Trời vừa hửng sáng thì một cửa hàng may quần áo ở thành Trường An đã mở cửa Nhờ gần đây thành Trường An vô cùng náo nhiệt nên công việc kinh doanh trong tiệm may cũng tốt hơn bình thường rất nhiều, ví dụ có rất nhiều người đến từ nước ngoài, sau khi đến thành Trường An vẫn luôn muốn mua một bộ quần áo phù hợp với phong cách Đại Đường Chỉ là sau khi tiểu tư của tiệm may vừa mở cửa, lại lập tức quay đầu chạy vào trong, thần sắc gấp gáp hét lên:
- Chưởng quỹ, không hay rồi, xảy ra chuyện rồi Chưởng quỹ trong tiệm đi ra ngoài với bộ dạng khá là lạnh nhạt, nói:
- Hoảng cái gì Bây giờ Đại Đường chúng ta là Thiên triều Thượng bang, thành Trường An nằm ngay dưới chân Nhân Vương, có thể có chuyện gì lớn chứ Tiểu tư này vội vã mở miệng nói:
- Chưởng quỹ, ngươi ra ngoài nhìn đi, tiệm may Vạn Ký đối diện chúng ta, bọn họ, bọn họ…
Tiệm may Vạn Ký ở đối diện ngay tiệm may của bọn họ, cùng ngành với nhau, xung quanh đây có tận sáu bảy tiệm may, vì vậy hình thành nên một quy mô nhất định, không ít người ở thành Trường An đều thích đến nơi này Tuy mọi người có chung cục diện cùng thắng nhưng vẫn âm thầm cạnh tranh lẫn nhau, nghe tiệm may đối diện dường như xảy ra chuyện, chưởng quỹ cũng đi ra ngoài Lúc chưởng quỹ đi đến cửa cửa tiệm của mình nhìn sang đối diện, cả người cứng đờ bất động giống như bị trúng định thân pháp Mới sáng sớm, trước cửa tiệm mình thì vắng như chùa Bà Đanh, mấy tiệm may gần đây đều đang lục tục mở cửa, nhưng tiệm may Vạn Ký ở đối diện đến cửa còn chưa mở mà bên ngoài đã đầy người xếp hàng Đếm sơ sơ cũng phải tầm hai mươi người, quan trọng hơn là vẫn tiếp tục có người đi đến Nhìn tình hình phía đối diện, chưởng quỹ cũng ngẩn người, âm thầm lẩm bẩm trong lòng:
- Chuyện này, chuyện này rốt cuộc là sao vậy Tại sao việc kinh doanh của Vạn Ký đột nhiên lại tốt như vậy [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Lẽ nào nhà hắn không lấy tiền tơ lụa Vào lúc chưởng quỹ đang thầm kinh ngạc trong lòng, lúc này Vạn Ký đối diện cuối cùng cũng mở cửa Người đứng xếp hàng ở cửa đều ồ ạt chen chúc đi vào Tiểu nhị của Vạn Ký thì đang bận bịu, mà chưởng quỹ Vạn Tam Thiên nhìn thấy tình hình bên trong tiệm may của mình đông đúc như vậy, trên mặt cười toe toét Không ngờ rằng chính mình cắn răng thử xem sao, tốn một nghìn lượng bạc mua một vị trí quảng cáo, hiệu quả thế mà lại tốt như vậy Quả nhiên đi theo sách lược của bệ hạ sẽ không sai đâu - Vạn lão bản, tiệm của ngươi buôn bán đắt khách thật đấy Chẳng lẽ hôm nay ngươi chuẩn bị tặng không tơ lụa nhà ngươi à Không lâu sau một giọng nói quen thuộc vang lên, Vạn Tam Thiên nhìn sang, hóa ra là lão bản tiệm may đối diện đi đến Vạn Tam Thiên nghênh đón, tâm trạng hắn không tệ, ngoài miệng nói đùa một câu:
- Ô, Thẩm lão bản, lời này của ngươi sao vậy, ta làm sao vô duyên vô cớ tặng tơ lụa cho người khác Hay là già trẻ cả nhà ta đều treo cổ không sống nữa cho rồi Chỉ tình hình náo nhiệt trong tiệm may, chưởng quỹ này cười hỏi:
- Không phải tặng không Vậy tại sao bọn họ lại tới đoạt hàng nhà ngươi như không muốn tiền ấy Chẳng lẽ Vạn lão bản ngươi đều bỏ thuốc bọn họ à Tuy trong ngầm hai bên có cạnh tranh với nhau, nhưng ở ngoài mặt chưởng quỹ của những tiệm may này vẫn tính là vui vẻ - Chuyện này…
Tại sao chưởng quỹ đối diện lại tới đây, đương nhiên Vạn Tam Thiên hiểu, nghe hắn hỏi, thoáng chần chừ một lát Nhưng mà cũng không có ý che giấu, mở miệng nói:
