Đừng Gọi Tôi Là Ác Ma

Chương 71: Liền mạnh hơn bọn họ như vậy một nại nại a ~




Chương 71: Liền mạnh hơn bọn họ có một chút xíu thôi mà ~ Nhậm Kiệt ngạc nhiên: "Vậy..
Vậy sao ngươi..
Hạ Nghiên Sở ở Hạ Kinh à
Nặc Nhan cười khổ: "Đúng vậy..
Tại Hạ Kinh, ta vốn nghĩ ở Hạ Nghiên Sở làm nên chuyện lớn, phát triển mạnh mẽ, dù sao trên thế giới này còn nhiều điều chưa biết đang chờ ta khám phá..
"Nhưng..
Cha mẹ ta bệnh, đúng như ngươi nghĩ, là bệnh ma ấn, như đỉa đói trong xương, một loại bệnh nan y
Họ cẩn trọng sống hơn nửa đời người, chưa từng làm gì trái đạo trời, nhưng có những lúc, vận mệnh cứ trêu ngươi như vậy với những người nghiêm túc sống, chẳng nói lý lẽ..
"Buồn cười là..
Ta học sinh vật phân tử, ta nghiên cứu ra cách chữa trị cho vô số người, giúp họ thoát khỏi đau khổ bệnh tật, nhưng ta lại không cứu được cha mẹ ta..
"Ta lật tung mọi kiến thức trong đầu, cầu cứu mọi người có thể, chuyển hướng nghiên cứu bệnh ma ấn, nhưng vẫn không làm được gì..
Nhậm Kiệt im lặng, vậy nên lúc đầu Nặc Nhan nghe bản thân nói Yêu Yêu cũng bị bệnh ma ấn, mới có biểu hiện như vậy sao
Bởi vì..
Nàng cũng từng trải qua..
"Sau đó thì sao
Trong mắt Nặc Nhan, tràn đầy vẻ ảm đạm:
"Sau đó ta bắt đầu tự mình dùng thiết bị phòng thí nghiệm, chế thuốc cho cha mẹ ta, hết tiền liền dùng tiền nghiên cứu
Ta không từ thủ đoạn nghĩ mọi cách, muốn chữa cho cha mẹ khỏi bệnh
"Nhưng..
Ta vẫn chỉ có thể nhìn cha mẹ ngày càng gầy yếu, bị bệnh ma ấn giày vò sống dở chết dở, cha mẹ ta vô số lần nói với ta muốn chết, muốn được giải thoát, nhưng ta không chịu, ta không cam tâm, ta vẫn muốn thử lại lần nữa..
"Cuối cùng..
Họ vẫn đi đến bước cuối, bị ma ấn bò đầy người, chỉ còn một hơi thở cuối cùng, còn ta thì cứ đứng trước giường, khóc nhìn họ..
"Và đêm hôm ấy..
Trong đầu ta, vang lên tiếng ác ma thì thầm..
Nhậm Kiệt nổi hết da gà, ngơ ngác nhìn Nặc Nhan
Hốc mắt Nặc Nhan phiếm hồng: "Ta bắt đầu gửi gắm hy vọng cuối cùng vào ác ma, ta chỉ muốn giữ họ lại mà thôi..
"Nhưng..
Ta sai rồi..
Ngay cả cầu xin thần linh cũng vô dụng, ác ma làm sao lại giúp ngươi thực hiện nguyện vọng
Cha mẹ ta thật sự không chết, chỉ là trở thành con rối hình người của ta, dùng cách này kéo dài sự sống..
"Và từ ngày đó, ta cũng thành Ma Khế Giả..
Nhậm Kiệt có chút đau lòng nhìn Nặc Nhan, thật khó tưởng tượng, năm đó nàng rốt cuộc đã trải qua những gì mới chấp nhận được sự thật này
Một cô gái nhỏ chỉ muốn giữ cha mẹ bên cạnh, lại tự tay biến ba mẹ mình thành ma..
