Dựa Vào Song Tu Vô Địch, Biết Ta Có Bao Nhiêu Khổ Sao?

Chương 59: Ngoại môn ba đại cao thủ!




Chương 59: Ngoại môn ba đại cao thủ
Thời gian chầm chậm trôi qua
Diệu Tang Ninh lẳng lặng ngồi xếp bằng, xung quanh tựa hồ có khí lưu đang lưu động chầm chậm
Mặc dù loại lưu động này rất nhỏ, nhưng Lý Bất Phàm vẫn cảm thấy, đó chính là thiên địa linh khí mà các tu sĩ vẫn thường nhắc tới
Võ giả tu luyện, thu nạp thiên địa linh khí vào bản thân, thông qua việc dẫn động thiên địa linh khí du tẩu trong kinh mạch theo một quỹ đạo đặc biệt, rồi ngưng luyện, chuyển hóa thành chân nguyên lực của mình ở đan điền
Đây chính là phương thức tu luyện, nghe thì rất đơn giản, kỳ thực tu luyện cũng không hề phức tạp
Việc đột phá cần chính là quá trình, Lý Bất Phàm không quá bận tâm, đưa mắt nhìn về phía xa, đề phòng có người đến quấy rầy Diệu Tang Ninh đột phá
Thế mà, điều gì càng sợ lại càng đến
Vài phút sau, một bóng người đàn ông cực nhanh hướng về phía này di chuyển
Người đàn ông tầm 20 tuổi, mang theo trường kiếm, tóc dài bay phấp phới
Khí tức tu vi của hắn rất mạnh, bằng linh giác, Lý Bất Phàm có thể cảm nhận được tu vi của người này là Trúc Cơ đỉnh phong
"Người kia dừng bước
Lý Bất Phàm vận chuyển chân nguyên lực, phát ra tiếng nhắc nhở
Âm thanh mặc dù không lớn, nhưng chân nguyên lực hùng hậu lại chấn động đến nỗi chim muông xung quanh phải sợ hãi, cây cỏ lay động
Nghe được câu này, người đàn ông đang di chuyển cực nhanh khóe miệng lộ ra một tia cười tàn nhẫn, thản nhiên nói: "Chỉ có mình ngươi mà cũng muốn cản ta
Nói đi, Hồ Bát Đao và Đoạn Thu Thủy cho ngươi lợi ích gì
"Lợi ích
Không có lợi ích gì
Lý Bất Phàm lắc đầu, hắn nghe ra người trước mắt có lẽ hiểu lầm điều gì, nhưng không quan trọng
Chỉ cần đối phương không tiếp tục tiến lên quấy rầy Diệu Tang Ninh đột phá, mọi chuyện đều có thể thương lượng
"Ha ha ~" Người đeo kiếm cười như điên nói: "Lão tử Trương Thiên Cương, độc chiếm hạ phẩm linh khoáng thì sao
Hồ Bát Đao và Đoạn Thu Thủy liên thủ cũng không giữ được ta, chỉ bằng ngươi sao
Trong lúc nói chuyện, vạt áo của người đeo kiếm không gió mà bay, mái tóc đen như mực tung bay
Một luồng khí thế vô hình bùng nổ xung quanh hắn


Trương Thiên Cương, một trong ba đại cao thủ ngoại môn dưới cảnh giới Kim Đan
Còn Hồ Bát Đao và Đoạn Thu Thủy mà Trương Thiên Cương nhắc đến, chính là hai người còn lại
Trước đó không lâu, ba người đã liên hợp tranh giành một mỏ linh thạch
Ba người liên thủ, Kim Đan không ra ai dám tranh phong?
Không có gì bất ngờ xảy ra, ba người đã bỏ phần lớn linh thạch vào túi, ngay khi chuẩn bị chia của thì Trương Thiên Cương nhờ thực lực mạnh, thân pháp có ưu thế, nảy lòng tham
Hắn đã xảy ra mâu thuẫn với Hồ Bát Đao và Đoạn Thu Thủy, mang theo hạ phẩm linh thạch bỏ trốn
Hồ Bát Đao và Đoạn Thu Thủy tức giận, liên hệ với rất nhiều đệ tử không tranh được hạ phẩm linh thạch để vây quét Trương Thiên Cương..
