Chương 63: Sống như cỏ dại Nhậm Kiệt một tay đập vào kết giới hàng rào, sốt ruột hét lớn:
"Đi đi
Ngươi đi đi
Nhưng Vệ Bình Sinh đã gầm lên đáp trả, một mình xông lên, tấn công đám thực nhân ma
Tên thực nhân ma cao hơn ba mét kia mở cái miệng như chậu máu, hung hãn ngoạm về phía Vệ Bình Sinh
Vệ Bình Sinh trừng mắt, tấm khiên chống bạo loạn trong tay hung hăng đập sang một bên
"Ầm" một tiếng, hất đầu tên thực nhân ma lệch đi, thừa thế đè nó xuống, tay kia cầm rìu chữa cháy vung ra tiếng xé gió
Chém mạnh vào cổ nó một nhát
Chém lìa đầu nó, máu tươi văng tung tóe lên người Vệ Bình Sinh
Sau đó lại một nhát rìu đập xuống, chém đứt móng vuốt của một tên thực nhân ma khác
Đuôi thực nhân ma quét ngang tới, Vệ Bình Sinh giơ tấm chắn lên, nghiêng người đỡ lấy đuôi, kẹp chặt nó, rồi lưỡi rìu rơi xuống, chặt đứt đuôi nó
Giờ phút này, Vệ Bình Sinh một người một thuẫn một búa, cùng đám thực nhân ma triển khai cuộc chém giết kịch liệt
Lúc thì tránh né, lúc thì phòng ngự xoay cuồng, thân thể lộn xộn giữa đám ma, tựa như đồ tể máu tanh
Vệ Bình Sinh tấn công rất đơn giản, mộc mạc, thậm chí có phần nặng nề, không có chiêu thức hoa mỹ nào, chỉ có kinh nghiệm chiến thuật ba mươi năm lắng đọng, kỹ xảo chiến đấu cùng mồ hôi của vô số ngày đêm huấn luyện mà ra
Đã liều mạng với thân phận của Ti Diệu Quan, cùng ác ma đối đầu trực diện
Nặc Nhan lạnh cả da đầu, vị đại thúc này chỉ là người bình thường thôi sao
Chỉ là một võ sư tố chất thân thể hơi mạnh chút
Nhưng cường độ thân thể của hắn ít nhất có thể so sánh với võ giả gen giai hai đỉnh phong
Nàng vẫn là lần đầu gặp người như vậy, rốt cuộc là làm sao đạt được
Nhưng cứ tiếp tục như vậy, Vệ Bình Sinh căn bản không trụ được bao lâu, công kích của hắn không thể gây thương vong chí mạng cho ác ma, dù có chặt đầu thực nhân ma, chúng cũng có thể nhanh chóng tái sinh
Máu tươi đã nhuộm đỏ cả bộ đồ, rõ ràng, hắn đã bị thương..
Lại một tên thực nhân ma lao đến túm Vệ Bình Sinh, phía sau lưng hắn mở ba lỗ hổng sâu thấy cả xương
Vệ Bình Sinh vừa định nhấc khiên chống đỡ, nhưng tấm khiên lại bị thực nhân ma cắn, ra sức xé nát không ngừng, hất văng ra
Ngay sau đó một cái đuôi quật vào ngực Vệ Bình Sinh, cả người hắn bị quật bay như đạn pháo, lăn lóc hai ba vòng trên đất, đập mạnh vào tảng bê tông
Vương Phong cười gằn, trong mắt tràn đầy vẻ mỉa mai:
"Buồn cười
Thật là buồn cười, một kẻ phàm nhân mà dám mưu toan tiêu diệt ác ma
Thật là ảo tưởng
"Bóp chết ngươi, dễ như bóp chết một con chuột, nhưng ta không muốn nhanh chóng chơi chết ngươi..
