Dựa Vào Song Tu Vô Địch, Biết Ta Có Bao Nhiêu Khổ Sao?

Chương 46: Trước khi ly biệt đêm. . .




Chương 46: Đêm trước ly biệt..
Quản sự đường, trong đại điện
Chín món ăn tinh xảo được bày biện, năm người mỗi người một chỗ
Mộng Chỉ Nhu hiếu kỳ đánh giá Hứa Thanh Thanh và Liễu Diễm, còn Lưu Nguyệt thì có chút sợ sệt cúi đầu
Thực tế, các nàng không biết rằng, lúc này Liễu Diễm càng thêm bối rối, trong lòng bất an không hề kém Lưu Nguyệt chút nào
Chỉ có Hứa Thanh Thanh là khá tùy ý, thấy không khí xung quanh lúng túng, nàng liền mở lời trước phá vỡ bầu không khí: "Bất Phàm, ngươi giới thiệu một chút đi chứ..
"Ừm
Lý Bất Phàm gật đầu, đơn giản giới thiệu một chút, các nữ nhân lịch sự chào hỏi qua, không khí vẫn cứ gượng gạo
Một hồi lâu..
Liễu Diễm mới gượng gạo xua đi xấu hổ, nói đến chính sự: "Ngươi giết Hồ Thanh cùng Thiết Thú, Dương đại nhân bên kia định đối phó như thế nào
Thật ra điều khiến nàng lo lắng nhất chính là điều này, Dương đại nhân chính là tổng quản khu tạp dịch, thực lực cao thâm khó lường
Điều quan trọng không chỉ ở thực lực, mà chức vị của Dương đại nhân là quản lý toàn bộ khu tạp dịch, coi như Lý Bất Phàm có sức mạnh đánh bại đối phương, cũng vô dụng
Bởi vì Dương đại nhân mà bỏ mình thì chắc chắn sẽ kinh động ngoại môn
Thử nghĩ xem, bên ngoài tông môn sẽ có bao nhiêu cường giả
!
E rằng Tiên Thiên nhiều như chó, Trúc Cơ đi đầy đất..
"Ta cũng không rõ, cứ tính ở cùng các ngươi mấy ngày đã
Lý Bất Phàm nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu, tiếp lời: "Dương đại nhân không tìm đến ta, ta cũng sẽ tìm đến hắn
Đến lúc đó có lẽ ta sẽ rời khỏi khu tạp dịch
Nghe những lời này, trên mặt các nữ nhân đều thoáng nét phức tạp
Chỉ riêng Liễu Diễm là không, nàng biết rõ, sau khi chứng kiến Lý Bất Phàm Trúc Cơ thành công, nàng đã biết đối phương sẽ rời đi, đây là tất yếu
"Nguy hiểm ta không cần nói ngươi cũng hiểu, nói đi, gọi chúng ta cùng nhau, là muốn bàn giao điều gì
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Liễu Diễm khẽ nhíu đôi mày thanh tú, nhàn nhạt lên tiếng hỏi
"Bảo vệ tốt các nàng, chờ ta mạnh lên, ta sẽ trở lại đón các ngươi rời đi
Lý Bất Phàm suy nghĩ rất lâu mới nói ra
Nếu nói sau khi hắn rời đi, ai có thể chiếu cố tốt các nữ nhân thì không ai hơn được Liễu Diễm
Tu vi của nàng, sau khi dùng Ngũ Hành Chu Quả đã tiến sát đến Tiên Thiên cửu đoạn
Chỉ cần không đi vào những nơi nguy hiểm như Mai Cốt sơn mạch thì trong phạm vi 7749 phong của khu tạp dịch cũng coi như an toàn
"Ừm
Liễu Diễm gật đầu, không nói thêm lời thừa thãi
"Phu quân, chàng định đi khi nào
Ta còn phải chuẩn bị y phục cho chàng
Mộng Chỉ Nhu dịu dàng cười, trong lòng tuy không muốn
Nhưng nàng biết đạo lý, phu vi thê cương
"Chắc là bảy ngày sau thôi
Lý Bất Phàm nghĩ ngợi một chút rồi đáp
Trước mắt hắn đang nắm giữ tu vi 15.88 điểm, để tiến vào Trúc Cơ trung kỳ còn cần tu luyện rất nhiều lần nữa
Theo hiệu suất mà nói, cùng Liễu Diễm tu luyện thì tốt hơn
Nhưng Lý Bất Phàm cảm thấy, người không thể chỉ theo đuổi hiệu suất
Lần này đi, cũng không biết khi nào mới có thể đưa chúng nữ rời khỏi khu tạp dịch, ngày gặp lại là khi nào, ở đâu vẫn chưa ai biết
Bởi vậy, bảy ngày này, vừa là tu luyện, cũng là ở bên cạnh mọi người trước khi ly biệt, sao có thể trọng bên này khinh bên kia được!
Khi buổi yến tiệc càng lúc càng sâu, mấy người nâng chén qua lại, dần dần thân thuộc
Lưu Nguyệt không còn căng thẳng, chỉ còn đôi mắt thỉnh thoảng tò mò, nàng tò mò không biết Liễu đại nhân cao cao tại thượng, chẳng lẽ cũng giống như mình...