Trương Thiên Cương tuy mạnh, nhưng đối mặt với sự vây quét không ngừng, cũng nảy sinh tâm lý hoảng loạn
Khó khăn lắm mới gϊếт được một con đường máu, thấy sắp chạy thoát, chỉ cần trở lại ngoại môn, hắn là đệ tử của một vị trưởng lão cao quý
Nếu có ai muốn tổ chức vây quét hắn ở ngoại môn, đó tuyệt đối là chuyện viển vông
Nhưng ngay lúc này, gặp Lý Bất Phàm cản đường, theo bản năng hắn coi Lý Bất Phàm là người cùng phe với Hồ Bát Đao, cho nên mới điên cuồng như vậy
Không thể không nói, vốn dĩ Lý Bất Phàm chỉ muốn nhắc nhở đối phương đi đường vòng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhưng vừa nghe người đàn ông đeo kiếm này độc chiếm mỏ linh khoáng, trong lòng hắn liền nảy sinh hứng thú
Hắn đang lo không biết đi đâu tìm hạ phẩm linh thạch, có món hời tự đưa tới tận cửa, quả thực cầu còn không được
Lý Bất Phàm khẽ chạm đầu ngón chân lên ngọn cây, vài cái lắc mình, trong nháy mắt đã đứng vững trước mặt Trương Thiên Cương, lễ phép cười nói: "Vốn dĩ không muốn gϊếт ngươi, xin lỗi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vừa nói, Lý Bất Phàm tùy ý động thủ
Tay hắn thò vào túi trữ vật, lấy ra một thanh kiếm
"Kinh Hồng Cửu Kiếm
Kiếm như cầu vồng, một kiếm xuất ra, như chín kiếm cùng xuất hiện..
"Gϊếт ta
Ngươi không sợ gió lớn làm đau lưỡi
Trương Thiên Cương nhìn chiêu thức tinh diệu, nhưng uy lực bình thường công kích, nhịn không được bật cười
Hô——Hắn vung tay ra hiệu, trường kiếm sau lưng trong nháy mắt bay thẳng vào tay
"Thương Ưng Quy Sào
Trương Thiên Cương mũi chân điểm nhẹ, thân hình đột ngột nhảy lên, như chim ưng săn mồi
Kiếm trong tay hắn tựa như biến thành móng vuốt chim ưng, mang theo sức mạnh hung tợn, có thể nghiền nát tất cả
Đinh——Chỉ là va chạm đơn giản, kiếm trong tay Lý Bất Phàm trực tiếp bị chém đứt, Kinh Hồng Cửu Kiếm tự nhiên tan rã
Hệ thống phán đoán có lý của nó, thực lực hiện tại của Lý Bất Phàm, dù Kinh Hồng Cửu Kiếm tinh diệu thế nào đi nữa, nhưng không thể phát huy 100% chiến lực
Nếu như đối đầu với kẻ cùng đẳng cấp thì có lẽ không vấn đề lớn
Nhưng khi phải chống lại một người xuất sắc như Trương Thiên Cương, ưu khuyết điểm trong nháy mắt đã bộc lộ ra
Bất quá, Lý Bất Phàm cũng không hề bối rối, cục diện vẫn trong tầm kiểm soát của hắn
Việc hắn dùng Kinh Hồng Cửu Kiếm chẳng qua là để thăm dò điểm yếu của đối thủ
Dù sao, phương thức chiến đấu trước mắt khá đơn điệu, chỉ có ra đòn bất ngờ mới có thể tạo bất ngờ
Ngay khi Trương Thiên Cương cho rằng mình có thể dễ dàng khống chế đối thủ, tốc độ của Lý Bất Phàm đột ngột thay đổi
Trong nháy mắt, hắn đã ở bên cạnh Trương Thiên Cương, tay đóng thành kiếm chỉ, kiếm ảnh chợt hiện, uy thế kinh người
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Trương Thiên Cương vội vàng phản ứng, cuống quýt giơ kiếm đỡ
Đinh——Âm thanh kim loại va chạm vang vọng xung quanh, sức mạnh lớn đánh Trương Thiên Cương bay ngược ra sau, yết hầu đau nhức, máu tươi từ miệng trào ra
Chưa kịp phản ứng, một bóng người lướt qua trước mặt, giây tiếp theo, hai túi trữ vật bên hông hắn đã rơi vào tay Lý Bất Phàm
Lý Bất Phàm kiểm tra qua loa một hồi, hài lòng gật đầu, dù kiểm tra qua loa cũng không thể xác định số lượng cụ thể, nhưng đoán chừng cũng đủ để Mộ Dung Khuynh chuộc thân
"Vị sư huynh này, linh thạch cứ việc lấy đi..