- Thẩm lão bản nói ta tặng không tơ lụa, thật ra cũng không phải khoa trương, bởi vì trước đây ta đã đầu tư cả một nghìn lượng bạc đấy Chính là mua một vị trí quảng cáo ở sân thi đấu cuộc thi Tước Thánh Không phải là Vạn Tam Thiên không muốn giấu chuyện này, chỉ là chuyện này căn bản là không giấu được Nếu mình không nói, khi những vị khách này đi ra, bị kéo lại hỏi mấy câu, lập tức có thể moi ra được nguyên nhân rồi Đã như vậy, vậy không bằng bản thân mình chủ động nói còn hơn, còn có thể thể hiện bản thân mình vừa lỗi lạc lại rộng rãi đúng không Nghe Vạn Tam Thiên nói, trong lòng chưởng quỹ này âm thầm giật mình - Quảng cáo? Hiệu quả tốt như vậy sao Thật ra hắn cũng biết chuyện liên quan tới quảng cáo, nhưng mắt thấy để mua một vị trí quảng cáo cần tốn mấy trăm lượng bạc, thậm chí là mấy nghìn, mấy vạn lượng bạc, chưởng quỹ này suy nghĩ rất lâu, cảm thấy bỏ vốn quá lớn, nguy hiểm rất cao, cũng liền cho qua Không ngờ hiệu quả lại tốt như vậy Quan trọng hơn là người mua quần áo nhiều như vậy, bởi vì quảng cáo nên Vạn Ký này đoạt đi rất nhiều khách hàng, ngược lại việc buôn bán của tiệm may của mình, thậm chí những tiệm may khác đương nhiên sẽ bị ảnh hưởng Nếu mình còn không quảng cáo thì đến cả công việc kinh doanh ban đầu cũng không giữ được nữa …
Không chỉ mỗi tiệm may mà các ngành khác cũng do có quảng cáo mà khi hành nghề đều có một số thay đổi rõ ràng Dù sao đối với bách tích của Đại Đường, chuyện như làm quảng cáo vẫn là lần đầu tiên thấy nên nhìn khá là mới mẻ, giá cả lại như nhau, nếu giá cả đều không khác nhau mấy, đương nhiên vẫn là nơi từng nghe qua đáng tin hơn chút Thương nhân trục lợi, khi hiệu quả của việc quảng cáo từ từ hiện ra, tất nhiên những vị trí quảng cáo còn lại lập tức đưa tới sự tranh đoạt của rất nhiều người Sau đó, những vị trí quảng cáo này, quan viên tương ứng thậm chí còn bán nó đi với phương thức bán đấu giá Nhất thời, một lượng tiền bạc đáng kể chảy vào Hộ bộ, khiến các quan viên Hộ bộ nhìn mà mặt mày hớn hở Phương diện quảng cáo thương nghiệp này chủ yếu thu hút các thương nhân, nhưng một phương diện khác các bách tính bình thường vẫn chú ý việc vé vào cửa của quần chúng hơn [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Bệ hạ đã ngẫu nhiên chọn ra một vạn bách tích, tặng những vé vào cửa này cho bách tính, đương nhiên sẽ gợi lên sự nhiệt tình của vô số người Tuy không có vé vào cửa thì thất vọng thật, nhưng sau khi nhìn thấy người bên cạnh có được vé vào cửa, ai nấy đều hiểu được là những vé vào cửa này được tặng ngẫu nhiên thật mà không phải mặt ngoài thì ngẫu nhiên, thực chất lại bị người có quyền thế dùng thủ đoạn để bắt lấy Dù sao ánh mắt của quần chúng sáng như tuyết Như dự đoán của Giang Lưu, sau khi lấy được vé vào cửa, gia đình có gia cảnh hơi tạm được, ít nhất đã giải quyết được ấm no mang tâm tư có cơ hội nàng năm có một, quyết định tự mình đi xem Nhưng đối với nhiều bách tích có gia cảnh nghèo khổ thì có thể không chống cự nổi giá cao mà người khác cho, bán vé vào cửa đi để lấy tiền, coi như là phát tài một phen Theo thời gian kết thúc hai vòng đấu loại càng ngày càng gần, thời gian chính thức bắt đầu thi đấu cũng càng gần hơn, giá bán vé vào cửa cũng được tăng lên cao hơn Cho đến khi có một vị viên ngoại giàu có không thiếu tiền hét giá ba mươi lượng bạc để mua một tấm vé vào cửa, giá cả của vé vào cửa này cũng bình ổn ở mức giá khoảng ba mươi lượng bạc Với ba mươi lượng bạc, đối với nhiều bách tính mà nói, đây gần như là phí sinh hoạt cả năm của gia đình họ …
