Chương 89: Thời đại mới, trào lưu mới
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Nhậm Kiệt bị Đào Yêu Yêu đánh thức
(〃⌣⌒⌣) "Ca ~ ca
Anh mau nhìn
Mau nhìn em này
Nhậm Kiệt mơ màng mở mắt, chỉ thấy Đào Yêu Yêu treo ngược trên người mình, lơ lửng giữa không trung, sau đó đầu chúi xuống, đập mạnh vào bụng Nhậm Kiệt
"Phốc oa ~"
Lần này trực tiếp khiến Nhậm Kiệt đau đến cong người, lập tức tỉnh táo lại, không khỏi mở to mắt nhìn:
(º 口 º*) "Tê ~ đây chính là trong truyền thuyết mình ngược lại muốn xem sao
"Yêu Yêu
Em làm sao làm được
Thức tỉnh năng lực rồi
Đào Yêu Yêu hưng phấn bay tới bay lui trong phòng:
٩(๑˃̶ꇴ˂̶)۶ "Buổi sáng tỉnh dậy em liền phát hiện mình có siêu năng lực này, em đã nói chắc chắn được mà
"Ca, anh xem này
Em còn có thể như vầy nữa
Dưới ý niệm khống chế của Đào Yêu Yêu, không chỉ mình cô bé phiêu phù trên không mà cả mấy chậu hoa trên bệ cửa sổ cũng lơ lửng theo
Chỉ có điều trên mặt Đào Yêu Yêu cũng bắt đầu lộ ra vẻ gắng gượng..
Ánh mắt Nhậm Kiệt sáng rỡ, thậm chí còn vui hơn cả khi mình thức tỉnh được năng lực
"Giỏi lắm, niệm lực sao
Tuyệt quá
Hai mũi tiêm kia quả nhiên không vô ích mà em nhận, năng lực niệm lực cho dù trong giới gen võ giả cũng là năng lực hiếm thấy
"Thậm chí còn có thể trở thành Niệm Linh Sư, giỏi quá trời
Ơ
Sao lại có mấy chậu không có hoa
Chẳng lẽ Yêu Yêu vì luyện tập năng lực, lại thấy chậu hoa quá nặng nên đã moi đất ra
Nhưng chuyện này không quan trọng
Nghề Niệm Linh Sư không phải dạng vừa, năng lực tiến công được mà lui thủ cũng xong, mấu chốt là mới thức tỉnh mà đã có thể dùng niệm lực kéo cả mình bay lên
Chuyện này đối với Đào Yêu Yêu vốn đi lại không tiện mà nói, chắc chắn là một chuyện tốt như t·r·ờ·i cho
Đào Yêu Yêu hưng phấn hét lên:
ᕕ(•̀ꇴ•́)୨ "Từ đây
Cô nàng 15 tuổi t·àn ph·ế là em sẽ tiến hóa thành cô nàng mỹ miều biết bay lượn, a ha ha ha
A
Chưa kịp dứt lời, Đào Yêu Yêu đã cắm đầu từ trên không xuống đất, mấy chậu hoa cũng rơi xuống đất vỡ tan tành..
Nhậm Kiệt liếc mắt: "Thấy chưa
Cái này gọi là vui quá hóa buồn ~ còn đắc ý không
"Xương của em vốn đã yếu, mới thức tỉnh năng lực, đừng dùng quá sức ~"
Vừa nói, Nhậm Kiệt vừa ôm Đào Yêu Yêu đặt lên xe lăn, còn giúp nàng xoa vết m·áu mũi
Đào Yêu Yêu cười hì hì lè lưỡi:
(๑◔◔ิ๑) "Tại em không nhịn được muốn dùng mà ~"
Nhậm Kiệt xoa đầu nàng với vẻ cưng chiều: "Mà này, có phải em dùng năng lực quét phòng không
Sao trong phòng sạch thế
Nào chỉ là sạch, rõ ràng là sạch bong không chút bụi bẩn, ngay cả vết bẩn trong khe sàn nhà cũng không còn
Tình: (≖_≖)
Vì sao sạch vậy, trong lòng ngươi không có chút ý niệm nào sao
Kiếp trước ngươi chắc chắn là cái máy hút bụi rồi, đến cả khe sàn còn l·i·ế·m qua một lượt
Nếu không phải hôm qua ta ngăn lại, trong phòng này cũng không đủ cho ngươi l·i·ế·m ấy chứ
Đào Yêu Yêu nghiêng đầu:
(๑•̌~•̑)ˀ̣ˀ̣ "Sao
Anh tin tưởng giác ngộ của em gái anh đến thế à
Em không quấy rối đã là hết tình hết nghĩa rồi, sao em có thể làm việc nhà được chứ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Khóe miệng Nhậm Kiệt giật giật, vừa định lên tiếng thì An Ninh đã mở cửa vào, trên mặt tràn đầy nụ cười không giấu nổi:
"Mau ra ăn sáng, em làm sườn xào chua ngọt, cái này có thể coi như ăn mừng một bữa
Hiển nhiên, Đào Yêu Yêu đã chia sẻ tin tức k·ích đ·ộ·n·g lòng người này với An Ninh
Nhậm Kiệt cười: "Hai người cứ ăn trước đi, anh không đói, Yêu Yêu ăn nhanh lên nhé, hôm nay còn đi công viên trò chơi nữa
Đào Yêu Yêu đầu tiên ngẩn ra một giây, sau đó cả người hưng phấn xù lông lên
"Em đi ăn ngay đây, anh trai tốt nhất thế giới
Yêu anh c·h·ế·t mất ~"
Ngay sau đó, bánh xe lăn của Đào Yêu Yêu quay thành ảo ảnh, tiếng dép mài xẹt xẹt vang lên, lao như tên bắn về phía bàn ăn phòng kh·ách, thậm chí còn để lại cả vệt đen trên sàn nhà..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhậm Kiệt che mặt, cái niệm lực này là để em dùng thế à, còn dùng để đẩy xe lăn được nữa
Trong phòng vệ sinh, Nhậm Kiệt cúi đầu lấy kem đ·á·n·h răng, có chút khó hiểu, theo lý thuyết với sức hấp dẫn của món t·h·ị·t, mình không thể nào không đói bụng chứ
Tối qua mình cũng không ăn tối mà
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Sao lại không thấy cảm giác no bụng là sao
Vừa định đ·á·n·h răng, nhìn bản thân trong gương thì Nhậm Kiệt sững người..