Liễu Diễm không hề gò bó, ngược lại buông lỏng hơn, thường ngày ở nhất phong, làm quản sự, bạn bè có thể nói chuyện được chỉ có Hứa Thanh Thanh
Nhưng nói thật, hai người theo nhỏ gần như hình với bóng, nói chuyện phiếm cũng không còn gì thú vị để nói
Thậm chí trên đường thấy kiến cũng chia sẻ cho nhau nghe, đủ thấy quá tẻ nhạt
Lúc này nghe Lưu Nguyệt và Mộng Chỉ Nhu kể lại sinh hoạt lúc ở phàm tục, nàng cảm thấy rất thú vị
"Lúc ta ở quê Giang Thành đính hôn, khung cảnh ấy, nói ra chắc các người đều chưa từng thấy qua, lụa là trải dài ba dặm đường, hai bên lẵng hoa đều dùng tơ vàng viền xung quanh..
Mộng Chỉ Nhu rõ là người từng trải, đỏ mặt kể lại những ngày tháng giàu sang khi còn ở phàm tục
"Vậy sao ngươi lại đến đây
"Đúng vậy, đang sống sung sướng không thích còn muốn làm gì
"Gì mà sống sung sướng, rõ ràng là cuộc sống như thần tiên
Ba nữ nhân tò mò nhìn Mộng Chỉ Nhu, Lưu Nguyệt cũng từng trải qua cuộc sống ở phàm tục nhưng những ngày tháng đó cũng vô cùng nghèo khó, nếu như có cuộc sống như Mộng Chỉ Nhu, có đánh chết nàng cũng sẽ không theo đuổi cái gọi là tiên duyên
Còn Liễu Diễm và Hứa Thanh Thanh thì tỏ vẻ ao ước, các nàng từ khi có trí nhớ đã sống ở khu tạp dịch này, quen với cách sống nơi này, tuy rằng có chút chức vị nhưng chưa từng trải qua những ngày như Mộng Chỉ Nhu miêu tả
Hay nói đúng hơn là khung cảnh mà Mộng Chỉ Nhu miêu tả, các nàng đã từng mường tượng qua trong đầu
"Đừng cười tỷ tỷ, chẳng qua là lòng tham vô đáy thôi
Mộng Chỉ Nhu lắc đầu, lại nhấp một ngụm rượu, bất đắc dĩ cười nói: "Người Luyện Thể có tuổi thọ 102 năm, Hậu Thiên võ giả có tuổi thọ 150 năm, lên đến Tiên Thiên có thể sống đến 200 năm, nếu có thể Trúc Cơ thì có thể sống một giấc mộng 500 năm
"Ở phàm tục, người ta theo đuổi tiền tài, quyền lợi
Mà những người không thiếu tiền bạc và quyền lực lại theo đuổi con đường tu tiên, mong trường sinh bất tử..
Mộng Chỉ Nhu chậm rãi nói, các nữ nhân đều gật gù tán thành
Người ta, đều là người cả, chưa thỏa mãn dục vọng mới là người
Thế nhưng khi Lý Bất Phàm nghe được những lời này thì trong lòng theo bản năng run lên, hắn ngược lại chưa từng quan tâm đến việc cảnh giới tu luyện và tuổi thọ có liên quan đến nhau
Nghe Mộng Chỉ Nhu nói như vậy, trong lòng Lý Bất Phàm càng quyết tâm rời khỏi khu tạp dịch hơn, nhất định phải như thế mới có thể tìm thấy cái gọi là linh đan diệu dược
Chúng nữ nhân của hắn cần phải tăng lên cảnh giới, một là sau khi tăng lên, điểm luân hồi khi song tu sẽ nhiều hơn
Một cái nữa là về tuổi thọ, hắn tuyệt đối không muốn có một ngày nhìn thấy những người phụ nữ của mình tuổi thọ cạn dần rồi già đi..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bữa tiệc gia đình vẫn tiếp tục, cho đến khi trăng lên giữa trời, các nữ nhân má ai nấy đều đỏ bừng vì men rượu, một đám bắt đầu nói năng lộn xộn
Lý Bất Phàm mới từ từ đứng dậy, cười nói: "Chúng ta đổi chỗ nói chuyện đi, nãy giờ chỉ có các ngươi nói chuyện thôi, ta cũng thấy buồn chán
"Đi đâu nói chuyện
Liễu Diễm nhíu mày, nàng luôn cảm thấy trong lời nói của Lý Bất Phàm có hàm ý
"Tiểu thư, chúng ta vào phòng nói chuyện thôi, bên ngoài lạnh rồi
Hứa Thanh Thanh đỡ lấy Liễu Diễm, hai nữ nhân xiêu xiêu vẹo vẹo đi vào phòng
"Chúng ta cũng đi nghỉ ngơi thôi
Lưu Nguyệt vươn tay vịn Mộng Chỉ Nhu, nhẹ nhàng nói
Chẳng bao lâu, trong phòng vang lên giọng nghi hoặc của Hứa Thanh Thanh, "Tiểu thư, sao hôm nay ta thấy ngươi không giống bình thường
"Im miệng, giờ này mà nói chuyện, ngươi không thấy xấu hổ à
Liễu Diễm ngượng ngùng quát lớn..
...Ánh nến vụt tắt, cảnh đêm mờ ảo..
Ngày hôm sau, khi đông đội trưởng và tây đội trưởng đến quản sự đường báo cáo thì chỉ nhận lại được một câu cút
Khiến hai người xám xịt rời đi, bảy ngày tiếp theo, đại môn của quản sự đường không mở nữa
Đến sáng sớm ngày thứ tám, Lý Bất Phàm chậm rãi đẩy cánh cửa của quản sự đường
Hắn không khỏi xoa xoa cái eo của mình, con đường tu luyện, nếu không phải cái eo nó hành thì thực sự khó mà chịu nổi..
"Các ngươi bảo trọng, nhớ những lời ta dặn dò
Vứt lại một câu như vậy, Lý Bất Phàm thậm chí không quay đầu lại nhìn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Không phải là không muốn mà là không dám
Đừng trách kẻ phàm không kiên cường, chỉ trách biệt ly quá mức hoang đường!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.