Trên mặt của nam tử trung niên lộ ra vẻ tiến thoái lưỡng nan Đối với việc Giang Lưu quấy rối chuyện thành hôn của con gái mình, cũng không biết là nên vui vẻ hay là nên tức giận - A Di Đà Phật…
Ngay lúc này, đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra ở nơi này, sau khi tuyên một tiếng phật hiệu, Giang Lưu mở miệng hỏi:
- Vị thí chủ này, nếu nói, bần tăng có thể giúp các ngươi giải quyết nan đề phải đối mặt trước mắt thì sao Nghe được lời nói của Giang Lưu, hai mắt của nam tử trung niên tỏa sáng, dáng vẻ vừa mừng vừa sợ hỏi Giang Lưu:
- Hở Vị đại sư này, ngươi có thể giải quyết chuyện này sao Giang Lưu mở miệng trả lời:
- Bần tăng chính là người trong Phật Môn, lão hòa thượng trong lời ngươi nói cũng là người trong Phật Môn, nếu các ngươi không muốn, bần tăng làm người trung gian, nếu đi phối hợp một chút, có thể sẽ có tác dụng Nghe được lời của Giang Lưu, nam tử trung niên mở miệng hỏi:
- Thế nhưng lão hòa thượng kia ở đâu bọn ta cũng không biết, thử hỏi, nên làm thế nào để tìm được đối phương, ngươi lại làm thế nào để đến phối hợp Nghe được lời nói hoài nghi của nam tử trung niên, trên mặt của đám người Tôn Ngộ Không ở bên cạnh lộ ra vẻ tươi cười, mở miệng nói:
- Ha ha ha, ngươi coi thường bản lĩnh của mấy người chúng ta hay sao Nghe lời nói của Tôn Ngộ Không, Giang Lưu bên cạnh thuận thế mở miệng nói một câu:
- Ừm, Ngộ Không, việc tìm lão hòa thượng như thế nào, giao cho ngươi làm - Được, sư phụ, cứ giao cho lão Tôn ta là được Nghe vậy, Tôn Ngộ Không vỗ ngực mình, dáng vẻ bao cả trên người mình Sau khi dứt lời, dưới chân Tôn Ngộ Không nhẹ nhàng chà chà, đồng thời miệng cũng hô một câu:
- Thổ Địa ở đâu? Tôn Ngộ Không thi triển pháp thuật Câu Thần Thuật, Thổ Địa bản phương nhanh chóng nhảy lên từ dưới mặt đất, vội vàng hành lễ với Tôn Ngộ Không:
- Bái kiến Đại Thánh gia - Thổ Địa? Nam tử trung niên ở bên cạnh nhìn thấy Tôn Ngộ Không chỉ chà chà chân thôi, vậy mà lại triệu ra Thổ Địa bản phương, điều này khiến cho hắn thất kinh ở trong lòng Cao tăng đến từ Đại Đường này quả nhiên không giống người bình thường, đệ tử dưới trướng hắn vậy mà lại có thủ đoạn như vậy sao Xem ra, tình huống của con gái mình, thật sự có thể được giải quyết rồi Không bàn đến suy nghĩ trong lòng của nam tử trung niên bên cạnh như thế nào, Tôn Ngộ Không mở miệng hỏi Thổ Địa:
- Thổ Địa, lão Tôn ta hỏi ngươi, gần đây ở thôn Trần gia có một lão hòa thượng thường lui tới, bức bách con gái nhà người ta gả cho hắn làm Minh Phi, ngươi có biết lão hòa thượng kia ở chỗ nào không [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] - Chuyện này…
Thế nhưng, nghe được lời của Tôn Ngộ Không, trên mặt của Thổ Địa Công ở bên cạnh lộ ra vẻ chần chờ - Sao Hay là ngươi muốn bao che cho lão hòa thượng kia Nghe vậy, Tôn Ngộ Không trừng mắt Lúc nãy mình vừa mới đảm bảo có thể tìm được tung tích của lão hòa thượng kia, lời đã nói ra rồi, tới thời điểm mấu chốt, Thổ Địa Công thế mà lại không cho mình mặt mũi sao Nghe Tôn Ngộ Không quy kết tội xuống dưới như vậy, Thổ Địa Công mở miệng kêu oan:
