Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1107: Mê cung dưới đáy biển




Người dịch: Nguyễn Khiêm

- Đến, Ngộ Không, chúng ta đều đến nghiên cứu một chút, chỗ ghi lại bên trên tấm Tàng Bảo Đồ này là chỗ nào
Sau khi mấy sư đồ đã xác định muốn cùng đi tầm bảo, Giang Lưu mở Tàng Bảo Đồ ra, hỏi mấy người Tôn Ngộ Không
- Lão Tôn ta cũng không biết được chỗ này ở nơi nào!
Sau khi cẩn thận nghiên cứu chỗ ghi lại bên trên Tàng Bảo Đồ một chút, chợt, Tôn Ngộ Không lắc lắc đầu nói
- Lão Trư ta cũng hoàn toàn không có ấn tượng gì về chỗ này
Sau khi Tôn Ngộ Không vừa dứt lời, Trư Bát Giới cũng lắc lắc đầu nói
Chỉ bằng vào một tấm bản đồ mà có thể đoán chuẩn xác ra là vị trí nào, chuyện này thật là để cho người ta cảm thấy có chút hơi khó
- Sư phụ, ta ngược lại là có ấn tượng với nơi này
Chẳng qua là ngay lúc này, Tiểu Bạch Long lại đột nhiên mở miệng nói
- Ồ
Thật sao
Tiểu Bạch, con nhìn kỹ một chút xem
Nghe được lời nói của Tiểu Bạch Long, Giang Lưu xê dịch Tàng Bảo Đồ về phía Tiểu Bạch Long rồi hỏi
- Sư phụ, nơi này hẳn là Bắc Câu Lô Châu, bên cạnh một ngọn núi lớn tới gần Bắc Hải
Sau khi cẩn thận phân biệt địa hình bên trên Tàng Bảo Đồ một phen, Tiểu Bạch Long mở miệng nói
- Ồ
Thật sao
Tiểu Bạch, con có thể xác định chứ
Giang Lưu mở miệng hỏi
- Có thể xác định
Tiểu Bạch Long gật nhẹ đầu
- Tốt, nếu Tiểu Bạch đã biết rõ, như vậy chúng ta sẽ đi qua Bắc Hải một lần đi
Sau khi xác nhận bên phía Tiểu Bạch Long, Giang Lưu mở miệng nói
Sau đó, mấy người Giang Lưu trực tiếp bay lên
Tiểu Bạch Long đi đầu hóa thành hình thái Long tộc, mang theo Giang Lưu ở trên người, mấy người Tôn Ngộ Không đi sát theo sau lưng
Ở một bên khác, Khổng Tuyên nhìn vào sổ ghi chép kiếp nạn ở trong tay, kiếp nạn được ghi chép ở phía trên vẫn hoàn toàn giống như trước đây, trong lòng âm thầm trầm ngâm
Mặc dù mục tiêu chính yếu nhất là tìm kiếm người thần bí, tìm kiếm tung tích của Hồng Mông Tử Khí, thế nhưng sau khi đánh bại Ngọc Đế, cũng không có bóc ra được Hồng Mông Tử Khí từ trên người đối phương, tạm thời manh mối tựa hồ là gãy mất
Như vậy, trọng tâm kế tiếp hẳn là đặt ở phía trên đoàn đội đi Tây Thiên thỉnh kinh mới đúng rồi
- Đúng rồi, cũng không biết đám người Huyền Trang bây giờ chạy tới chỗ nào
Sau khi âm thầm suy tư một lát ở trong lòng, cũng nghĩ đến chuyện thiết kế kiếp nạn tiếp theo, chợt, Khổng Tuyên trải rộng thần niệm của bản thân ra đến, xem xét tình trạng của đoàn đội đi Tây Thiên thỉnh kinh
- Hả
Bọn họ đây là đang làm gì
Chẳng qua là, lúc thần niệm của Khổng Tuyên quét đến chỗ đoàn đội đi Tây Thiên thỉnh kinh, hắn lại là ngây ngẩn cả người
Thần niệm liếc nhìn, Khổng Tuyên thấy rõ toàn thể đoàn đội đi Tây Thiên thỉnh kinh đã lên đường
Chẳng qua là nguyên bản bọn họ phải đi về hướng Tây, để đến Đại Lôi Âm Tự ở Tây Thiên nhưng bây giờ mấy người lại là bay về phía Bắc