Nặc Nhan hít mũi:
"Chuyện bị bại lộ, Hạ Nghiên Sở không thể chứa chấp ta nữa
Họ nói ta là hóa thân của ác ma, nói ta dùng ba mẹ làm thí nghiệm, nói ta trái với luân thường đạo lý, tất cả mọi người đều quay lưng với ta..
"Từ một thiên tài thiếu nữ, thành kẻ người người ghét bỏ, may mà Khương gia nhận nuôi, ta chuyển khỏi Hạ Kinh, rời xa nơi đau buồn đó..
"Được rồi, chuyện kể xong, cắt
Nhậm Kiệt lúc này trong lòng cũng ngổn ngang, không biết nên nói thế nào mới tốt:
(๑ᵒ̴̶̷̥́◠ᵒ̴̶̷̣̥̀) "Ngươi..
Ngươi vẫn ổn chứ
Nặc Nhan cười mắng: "Chẳng phải ta đây mới phải đến dỗ dành ngươi sao
Sao đến phiên ngươi an ủi ta
"Ta muốn nói với ngươi là, đừng ủ rũ nữa, những người rời đi vì ngươi cũng không muốn thấy ngươi như vậy
"Ta cũng từng buông xuôi, nhưng đã sinh ra làm người, cuối cùng muốn sống như thế nào, chẳng phải do tự mình quyết định sao
"Không ai chịu đựng đau khổ thay ngươi, cũng không ai cướp đi sự kiên cường của ngươi
Nhậm Kiệt nhìn khuôn mặt tươi cười của Nặc Nhan, chân thành nói:
(͡°◠͡°)✧ "Bát súp gà cho tâm hồn này, ta uống hết
Nặc Nhan cười: "Súp gà của cô nương ta phải thu phí đó, mau
Cho ta xem một chút ~ xem trước đỡ ghiền rồi tính
Nói rồi, cô lại đưa tay hướng quần Nhậm Kiệt sờ mó, Nhậm Kiệt theo bản năng một cái gập bụng, đưa tay ra đỡ, dùng cánh tay vừa lắp mới
Nặc Nhan nhếch mép cười:
(乛↼乛〃) "Khỏe re ~ Đã nói với ngươi tỷ đây là cao thủ lắp tay giả rồi mà ~"
"Nhưng mà một điều, cánh tay máy cuối cùng vẫn có giới hạn sức mạnh, theo sự trưởng thành của ngươi, sẽ dần không theo kịp sức mạnh cơ thể, có cơ hội thì ngươi tốt nhất kiếm được linh dược trân quý của Linh tộc mà bù đắp cho cánh tay này..
"Dù sao thì ~ vợ cả vẫn là thơm nhất nha
Lúc nói những lời này, Nặc Nhan hơi có chút âm dương quái khí..
Nhậm Kiệt vẻ mặt chế giễu: (≖ᴗ≖๑) "Nói linh tinh ~ vợ cả làm gì có chuyện có tay mới sẽ thêm
Nặc Nhan: ??
"Ngươi có thể nghi ngờ nhân phẩm của ta, nhưng tuyệt đối không thể nghi ngờ kiến thức uyên bác của ta
Nhậm Kiệt cười hề hề, nhanh như chớp chạy ra khỏi phòng thí nghiệm:
"Cảm ơn ~ có cơ hội ta mời ngươi ăn cơm ~"
Nặc Nhan nghiến răng: "Hừ ~ coi như tiểu tử ngươi có lương tâm, ta có thể hảo hảo làm thịt..

Ra khỏi phòng thí nghiệm, Nhậm Kiệt vẫn không về nhà, mà một mình mông lung tản bộ trên đường, tuy đã uống súp gà của Nặc Nhan, nhưng lòng hắn vẫn không thể bình tĩnh lại
..