"Ta muốn xem chút, ngươi có thể cầm cự được bao lâu mới bị lũ tiểu khả ái này của ta ăn hết, ha ha ha ~ đùa giỡn một con sâu bọ thật là một chuyện khiến người vui vẻ
Vệ Bình Sinh nửa dựa vào hòn đá, ho ra đầy máu, lồng ngực hoàn toàn lõm xuống, rìu cũng không biết bị ném đi đâu
Nhưng vẫn giãy giụa thân thể, bò dậy từ dưới đất, nghiêng đầu nôn ra một ngụm bọt máu
Cái áo rách tươm, lộ ra nửa người trên đầy vết sẹo và máu tươi, vặn vẹo cái cổ
"Sâu kiến
Ha ~ giọng ngươi cũng lớn đấy, không biết trong mắt người khác, ngươi cũng chỉ là rác rưởi như sâu kiến
Tim Nhậm Kiệt như rỉ máu:
"Vệ thúc
Đừng đứng lên nữa, đủ rồi
Đã đủ rồi
Chạy đi, ta xin ngươi
Nhưng Vệ Bình Sinh điếc tai làm ngơ, trực tiếp rút toàn bộ ống thuốc cuồng huyết từ bên hông ra, khoảng năm ống
Đều một mạch tiêm hết vào thân thể mình, đây là liều lượng đủ để khiến người bình thường chí tử
Khuôn mặt Vệ Bình Sinh tràn đầy đau đớn, tim đập loạn xạ, điên cuồng nghiền ép tiềm lực cuối cùng trong thân thể
Làn da đỏ bừng, bắp thịt toàn thân phồng lên, khiến cho hình thể lớn lên một vòng
Có cảm giác rõ rệt toàn thân máu tươi đều đang bốc cháy, ngũ tạng bị thiêu đốt, phảng phất sinh mệnh cũng đang bốc cháy lên lúc này
Nhưng trong mắt hắn lại tràn đầy hưng phấn
Chạm đến rồi, vượt qua rồi, ngưỡng cửa đó, đường Võ sư, bị mình vượt qua một bước rồi, hắn cảm giác trong thân thể tràn đầy lực lượng bùng nổ
Cường độ thân thể trước mắt, tuyệt đối có thể sánh ngang võ giả gen giai ba
Không có vũ khí, vậy chỉ dùng nắm đấm
Lúc này, Vệ Bình Sinh chậm rãi nắm chặt nắm đấm của mình, trong mắt hoàng hôn đang thiêu đốt
"Tiểu Kiệt, cả đời Vệ thúc này chưa làm nên tên tuổi gì, càng không có thành tích gì, ta không muốn nhận mệnh
"Ta đã nói rồi, cả đời người không thể đến không, hoặc oanh oanh liệt liệt, hoặc rung động đến tâm can
"Nhân sinh vừa dài vừa ngắn, mà mỗi cuộc đời đều có ánh sáng cao nhất, khoảnh khắc đặc sắc nhất của nó
Đáng để mọi người khắc ghi
"Tiểu Kiệt..
Ta cảm thấy khoảnh khắc đặc sắc nhất trong đời mình, chính là lúc này..
Đối mặt đám thực nhân ma xông tới, Vệ Bình Sinh không thèm để ý, hai tay không nâng giận dữ hét lớn một tiếng, một quyền móc hàm, hung hăng đập vào cằm thực nhân ma
Âm thanh nổ vang chát chúa
Riêng một quyền đánh cho tên thực nhân ma ngửa đầu lộn nhào, cằm vỡ nát
"Lại đây
Lão tử đã sớm muốn đấm chết đám khốn nạn này
"Tới
Đuôi thực nhân ma vung tới chỗ Vệ Bình Sinh, hắn đưa tay nắm lấy, thân thể bị quật lùi về sau không ngừng, lại ôm chặt đuôi thực nhân ma
Rống giận lôi nó quay vòng, đập ầm ầm xuống đất
Lúc này Vệ Bình Sinh hoàn toàn không quan tâm mình có bị thương hay không, chỉ muốn gắng sức chiến đấu một trận
Nhậm Kiệt bóp nát kết giới hàng rào, nước mắt lã chã rơi xuống, thân thể bất lực trượt xuống, ngồi bệt trên mặt đất..
"Vệ thúc..
Anh đi đi, đừng chết ở chỗ này, đừng..
"Tôi đã trơ mắt nhìn Dạ Nguyệt rời đi rồi..
Tôi không muốn anh cũng bỏ đi..
Lúc này, Nặc Nhan ở một bên nhìn một màn này, im lặng không nói, nghiến chặt răng..
