau với ngươi, ta chỉ dùng có mấy chiêu
Bây giờ không thể cho qua dễ dàng như trước được, phải đánh thêm mấy chiêu.” Tống Anh cười lạnh một tiếng
Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ số lưỡi dao gió lao vun vút tới chỗ y
Phạn U lập tức sử dụng thần lực ngăn cản
Điều khiến y ngạc nhiên chính là yêu lực của Tống Anh vô cùng mạnh mẽ
“Đúng rồi, năm đó để lại trên mặt ngươi ít linh hỏa, bây giờ cũng nên kiểm tra thử.” Dứt lời, Tống Anh vươn tay ra, trên mặt Phạn U đột nhiên lóe lên ánh đỏ, một ngọn lửa yêu tà vô cùng nóng bỏng lập tức bùng lên, bọc lấy Phạn U
Bên ngoài cơ thể thì lạnh như băng khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, còn bên trong cơ thể lại hừng hực lửa nóng
Tống Anh cho rằng cảm giác này nhất định rất tuyệt diệu
Phạn U chật vật không chịu nổi
Trong lúc đánh nhau, y đột nhiên không phục, hô lên: “Chúc Huỳnh
Chuyện năm đó đều do chính ngươi sai!”
“Ta cũng cảm thấy như vậy
Nếu không quen biết kẻ vô liêm sỉ và vô lương tâm như ngươi thì ta cũng không cần chịu khổ nhiều năm như thế.” Tống Anh không hề bị y thao túng tâm lý
“Aaaaa ——” Phạn U há miệng rên rỉ, quần áo trên người trông có vẻ kỳ lạ
Thấy y như thế, Tống Anh vung tay một cái, Lạc Chân lập tức xuất hiện ngay trước mặt
Giờ phút này, dáng vẻ hoạt bát, quyến rũ trước đây của nàng ta đã trở nên u ám hơn nhiều
Nơi đây có áp chế cực nhỏ với yêu lực, hơn nữa còn có Tống Anh giúp đỡ, Lạc Chân muốn báo thù không hề khó
Phạn U nhìn thấy Lạc Chân, sắc mặt của y thay đổi ngay tức khắc
“Ta đã chờ ngươi rất nhiều năm.” Giọng của Lạc Chân lạnh như băng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngay sau đó, nàng ta lao thẳng đến Phạn U
Tập hợp yêu khí toàn thân, chỉ nghe “đoàng” một tiếng, dứt khoát nổ tung, đồng quy vu tận với Phạn U
Đồng tử của Tống Anh hơi co lại, sau đó, nàng lại quay về dáng vẻ dửng dưng
Thiếu nợ thì phải trả
Mặc dù Lạc Chân là yêu nhưng nàng ta ham muốn tình yêu, bị người khác mê hoặc nên hỏng việc, tội này nên phạt
Chẳng qua là nàng ta cũng đã theo nàng nhiều năm, không thể để nàng ta rời đi khi trong lòng đầy vướng bận được
Bây giờ nàng ta đi cùng Phạn U cũng xem như chết có ý nghĩa
Thương Vi cau mày: “Ta cho rằng ngươi sẽ giữ mạng cho y, chậm rãi..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
trút hận.”
“Ngươi cho rằng ta ngốc sao
Ta không biết rõ trong tay Phạn U có bao nhiêu bảo bối, lại từng lĩnh hội bao nhiêu bản lĩnh
Nếu chỉ bắt y lại thì với năng lực của mình, y muốn trốn thoát chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi
Ta không muốn chịu cơn giận vô cớ đó đâu.” Tống Anh dứt khoát nói thẳng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.