Đỉnh cột ăng ten, Nhậm Kiệt một mình đứng trên đó, đón gió đêm lạnh lẽo, nhìn Cẩm Thành trong bóng đêm
Trong tay vuốt một cái bật lửa dầu cũ, hết mở nắp rồi lại tắt, phát ra tiếng "Tách" một tiếng, sau đó lóe lên ngọn lửa..
Ánh lửa làm nổi bật nửa bên mặt Nhậm Kiệt, giờ phút này, không ai biết hắn đang nghĩ gì
Dưới lan can trên bàn, bày một bao thuốc lá đã mở, một điếu thuốc bị rút ra, cứ vậy đặt trên mặt bàn, cháy, khói đen bốc lên, bị gió vò nát, trôi theo rất rất xa..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bản thân đã hiểu rõ được ước mơ của Dạ Nguyệt, quá khứ của Nặc Nhan, chấp niệm của Vệ thúc, chí hướng của Điền Vũ Lâm Hoài Nhân..
Tất cả mọi người xung quanh ít nhiều đều bị tai họa ma quỷ ảnh hưởng đến quỹ đạo cuộc sống, bao gồm cả bản thân, nhưng mọi người đều cố gắng sống tiếp..
Vậy bản thân ta đâu
Ta thật sự muốn gì
"U ~ đang suy nghĩ nhân sinh đó à
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mặt Nhậm Kiệt cứng đờ, không khỏi liếc nhìn bên cạnh, chỉ thấy trên lan can không biết từ bao giờ đã có thêm một người
Quần jean, áo hoodie đen, cho người ta cảm giác như anh hàng xóm, nhưng vấn đề là..
Cái tên này là Lục Thiên Phàm a dựa vào
Chính là người đã náo loạn Ma Quân trên không Cẩm Thành, giết đến Đãng Thiên Ma Vực, hung ác tàn bạo
Người mạnh nhất Nhân tộc
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vậy mà giờ đây, hắn cứ tự nhiên ngồi trên lan can, cười nhìn mình
Khóe miệng Nhậm Kiệt giật giật:
(¬﹏¬٥) "Có phải mấy đại cao thủ như các ngươi đều rảnh như vậy không
Nửa đêm ba bốn giờ không ngủ, chạy lên cột ăng ten, tìm loại người hiền lành như tôi nói chuyện
Lục Thiên Phàm cười:
"Chẳng phải ngươi cũng nửa đêm không ngủ, chạy lên cột ăng ten suy nghĩ nhân sinh sao
"Nghe nói ngươi là Ma Tử thứ ba, hơi tò mò nên chạy qua xem một chút ~"
Mặt Nhậm Kiệt càng đen hơn:
(̿▀̿ ̿Ĺ̯̿̿▀̿̿)̄ "Không phải nói cả ta cũng chỉ có không quá năm người biết chuyện này sao
"Sao tôi cảm giác cả thế giới đều biết
Lục Thiên Phàm cười càng tươi:
(˵¯͒↼¯͒˵) "Có một khả năng là, năm người đó, bao gồm cả ta không
"Dù sao thì ta cũng là người mạnh nhất Lam Tinh, chút quyền biết tình hình này vẫn có chứ
Nhậm Kiệt ngạc nhiên: "Mạnh nhất Lam Tinh
Ngươi không phải là người mạnh nhất Nhân tộc sao
Lục Thiên Phàm nhún vai: "Trước mắt là mạnh nhất Lam Tinh, trên mặt trăng không tính ~"
"Mạnh cũng không nhiều, chỉ mạnh hơn chúng nó chút xíu thôi a
A ha ha ha a..
Trong lúc nói, Lục Thiên Phàm bẻ ngón tay, làm động tác xoa bóp
Nhậm Kiệt: (≖_≖) ..
Xong rồi..
Tên này thật sự là người mạnh nhất Nhân tộc, trụ cột của Đại Hạ
Nhân tộc phế..
Sao không giống với hình tượng một người mãnh mẽ tuyệt thế mà mình hình dung chút nào vậy trời!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.