Có đôi khi, thế giới này tàn khốc như vậy đó
Còn Vương Phong đã hoàn toàn mất kiên nhẫn
"Chẳng qua chỉ là một kẻ phàm nhân, còn ở đó sủa bậy gì
Ta muốn giết ngươi lúc nào mà chẳng được
"Ngươi tưởng mình sống được đến bây giờ là vì ngươi đủ mạnh sao
Không phải
Là vì ta nhân từ
"Chẳng qua chỉ là phàm nhân bị vận mệnh bỏ rơi thôi
Thật sự coi mình là cái thá gì sao
Cái dáng giãy dụa xấu xí của ngươi thực sự khiến ta buồn nôn
Vậy mà Vệ Bình Sinh toàn thân đầy máu, giật đứt cánh tay bị thực nhân ma cắn, nện mạnh đầu mình xuống
Lúc này, trong mắt Vệ Bình Sinh, tràn đầy quầng sáng, hắn đang cười điên dại:
"Ha ha ha ha
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngươi sợ rồi, ta một kẻ phàm nhân, ngươi thân là Ma Khế Giả cao cao tại thượng, mà đến giờ vẫn còn chưa giết được ta
Vô năng chính là ngươi
"Là người thường thì sao chứ
Ta chưa từng lên án mạnh mẽ vận mệnh bất công
"Chúng ta sinh ra như cỏ dại, chúng ta không hề nhụt chí
"Chúng ta xuất thân nhỏ bé, chúng ta có chí cao hơn trời
"Ta dùng hết tất cả, chỉ vì một khoảnh khắc tỏa sáng đó
Vậy là đủ rồi
Thế là đủ rồi rồi
Trán Vương Phong nổi đầy gân xanh: "Ngươi muốn chết
Vậy ta sẽ giết ngươi
Thấy cơ bắp của hắn lập tức nổi lên, giống như mũi tên lao ra, thân hình nhanh như ảo ảnh
Gần như trong nháy mắt lao đến trước mặt Vệ Bình Sinh, ngón tay khép lại thành dao, hung hăng xuyên qua lồng ngực Vệ Bình Sinh
Máu tươi nóng hổi rơi xuống giữa trời đêm..
Thân thể hắn bị Vương Phong kéo đi ra ngoài mấy chục mét, từng ngụm từng ngụm nôn ra máu
Con ngươi Nhậm Kiệt đột nhiên co rút lại, nhìn cảnh này, hai tai ù đi..
"Vệ thúc
Tim Nặc Nhan cũng theo đó mà rung lên dữ dội
Vương Phong tiến tới bên tai Vệ Bình Sinh, nhỏ giọng nỉ non:
"Thấy chưa
Ngươi vốn chẳng làm được gì..
"Ngươi không thể làm tổn thương đến ta, thậm chí không thể giết chết một con ác ma, đây chính là sự chênh lệch giữa người bình thường và kẻ được chọn, tất cả cố gắng của ngươi đều phí công
"Phế vật
Hai mắt Vệ Bình Sinh nhanh chóng ảm đạm đi, bị Vương Phong tùy ý hất sang, nằm sõng soài trong bãi đá lộn xộn
Vương Phong đắc ý nhìn Nhậm Kiệt:
"À ~ ta quên mất, hai người các ngươi quen biết nhau à
Thật ngại quá nha, giết hắn ngay trước mặt ngươi luôn..
"Ta cố ý đó ~ ha ha ha ha ha, đau lòng không
Khó chịu không
Vậy là đúng rồi
Vương Phong cười điên dại, mặt đờ đẫn nhìn Nhậm Kiệt
Nhậm Kiệt chỉ nhìn Vệ Bình Sinh đang nằm dưới đất nôn ra máu, không hề chớp mắt
Hoán Sa từ đầu đến cuối cũng chỉ là một người đứng xem, không hề nhúng tay vào, nàng không có hứng thú chút nào
Mà ngay lúc này, trên bầu trời truyền đến từng đợt tiếng nổ vang tai nhức óc
Thấy một cây trường mâu đen kịt khổng lồ từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đâm vào hộp diêm khu 69, đánh nát kết giới hàng rào, đen mâu cắm sâu xuống đất, thậm chí ở vị trí đó còn nổ ra một cái hố sâu giống như hố va chạm
Bốn quả cầu trên đỉnh các que diêm nổ tung, mặt đất rung chuyển không ngừng..