- Bọn họ đây là muốn đi phía Bắc Câu Lô Châu
Bọn họ đến đó làm cái gì
Sau khi phát hiện hướng đi kỳ quái của đám người Huyền Trang, trong lòng của Khổng Tuyên thầm nói
Sau một lát âm thầm suy tư, Khổng Tuyên cũng đột nhiên bay lên, bay đuổi theo phương hướng mấy người Huyền Trang
Thân là người lên kế hoạch, chuẩn bị kiếp nạn cho việc đi Tây Thiên thỉnh kinh, đối mặt với hành động kỳ quái này của bọn họ, Khổng Tuyên tự nhiên là phải đi tìm hiểu rồi
Đương nhiên, nếu như có cơ hội ra tay, vừa lúc sáng tạo kiếp nạn gì đó cho đoàn đội đi Tây Thiên thỉnh kinh, vậy thì không thể tốt hơn
Chuyện Khổng Tuyên đi theo phía sau, mấy người Giang Lưu tự nhiên là không rõ ràng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mấy người Giang Lưu đều có tu vi là Đại La Kim Tiên, tự nhiên không mất nhiều thời gian là đã đến được Bắc Câu Lô Châu
Đoàn 5 người đi Tây Thiên thỉnh kinh đầy đủ năm vị cường giả cấp độ Đại La Kim Tiên, xẹt qua giữa bầu trời này cũng không có ý che giấu khí tức của mình
Với đội hình như thế, cho dù là Bắc Câu Lô Châu hỗn loạn nhất trong tứ bộ châu, cũng không có yêu ma quỷ quái nào dám can đảm đến đây chặn đường, chịu chết
Vì thế, mấy người Giang Lưu cực kỳ thuận lợi đã đến địa điểm dự tính
Sau khi đến nơi, Giang Lưu nhìn chung quanh, một dãy núi kéo dài dựa vào bên cạnh Bắc Hải
Sau khi nhìn kỹ một chút cảnh sắc ở nơi này, Giang Lưu lấy Tàng Bảo Đồ ra xem thật kỹ
Thực sự, phân bố cảnh sắc ở nơi này ngược lại là giống miêu tả bên trên Tàng Bảo Đồ như đúc, chỗ không có sai
- Dựa theo chỉ dẫn phía trên Tàng Bảo Đồ, kho báu này ở bên trong một chỗ Thủy phủ bên dưới vùng biển này
Sau khi cẩn thận phân biệt địa hình ở nơi này với miêu tả bên trên Tàng Bảo Đồ, Giang Lưu nhanh chóng chỉ vào một vùng biển trong đó, mở miệng nói
- Vào biển sao
Như vậy trước hết để cho Bát Giới hoặc Sa sư đệ đi tìm hiểu một chút đã
Nghe được câu nói của Giang Lưu, Tôn Ngộ Không khoát tay áo nói
Mặc dù vào biển, chiến lực của Tôn Ngộ Không cũng được, nhưng lại muốn phân tâm đi niệm Tị Thủy Quyết, mới có thể hành tẩu ở trong nước, vì thế, nếu là có thể thì Tôn Ngộ Không cũng không thích vào nước
- Tốt, sư phụ, ta xuống nước đi xem một chút đã
Sau khi Tôn Ngộ Không nói dứt lời, Sa Ngộ Tịnh chủ động xin đi
Sau khi nhận được sự cho phép củaGiang Lưu, Sa Ngộ Tịnh thả người nhảy một cái, chui thẳng vào trong nước
Sa Ngộ Tịnh cùng Trư Bát Giới đều tinh thông thuỷ tính, vì thế, ở trong nước biển hành động cũng sẽ không có ảnh hưởng gì, thậm chí, bọn họ còn không cần sử dụng Tị Thủy Quyết, từ đó có thể thấy được chiến lực trong nước của bọn họ thế nào
Sau khi Sa Ngộ Tịnh nhảy xuống nước, Giang Lưu tự nhiên cũng đứng ở trên bờ biển chờ đợi
Tình huống của Giang Lưu cũng không khác Tôn Ngộ Không là bao, mặc dù cũng có thể vào biển, nhưng lại cần duy trì Tị Thủy Quyết mới được