Keng keng keng Một ngày này, Kim Sơn Tự ở gần thành Trường An cũng mở cửa từ sớm, tiếng chuông trong chùa vang lên, xa xăm mà nặng trĩu, cũng đánh thức những tiểu sơn thôn ở dưới núi Huyền Minh đang ăn sáng thì mở miệng nói với lão trụ trì Pháp Minh:
- Trụ trì, tín đồ lên chùa dâng hương trong những ngày gần đây ít hơn ngày thường rất nhiều luôn Huyền Ngộ nghe vậy, mở miệng nói:
- Đó là do Đại Đường Cúp và cuộc thi Tước Thánh gần đây của thành Trường An đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, cho nên không có ai tới dâng hương cả Vừa dứt lời, ánh mắt Huyền Ngộ, Huyền Minh, Huyền Không đều dừng lại ở trên người lão trụ trì Pháp Minh, trong ánh mắt dường như đang ẩn ẩn chờ đợi điều gì đó Ánh mắt mấy người đồ đệ có ý gì, đương nhiên lão trụ trì Pháp Minh hiểu được Sau khi niệm một tiếng Phật hiệu, hắn mở miệng nói:
- A Di Đà Phật, ngoạn vật táng chí, thế nhân đều trầm mê trong đó, các ngươi nên rời xa ồn ào náo nhiệt, ở nơi tịnh thổ chùa miếu này an tâm tham thiền, mới có thể gặp được Phật thật…
Lời này chính là từ chối ý muốn đi thành Trường An xem náo nhiệt của mọi người Ba người cúi đầu, không nói gì nữa - Lời này của lão trụ trì sai rồi [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Nhưng mà, vào lúc này, một giọng nói trong trẻo vang lên Chợt, Giang Lưu người khoác Phật y màu xanh đi thẳng từ ngoài đại môn của chùa miếu vào, đặt mông ngồi bên cạnh bàn ăn Nhìn Giang Lưu đi tới ngồi xuống, Huyền Minh trợn to mắt, vừa kinh ngạc vừa vui mừng, khó tin được mà hét lên:
- Giang Lưu Ngươi, ngươi đã về rồi Huyền Ngộ bên cạnh mở miệng sửa đúng:
- Không phải, ngươi nên xưng hô là Huyền Trang Thánh tăng - Các ngươi đều nói sai rồi, đây là Chiên Đàn Công Đức Phật Là Phật Đà xuất hiện rồi Huyền Không cũng nói, vừa nói vừa đứng dậy muốn quỳ xuống hành lễ với Giang Lưu Giang Lưu lập tức kéo Huyền Không lại, mở miệng nói:
- Sư huynh Huyền Không, ngươi làm gì vậy Tuy bây giờ mình đã thành Phật, lại có tu vi Đại La hậu kỳ, cao cao tại thượng, nhưng chuyện khi mình còn thiếu niên, Huyền Không sư huynh cảm thấy mình không có Phật duyên, muốn xuống núi hoàn tục đã len lén truyền thụ võ học Phật Môn La Hán Quyền cho mình, Giang Lưu vẫn luôn ghi nhớ trong lòng - Lưu Nhi, sao ngươi lại quay về Đại nghiệp thỉnh kinh Tây Hành đã kết thúc rồi sao Đôi mắt có hơi vẩn đục của lão trụ trì Pháp Minh nhìn về phía Giang Lưu, dường như không vì tu vi và thân phận hiện giờ của Giang Lưu mà có sự thay đổi trên tâm cảnh Nghe vậy, Giang Lưu trả lời:
- Đại nghiệp Tây Hành vẫn chưa kết thúc, tính ra hẳn còn khoảng ba bốn năm nữa Lúc nói xong Giang Lưu hơi dừng lại một lát, lại nói tiếp:
- Lão trụ trì, suốt ngày tham thiền, cho dù ngồi rách cái bồ đoàn cũng không gặp được Phật thật, chỉ có trải qua phồn hoa của thế gian, kinh qua đắng cay ngọt bùi, trong lòng có cảm ngộ chân chính mới có thể gặp được Phật thật Giang Lưu vừa dứt lời, ánh mắt ba người Huyền Ngộ đều nhìn về phía lão trụ trì Pháp Minh Giang Lưu đã trở về, còn vì ba người mà cầu tình nữa, chắc hẳn chuyện sẽ có chuyển biến nhỉ Sau khi niệm một câu Phật hiệu, lão trụ trì Pháp Minh cũng gật đầu nói:
“A Di Đà Phật, Lưu Nhi, lời ngươi chứ thiền lý sâu đậm, vậy cứ theo lời ngươi nói đi - Đây là bốn tấm vé vào cửa ghế khách quý, đến lúc đó…
Sau khi lão trụ trì Pháp Minh gật đầu, Giang Lưu lấy ra bốn tấm vé vào cửa - Cái đó, không cần đâu, đưa cho ba vị sư huynh của ngươi là được, lão nạp đã báo danh tham gia cuộc thi Tước Thánh, hơn nữa đã vào vòng trong rồi…