Khóe miệng Hoán Sa cong lên:
"Ma Quân đại nhân ra tay rồi sao
"Tiểu tử, ngươi là của ta
Nhưng mà còn chưa đợi Nhậm Kiệt động thủ, Nặc Nhan đã sớm không kìm nén được, người đầu tiên xông ra ngoài, trên người tỏa ra khí tức của cường giả Tứ Giai đỉnh phong tà dị
Cô ta hướng về phía Hoán Sa mà quát:
"Kỹ nữ thối tha, bà đây đã sớm ngứa mắt ngươi rồi, muốn bắt hắn
Để ta cho ngươi đi đời trước đã
Ngay sau đó, trong mắt Nặc Nhan lóe lên tử quang, một tia tơ mỏng chợt lóe lên, con thực nhân ma to lớn nhất kia vậy mà quay đầu nhào về phía Vương Phong, hất hắn bay ra ngoài, điên cuồng cắn xé tấn công
Còn Nặc Nhan thì lao thẳng đến Hoán Sa
Tường vách đổ nát, giờ khắc này Nhậm Kiệt như phát điên, liều mạng xông tới Vệ Bình Sinh, ôm chặt ông vào lòng, lấy tay che vết thủng trên ngực ông, nhưng máu tươi vẫn không ngừng trào ra
"Vệ thúc..
Không sao đâu, nhất định không sao đâu, chú đừng lộn xộn..
Vừa nói, nước mắt vừa lã chã rơi trên ngực Vệ Bình Sinh, vết thương nặng như vậy, làm sao có thể cứu đây
Vệ Bình Sinh cố hết sức quay đầu nhìn quanh, thấy mọi người đã tản đi, cửa chính của công trình ma phòng đã đóng lại an toàn, lúc này mới yên tâm, trong miệng không ngừng trào ra máu tươi
Ông lắc đầu, khàn giọng nói:
"Tiểu tử thối..
Đừng khóc chứ
Trên đời này..
Nước mắt là thứ vô giá trị nhất..
"Ta đến đây là đủ rồi, không có gì hối tiếc..
Đời người, sống có lẽ chỉ là vài khoảnh khắc thôi..
Ông run rẩy mò trong túi quần ra một điếu thuốc dính máu, ngậm vào miệng
"Ta..
cũng chỉ còn chút sở thích này..
Nói xong định lấy lửa thì Nhậm Kiệt đã bật ngón tay cái, một ngọn lửa lóe lên, cứ như vậy đưa đến trước mặt Vệ Bình Sinh
Vệ Bình Sinh khẽ giật mình, trên mặt nở một nụ cười..
Điếu thuốc được ngọn lửa nhen nhóm, trong đêm lạnh lẽo tỏa ra quầng sáng đỏ thẫm, nhưng cũng nhanh chóng tắt lịm..
Vệ Bình Sinh còn chưa kịp rít một hơi, tính mạng của ông giống như điếu thuốc tàn kia, hóa thành một làn khói chưa tan mà tan biến..
Nhậm Kiệt cứ như vậy quỳ gục xuống đất, im lặng
Thi thể Vệ Bình Sinh lệch sang một bên, bàn tay ông tuột ra khỏi túi quần, trong lòng bàn tay đang nắm một chiếc bật lửa dầu..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trên bật lửa khắc 16 chữ nét vẽ cứng cáp như móc sắt..
[Sống như cỏ dại] [Không sờn lòng] [Xuất thân bé nhỏ] [Chí cao hơn trời] Giờ khắc này, 16 chữ trên chiếc bật lửa kia, sao mà chói mắt, đâm sâu vào nội tâm Nhậm Kiệt đến thế
Nhậm Kiệt nhặt chiếc bật lửa nhét vào túi quần, sau đó lặng lẽ đứng dậy, ánh mắt hoàn toàn trở nên lạnh lẽo..
Nhìn về phía Vương Phong, trong đôi mắt hắn là nỗi hận kinh thiên động địa
(P/s: Hôm nay xin bạo chương đến đây thôi, ngày mai sẽ tiếp tục bạo chương, hướng đến kết thúc rồi, ngày mai tình tiết sẽ vô cùng bùng nổ, nam chính Nhậm Kiệt của chúng ta cũng sắp bộc phát rồi, các bạn nhỏ nhớ theo dõi kịp thời nha, nhớ cho 5 sao và thêm vào giá sách nha, một mạch xông lên nào)