Đợi ước chừng gần nửa giờ sau, nước biển đột nhiên nổ tung, sau đó Sa Ngộ Tịnh từ trong biển nhảy ra ngoài
- Ngộ Tịnh thế nào
Con có phát hiện ra điều gì hay không
Nhìn xem Sa Ngộ Tịnh đáp xuống trước mặt mình, Giang Lưu hỏi
- Tìm lâu như vậy, con rốt cuộc đã tìm được thủy phủ kia
Sa Ngộ Tịnh gật nhẹ đầu nói
- Sa sư đệ, có tìm được kho báu hay không
Tôn Ngộ Không tính tình hấp tấp, nghe vậy, nhịn không được tiến tới góp mặt
- Sư phụ, Đại sư huynh, động phủ trong nước kia nhìn không lớn, thế nhưng bên trong lại là chín quẹo mười tám rẽ, tựa như là mê cung vậy
Vì thế, ta chưa thể tìm kiếm kho báu
Sau khi tìm một lúc, cảm thấy không có hy vọng gì nên ta đi lên thông báo cho mọi người
Sa Ngộ Tịnh mở miệng trả lời
- Nếu đã tìm kiếm khó khăn như thế vậy thì mấy thầy trò chúng ta đồng thời vào bên trong thủy phủ kia tìm tòi hư thực đi
Nghe được lời nói của Sa Ngộ Tịnh, Giang Lưu gật nhẹ đầu nói
Sau đó, hắn niệm Tị Thủy Quyết rồi chui vào trong nước biển
Lấy Giang Lưu cầm đầu, mọi người trong đoàn đội đi Tây Thiên thỉnh kinh đồng thời nhảy vào bên trong Bắc Hải, bơi về phía Thủy phủ dưới đáy biển kia
- Thật là kì quái
Ở chỗ tối, trong lúc mấy người Giang Lưu đang chờ đợi Sa Ngộ Tịnh, Khổng Tuyên kỳ thật đã chạy đến rồi
Vào lúc này, Khổng Tuyên đứng ở bên trên bờ biển, chau mày, biểu cảm trên mặt tràn đầy mê hoặc
Lúc nãy, thừa dịp mấy người Giang Lưu đang chờ đợi Sa Ngộ Tịnh, kỳ thật, Khổng Tuyên đã trải rộng thần niệm của bản thân ra, tiến nhập vào trong nước biển, đi thăm dò xem tình huống bên trong
Ở dưới đáy biển này có một chỗ động phủ, chuyện này không có gì quá kỳ quái, Đại Thiên thế giới có vài chỗ động phủ bị tiền nhân che giấu, rất khó tìm ra hết, chuyện này rất bình thường
Thế nhưng, theo thần niệm không ngừng đầu nhập, Khổng Tuyên lại phát hiện chỗ động phủ này vậy mà lại thông với một chỗ mà bản thân không nghĩ tới
Theo lý thuyết đến, nơi đó là không thể có người tới gần
Vậy mà, từ lúc nào lại có thể có người xây dựng một tòa động phủ ở đáy biển này, hơn nữa trong bóng tối lại còn thông đến chỗ đó
- Tình huống mặc dù có chút kỳ quái, thế nhưng, chuyện này tựa hồ có thể trở thành một cái kiếp nạn mới nhỉ
Chỉ kinh ngạc trong chốc lát, trong lòng của Khổng Tuyên hơi động một chút, lại có tâm tư
Vốn dĩ lúc đầu là bị bắt ép nhưng càng ngày Khổng Tuyên càng thích ứng với thân phận người lên kế hoạch, chuẩn bị kiếp nạn cho việc đi Tây Thiên thỉnh kinh
Phàm là gặp được một số chuyện, theo bản năng, Khổng Tuyên liền nghĩ có thể thiết kế một chút, biến chúng thành một kiếp nạn trong số chín chín tám mươi mốt nạn trên đường đi Tây Thiên thỉnh kinh hay không
Hôm nay, Khổng Tuyên cũng tự nhiên là nghĩ đến chuyện này



Trong lòng của Khổng Tuyên nghĩ như thế nào, Giang Lưu tự nhiên là không biết