Chỉ thấy trong răng toàn là những thứ màu đen sẫm, lấy tay khẽ quệt thì còn thấy bóng bóng
Cái quỷ gì
Chẳng lẽ tối qua mình ăn vụng sô cô la
Nhưng sao lại giống đất thế này
Mặt mày mộng mị, Nhậm Kiệt bắt đầu đ·á·n·h răng, đúng là không thể tạo bọt nổi mà, vừa súc miệng nhổ ra thì toàn bùn đen..
Mặt Nhậm Kiệt càng thêm đen: "Tê ~ lão t·ử đây ăn xi đ·á·n·h giầy à
Tình: (¬_¬)
Xi đ·á·n·h giầy thì ngươi không ăn, giày thì l·i·ế·m thật sạch sẽ..
Nhậm Kiệt đánh răng ba lần liền mới sạch
Buổi sáng sớm, chào tạm biệt An Ninh, Nhậm Kiệt đẩy Đào Yêu Yêu ra cửa, trước đó đã hứa sẽ đưa nàng đến công viên trò chơi
Giờ Yêu Yêu đã đỡ m·ộ·t phần bệnh, lại còn thức tỉnh năng lực, đưa nàng đến công viên giải trí chính là món quà tuyệt vời nhất
Chỉ thấy Đào Yêu Yêu mặc quần yếm cao bồi, áo tay ngắn màu hồng, còn đội mũ rộng vành, đáng yêu vô cùng~ Từ khi bị bệnh đến giờ, cô bé cũng ít ra ngoài, giờ được Nhậm Kiệt đẩy ra đường, ngắm cảnh hai bên đường, phơi mình dưới nắng ấm áp, không có gì vui hơn nữa..
Trong nháy mắt, hai người đã đến một ngã tư đường, không ít người qua đường đang đợi đèn đỏ
Vừa đến đây, Nhậm Kiệt và Đào Yêu Yêu đều ngây người
Vì ở ngã tư đường này, có khoảng hai ba chục thanh niên cả nam lẫn nữ đang ngồi trên xe lăn, tất cả đều đang đợi đèn xanh đèn đỏ, vừa chờ vừa trò chuyện vui vẻ
Nhậm Kiệt ngơ ngác, tình huống gì đây
Giờ xã hội này người t·àn t·ậ·t đi ra ngoài đều tiện lợi như vậy sao
Đào Yêu Yêu tò mò đẩy xe lăn đến hỏi:
(◦ᵒ̴̶̷◡ᵒ̴̶̷) "A ~ anh chị ơi
Mọi người cũng bị ốm sao ạ
Anh chàng mặc vest cười khẩy:
"Không~ bọn tôi là nhân viên chuyển gạch của công ty gần đây thôi, ai mà chả phải đi làm, đi bằng phương tiện nào chẳng vậy
"Mà xe lăn lại vừa tiện, đây là xe lăn điện
Một chị gái khác nói: "Em gái à~ em không biết rồi, đây là một loại hình thức đi làm rất thịnh hành của giới trẻ bây giờ đấy, sống là phải biết tận hưởng từng phút giây
"Còn không mau sao
Chờ tới khi phải thật sự ngồi xe lăn hả
Tôi n·h·ổ vào
Tôi 25 tuổi đã an vị trên xe lăn, bớt được 50 năm đi đường vòng
Sớm biết hưởng thụ
"Ha ha ha, cái xe lăn của cậu không ăn thua gì đâu, cái xe lăn điện của tôi đây đã qua nâng cấp rồi, tháo bộ phận hạn chế tốc độ điện, thay pin mới nữa, lát nữa đèn xanh là tôi cho cậu hít khói luôn
Khóe miệng Nhậm Kiệt giật giật, cmn
Là mình bị thời đại bỏ rơi rồi sao
Giờ đã có cả ngành nghề độ xe lăn
Mà bên cạnh, một ông già và một thanh niên cũng ngồi xe lăn, trên xe lăn của thanh niên còn có cả ván trượt, chỉ khác một điều là, chân cả hai đều đang bó thạch cao nặng nề
Ông lão mặt đầy khó chịu:
(¬ 益 ¬〃) "Ta thấy mấy đứa nhàn quá rồi, đến khi thật sự phải ngồi xe lăn thì xem mấy đứa còn cười được nữa không
Đào Yêu Yêu tò mò đẩy xe lăn đến hỏi:
(ʃƪ⁰̷̴◡⁰̷̴) "Ê~ bác ơi, hai người sao lại ngồi xe lăn
Chúng ta đều là người chung cảnh ngộ, kể cho cháu nghe cho cháu vui một chút thôi nào
Mặt ông lão càng thêm đen, thần kinh của ta chắc không được bình thường mà lại đi nói chuyện vui cho cháu nghe à
Sao mà không hỏi vì sao cháu lại ngồi xe lăn
Cháu chắc bị người đ·á·n·h chứ gì?