Trương Thiên Cương sợ hãi
Dù có thế nào đi nữa, hắn cũng không thể ngờ được, trong ngoại môn lại có một người thần bí như vậy
Thân pháp mà mình tự hào lại trực tiếp không thể so bì với người ta, quan trọng là lực công kích của người ta quá mạnh
Linh thạch dù tốt, liệu có tốt bằng cái mạng này sao?
"Không có ý tứ, linh thạch là của ta
Mạng của ngươi cũng vậy
Lý Bất Phàm cười nhạt, mũi chân nhẹ nhàng điểm xuống, chuẩn bị kết thúc cuộc đời không may mắn của Trương Thiên Cương
Đi ra ngoài giang hồ, thù phải trả ngay trong đêm
Mọi người đã kết oán, lẽ nào không có đạo lý gϊếт sao?
Quan trọng là, Lý Bất Phàm còn hiểu rõ một đạo lý, 30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây, không nên coi thường thiếu niên nghèo
Hôm nay hắn mạnh, nếu như không bóp cнếт nguy hiểm từ trong trứng nước, thì ngày mai, ngày kia thì sao
Nhưng mà, ngoài ý muốn lại đột ngột xảy ra
Hai bóng người từ trên ngọn cây cực nhanh nhảy vọt tới, khí tức của người đến rất mạnh, không hề kém cạnh Trương Thiên Cương
Theo sự xuất hiện của hai người, còn có từng tràng tiếng bước chân từ xa đến gần, âm thanh ồn ào, dường như có hơn trăm người..
Trương Thiên Cương phản ứng cực nhanh, thừa dịp Lý Bất Phàm dừng lại một chút, giống như phát điên mà lùi lại phía sau
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trong nháy mắt liền hợp lại với hai người vừa đến, hai người đó là Hồ Bát Đao và Đoạn Thu Thủy, lẽ ra bọn họ là kẻ thù
Nhưng Trương Thiên Cương trong lòng hiểu rõ, hai người chỉ vì cướp linh thạch, nói thật lòng gϊếт hắn thì sẽ không
Bởi vì, sau lưng mỗi người đều có chỗ dựa là các trưởng lão
Giữa những người đó, bình thường không thể nào làm cho sự tình trở nên quá mức tuyệt vọng..
Còn Lý Bất Phàm thì khác, vừa nãy trong nháy mắt Trương Thiên Cương đã cảm nhận được mùi vị của cái cнếт
"Hừ—— Trương Thiên Cương, ta xem ngươi chạy đằng nào
Giao ra linh thạch, tha cho ngươi khỏi cнếт
Hồ Bát Đao dáng người vạm vỡ, eo đeo trường đao, lạnh nhạt mở miệng quát
"Hồ sư huynh nói đúng, giao linh thạch ra tha cho ngươi khỏi cнếт
Người đàn ông âm nhu không phân biệt nam nữ bên cạnh, ha ha cười nói
Hai người chất vấn khiến Trương Thiên Cương sững sờ, giờ phút này hắn mới phản ứng được, người vừa đánh bại hắn, không phải là người cùng một phe với Hồ Bát Đao
Nhớ lại những gì đã xảy ra, Trương Thiên Cương hận không thể tát mình hai cái
Người ta chỉ nhắc nhở hắn dừng bước thôi mà..
Thế mà tạo thành tất cả hậu quả, là do hắn miên man bất định
Thảo nào..."Hai vị, linh thạch bị hắn cướp mất rồi
Trương mỗ bất tài, các ngươi nếu muốn, có thể yêu cầu hắn giao ra
Nghĩ thông suốt vấn đề cũng đã muộn, Trương Thiên Cương dứt khoát buông xuôi, đẩy mâu thuẫn cho bọn họ giải quyết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.