Đừng Gọi Tôi Là Ác Ma

Chương 72: Đỉnh phong gặp ~




Chương 72: Đỉnh phong gặp ~ Nhậm Kiệt ngửa đầu nhìn về phía vầng trăng mờ ảo, không khỏi hơi tò mò nói:
"Ta nghe người khác nói, ngươi trước đó đi trên mặt trăng làm việc rồi à
Muốn đoạt lại Nguyệt Quang, kết quả lại thất bại
Cái tên t·h·ầ·n Yêu kia mạnh lắm sao
Lục t·h·i·ê·n Phàm khóe miệng giật giật:
"Sao ngươi toàn hỏi mấy chủ đề mất hứng thế
t·h·ầ·n Yêu á
Cũng chỉ mạnh hơn ta chút chút thôi
Nhậm Kiệt mặt tối sầm, so với Lục t·h·i·ê·n Phàm, người mạnh nhất Lam Tinh còn mạnh hơn á
Dạ Nguyệt giao cho mình một cái vấn đề khó siêu cấp thật rồi
Nhưng giờ phút này, Nhậm Kiệt vẫn chậm rãi nắm chặt nắm đấm
Lục t·h·i·ê·n Phàm hứng thú:
(๑◔ₒ◔ิ) "Thế nào
Ngươi có ý tưởng
Muốn đi thì gọi ta một tiếng, hai ta có thể cùng nhau đ·á·n·h nó
Mặt Nhậm Kiệt càng đen:
"Ta là một tên nhị giai yếu gà, đi lên mặt trăng đ·á·n·h t·h·ầ·n Yêu á
Ngươi coi trọng ta quá rồi đấy..
Hắn thậm chí không tưởng tượng nổi Lục t·h·i·ê·n Phàm đã đến cái nơi cách Lam Tinh gần bốn mươi vạn km, lên mặt trăng đ·á·n·h nhau kiểu gì
Nhưng Lục t·h·i·ê·n Phàm lại vô cùng nhiệt tình vỗ vào lưng Nhậm Kiệt:
"Chuyện sau này ai biết được
Ngươi dù gì cũng là Ma t·ử thứ ba, tự tin lên chứ ~"
Nhậm Kiệt không nhịn được nói:
"Cái ma văn khắc hoạ này thực sự lợi h·ạ·i vậy sao
Thẩm Ti Chủ nói nó là vé vào cửa lên đỉnh cao mà
Lục t·h·i·ê·n Phàm cười:
"Đúng là lợi h·ạ·i thật, nhưng điều kiện tiên quyết là..
Ngươi phải kh·ố·n·g chế được, cái lợi h·ạ·i là ở người chứ không phải sức mạnh ~"
Nhậm Kiệt nhướng mày: "Thế cái đồ chơi kia ta cho ngươi, ngươi có muốn không
Ngươi là người mạnh nhất Lam Tinh, ngươi dùng thì chắc có ích chứ
Lục t·h·i·ê·n Phàm mặt lộ vẻ chán ghét: "Cho ta
Ta không cần, vốn dĩ đồ của ta đã là tốt nhất rồi, không thèm dùng đồ này để tăng sức mạnh đâu, dù là Thần Quyến giả hay Ma Khế Giả, đều phải tránh sang một bên
Hắn đối với sự tồn tại của Thần Thánh t·h·i·ê·n Môn, càng không chút kính sợ
Nhậm Kiệt mặt đen xì, chân trước ngươi còn bảo vật này là bảo bối, chân sau đã ghét bỏ
Lam Tinh mà còn nổi danh là tiêu chuẩn kép, chính là nói ngươi đấy
Nhậm Kiệt tò mò hỏi: "Ngươi không phải người hộ đạo của ta đấy chứ
Lục t·h·i·ê·n Phàm liếc mắt:
(꒪ͦι_꒪ͦ〃) "Ngươi ảo tưởng cũng đẹp thật nhỉ
Ta đây là người mạnh nhất Lam Tinh, đi làm hộ đạo cho một tên nhị giai yếu gà như ngươi á
"Chẳng phải quá tài sơ học t·h·iển sao
Đại cao thủ như ta bận lắm đó
Nhậm Kiệt:


Chắc hắn định nói đại tài tiểu dụng nhỉ
Chứ thần đặc miêu tài sơ học t·h·iển là cái quái gì, có muốn đấm hắn không
Nói vậy, hắn không phải là rất mất mặt sao
Mà mấy đại cao thủ thế này rất quan trọng thể diện
Lục t·h·i·ê·n Phàm nghiêng đầu cười nói: "Hỏi ngươi một câu, ngươi thích Đại Hạ, thích Nhân tộc không
Nhậm Kiệt biểu lộ cổ quái:
"Chưa nói là thích, cũng không tính là gh·ét bỏ
Lục t·h·i·ê·n Phàm lại cười: "Ta cá là ngươi sẽ thích, con đường của ngươi chỉ mới bắt đầu thôi
"Mà ý nghĩa của con đường, không phải nằm ở việc muốn đi đâu, mà là những phong cảnh mình nhìn thấy trên đường mới quan trọng
"Khi ngươi thực sự đặt chân lên con đường đó rồi, đường đi sẽ tự nhiên mà kéo dài, nên..
một vài chuyện không cần thiết phải suy xét quá rõ ràng làm gì
Nhậm Kiệt giật mình, không khỏi cúi đầu nhìn bật lửa trong tay, một cơn gió đêm thổi qua, khói thuốc đang cháy dở bị thổi đi, lơ lửng trong không tr·u·ng rồi bay đi rất xa
Chân trời hửng sáng, ánh nắng ấm áp chiếu lên Cẩm thành, lên mặt Nhậm Kiệt..
Hắn nhìn thấy mặt trời mọc sớm hơn tất cả mọi người
Đúng vậy..
Một số việc không cần thiết phải nghĩ quá rõ ràng
Lục t·h·i·ê·n Phàm cười: "Trời sáng rồi, ta cũng nên đi thôi, chúng ta..
Đỉnh phong gặp ~"
"Nhớ kỹ đấy..
Đừng để ta đợi lâu quá
Nói xong, bóng dáng hắn bỗng biến mất, cứ như chưa từng xuất hiện
Nhậm Kiệt vội vàng nói: (。・ˇ 口 ˇ・)ツ "Ê ê ê~ đợi chút nữa
Bóng dáng Lục t·h·i·ê·n Phàm xuất hiện lần nữa:
"Làm gì
Nhậm Kiệt nhếch miệng cười:
"Chụp chung tấm ảnh lưu niệm chứ, ký tên giúp ta nữa
"Cứ vậy để ngươi đi, ta thấy hơi bị thiệt~"
Trong lúc nói chuyện, không để ý Lục t·h·i·ê·n Phàm đồng ý hay không, trực tiếp ôm cổ hắn rồi bắt đầu tự sướng
Vừa muốn bấm chụp thì Lục t·h·i·ê·n Phàm theo bản năng tươi cười, còn giơ tay hình chữ V nữa..
Chụp xong thì Lục t·h·i·ê·n Phàm im lặng:
"Không ngờ ngươi cũng thích mấy cái này
Đưa điện thoại đây, không phải muốn ký tên à
Nhậm Kiệt ngơ ngác đưa điện thoại di động ra, chỉ thấy Lục t·h·i·ê·n Phàm mở bản ghi nhớ, sau đó dùng bàn phím 9 nút gõ ba chữ "Lục t·h·i·ê·n Phàm", rồi trả lại cho Nhậm Kiệt
"Ừm~ ký xong rồi~"
Mặt Nhậm Kiệt tái xanh: (̿▀̿ ̿Ĺ̯̿̿▀̿̿)̄ "Ngươi nghiêm túc đấy à
Ngươi gọi đây là ký tên á
Ai mà đặc miêu không ký được
Lục t·h·i·ê·n Phàm mặt thành thật:
(。・ˇ_ˇ・) "Ba chữ này là do ta gõ mà, nên là nó không giống nhau
Nhậm Kiệt nghiến răng: (งᵒ̌ 皿 ᵒ̌)ง "Có cái mẹ gì mà không giống nhau
Ai nhận ra
Ta không quan tâm, dùng b·út ký tên ký, ký lên quần cộc cho ta
Nói rồi kéo một bên quần cộc màu hồng của mình ra, cho Lục t·h·i·ê·n Phàm xem..
Lục t·h·i·ê·n Phàm ôm trán, lão tử nổi tiếng bao năm nay, lần đầu có người đưa ra yêu cầu biến thái vậy đấy
Hắn liền tiện tay rút ra một cây b·út ký tên, xoay người viết tên mình lên quần cộc của Nhậm Kiệt, vừa viết vừa lẩm bẩm:
"Ngươi đúng là biến thái mà
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhậm Kiệt còn lấy điện thoại ra quay video ngắn:
(͡°͜ʖ͡°) っ[] "Không phải ta muốn đâu, mà tại có thằng bạn muốn, là tiền nhiệm của ta đó ~"
Lục t·h·i·ê·n Phàm nghe càng ngơ, quan hệ phức tạp vậy à
Tiền nhiệm của ngươi đòi quần cộc
Còn bắt ta ký tên vào
Ký xong Lục t·h·i·ê·n Phàm chuẩn bị đi thì Nhậm Kiệt liền giữ tay, trực tiếp kéo quần cộc của Lục t·h·i·ê·n Phàm ra, cầm b·út ký tên viết lên đó
"Tính ta từ xưa giờ không bao giờ nợ ai cả, đợi sau này ta nổi tiếng rồi thì cái quần cộc này của ngươi sẽ đáng giá thôi
Lục t·h·i·ê·n Phàm cảm thấy phía dưới của mình có gì đó không ổn, mặt tối sầm, ngươi ký thì ký thôi, đừng kéo xuống nhiều thế chứ
(̿▀̿ 益 ▀̿٥)̄ "Đi thôi
Nhậm Kiệt vừa ký xong thì Lục t·h·i·ê·n Phàm đã biến mất hút
Nhậm Kiệt cầm cây b·út ký tên, cảm khái:
(˵⁼̴〰⁼̴) "Quần cộc có hoa văn, vẫn có phẩm vị đấy chứ ~"
Nói rồi hắn nhảy từ trên que diêm xuống..
..
"Tinh~"
Một buổi sáng sớm, Nặc Nhan còn đang ngái ngủ thì bị tin nhắn điện thoại đánh thức
Mở điện thoại lên xem thì là tin nhắn Nhậm Kiệt gửi
Kiệt ca: [ảnh chụp chung]•jpg Nặc Nhan đầu tiên là ngơ ngác, sau đó liền tỉnh ngủ
(*゚ロ゚) "Cmn cmn cmn
Người từng tr·ả·i: Ảnh ghép á
Chắc chắn ghép rồi
Ngươi gặp được Lục t·h·i·ê·n Phàm
Người từng tr·ả·i: 〔⁾⁾)60″〕• Kiệt ca: Ra mở cửa
Nặc Nhan không nói hai lời, lập tức từ trên g·i·ư·ờ·n·g nhảy xuống, vội vội vàng vàng chạy đi mở cửa
Chắc không phải mang Lục t·h·i·ê·n Phàm tới gặp mình thật đấy chứ
Nhưng vừa mới mở cửa ra thì chẳng có ai, chỉ có một chiếc quần cộc màu hồng nằm ngay trước cửa, phía trên còn thắt một dải ruy băng thành nơ bướm
Mấu chốt là, trên đó còn có chữ ký của Lục t·h·i·ê·n Phàm
Nặc Nhan:

[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]

"Cái quái gì đây
Kiệt ca: (๑¯͒ٹ¯͒) Chữ ký Lục t·h·i·ê·n Phàm đây, ta giành được giúp nàng đó, coi như là quà tặng nàng nha, từ xưa đến nay nàng đã giúp ta nhiều rồi, cua rồi~ Người từng tr·ả·i: Ta nhổ vào nhé
Lần đầu nghe nói tặng quà bằng quần cộc của mình đó, ngươi tối qua mặc cái này đấy à
Kiệt ca: Quần cộc thì đúng là của ta thật, nhưng chữ ký thì đúng là của Lục t·h·i·ê·n Phàm, có video chứng minh nhé~ [video]•mp4 Không tin vào điều tà mị này Nặc Nhan lập tức mở video lên xem, sau đó cô hóa đá tại chỗ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Σ(°△°|||) Mẹ ơi


Thực sự là Lục t·h·i·ê·n Phàm, người mạnh nhất Nhân tộc đó
Đây là ở trên que diêm à
Đúng là con mẹ nó tiền nhiệm ta mà
Người từng tr·ả·i: "Ngươi gặp Lục t·h·i·ê·n Phàm
Sau đó còn để cho hắn ký tên lên quần cộc của ngươi
Ngươi ngươi ngươi..
thảo nào hắn nói ngươi là biến thái
Kiệt ca: "Hắn không thiệt đâu, ta cũng ký lên quần cộc của hắn rồi~"
[video]•mp4 Nặc Nhan:


Vừa mở ra thì đúng là sự thật, người mạnh nhất Nhân tộc mặc quần cộc hoa hòe đó!!
Ngươi nỡ l·ộ·t quần cộc của hắn sao
Trong phút chốc Nặc Nhan không biết phải làm thế nào nữa
Người từng tr·ả·i: (´-﹏-`;) "Cua...cua, ngươi có lòng rồi đấy..
"Mà khoan..
ngươi mặc cái này rồi đưa cho ta
Vậy..
ngươi là chân không mà về à
Kiệt ca: (̿▀̿ ̿Ĺ̯̿̿▀̿̿)̄..
"Cái đó không quan trọng!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.