Sau khi thi triển Tị Thủy Quyết, mấy người Giang Lưu cùng đi theo sau lưng Sa Ngộ Tịnh, đi tới một chỗ động phủ dưới đáy biển
Cái động phủ này nhìn cũng không lớn, nếu như là không chú ý thật đúng là không phát hiện ra được
Nói thí dụ như Trư Bát Giới ở bên cạnh, trong miệng của hắn cũng thầm chửi bậy ở trong tối, nói Thủy phủ ở trước mắt này hoàn toàn không có cách nào so sánh với Thiên Bồng Nguyên Soái Phủ của mình, thật đúng là kém hơn quá nhiều
Nói nó là một căn nhà đá dưới đáy biển có khi còn tương đối chuẩn xác hơn
Dùng chữ Phủ này để hình dung, quả thực là đang dát vàng lên mặt vậy
- Sư phụ, không ngờ nhìn bên ngoài thủy phủ này nhỏ bé, ở bên trong này có chín quẹo mười tám rẽ, bốn phương thông suốt, không biết lớn đến mức nào
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đoàn đội đi Tây Thiên thỉnh kinh đi lại ở bên trong Thủy phủ này đầy đủ một canh giờ lại cũng chưa thể đi đến chỗ mục tiêu, Tôn Ngộ Không không khỏi mở miệng nói với Giang Lưu
- Ừm, có lẽ lại đi thêm một lúc mới đến chỗ mục tiêu thì sao
Quan sát Tàng Bảo Đồ ở trong tay một chút, Giang Lưu mở miệng nói với Tôn Ngộ Không
Đến bên trong Thủy phủ này, Tàng Bảo Đồ có phản ứng, mỗi năm phút sẽ xuất hiện một chỉ thị phương vị
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thế nhưng mà đi suốt một canh giờ, thế mà cũng còn không có tìm được tung tích của kho báu
- Sư phụ, hình như nửa giừo trước người cũng đã nói như vậy
Nghe câu nói của Giang Lưu, Tôn Ngộ Không nhịn không được mở miệng
- Sa sư đệ, đệ nói chúng ta đi lâu như vậy, đã đi được bao xa rồi nhỉ
Vào lúc này, Trư Bát Giới đột nhiên mở miệng hỏi thăm Sa Ngộ Tịnh
- Nhị sư huynh, ta còn thực sự tính toán qua
Sau khi Trư Bát Giới vừa dứt lời, Sa Ngộ Tịnh mở miệng nói:

- Chúng ta đi đại khái một canh giờ, hơn nữa chúng ta thậm chí đều không chút chuyển biến phương hướng, lâu như vậy, chúng ta hẳn là đã đi được hơn nghìn dặm
- Một động phủ bề ngoài xấu xí ở đáy biển lại có chiều dài hơn ngàn dặm hay sao
Không nói thì còn chưa chú ý, suy nghĩ tỉ mỉ, giờ phút này nghe được câu nói của Sa Ngộ Tịnh, trên mặt của mấy người Tôn Ngộ Không cũng không khỏi hiện lên biểu cảm kinh ngạc, sợ hãi
Chỉ có điều, mặc dù sợ hãi, nhưng mấy người Giang Lưu biết rõ, Sa Ngộ Tịnh nói chuyện là có đạo lý
Phương hướng không có gì thay đổi, đi lâu như vậy, lấy tốc độ của bọn họ, một canh giờ đi hơn ngàn dặm cũng không kỳ quái
Trong khi mấy người Giang Lưu còn đang âm thầm kinh hãi, nghi hoặc về sự không lồ của mê cung dưới đáy biển này thì đột nhiên trước mắt sáng lên
Đây là một gian mật thất to lớn bên trong Thủy phủ, ở chỗ trung ương của mật thất có một cái bồ đoàn, một chùm sáng rơi xuống từ bên trong hư không, chiếu vào phía trên cái bồ đoàn này
Ở bên trong chùm sáng này có một bóng người



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.