- Đại Thánh, thật oan uổng quá, tiểu thần vạn vạn lần không dám Vừa nói vừa đáp:
- Không phải là tiểu thần không muốn trả lời Đại Thánh gia, mà là, tiểu thần không biết nên trả lời như thế nào Nghe vậy, Tôn Ngộ Không nhíu mày, vẻ mặt không vui hỏi:
- Không biết nên trả lời như thế nào [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Đây là ý gì Thổ Địa Công cúi đầu trả lời:
- Nếu tiểu thần biết tung tích của lão hòa thượng kia, tất nhiên là không dám giấu giếm Đại Thánh gia, nhưng mà, tiểu thần lại không biết tung tích của lão hòa thượng kia ở nơi nào, điều này đã vượt ra khỏi phạm vi trách nhiệm của tiểu thần Nghe vậy, Tôn Ngộ Không nhỏ giọng lầm bầm - Không biết ở nơi nào Hay là lão hòa thượng kia đã rời khỏi thôn Trần gia này rồi Chợt, lại lắc đầu Không đúng, nếu lão hòa thượng kia có thể khiến cho mọi người ở thôn Trần gia mỗi tối đều nằm mơ thì chắc hẳn là hắn vẫn ở gần đây, chưa đi xa mới đúng - Chẳng lẽ là…
Sau khi xác định lão hòa thượng kia nhất định là ở gần đây, lông mày Tôn Ngộ Không hơi nhướng lên Vừa này Thổ Địa Công nói thế nào Hắn nói lão hòa thượng kia ở nơi mà hắn không thăm dò được, đã vượt qua phạm vi mà hắn chịu trách nhiệm Nói cách khác, lão hòa thượng kia thật ra không phải là phàm nhân sao Mà đã có được sắc phong, là người trong Tiên Phật chân chính đúng nghĩa Dường như cũng chỉ có cách giải thích này mới hợp lý Sau khi suy đoán ở trong lòng, Tôn Ngộ Không hơi quay đầu, ánh mắt dừng ở trên người của Giang Lưu - Sư phụ, xem ra lão hòa thượng này không phải là hòa thượng bình thường ở trần gian Tôn Ngộ Không dứt lời, Giang Lưu cũng không có trả lời, chỉ khẽ gật đầu không bàn gì thêm, tỏ vẻ mình đã biết, chợt, Giang Lưu quay đầu lại, ánh mắt dừng lại trên người của Thổ Địa Công, mở miệng nói lời cảm tạ:
- A Di Đà Phật, đa tạ Thổ Địa Công đã hiện thân giải đáp nghi hoặc Nghe Giang Lưu nói, sắc mặt Thổ Địa Công khẽ biến, vội vàng mở miệng trả lời:
- Đâu có, Chiên Đàn Công Đức Phật nói quá lời, không thể giúp được gì cho các ngươi, trong lòng tiểu thần vốn là áy náy không thôi Giang Lưu cũng không có ý trách móc Thổ Địa, sau khi lại khách sáo một câu, chợt phất tay, tỏ vẻ Thổ Địa Công có thể rời đi Mắt thấy có cơ hội trào phúng Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới không có ý định bỏ qua, miệng cười nói:
- Ha ha ha, lời nói trong miệng Hầu ca thật là dễ nghe nha, nhưng mà đáng tiếc là, sau khi Hầu ca nói những lời này xong, lại không làm được Nhìn dáng vẻ trào phúng này của Trư Bát Giới, Tôn Ngộ Không quay đầu về phía Trư Bát Giới quát một câu:
- Câm miệng Sau đó cúi đầu suy nghĩ xem còn có biện pháp nào có thể tìm ra lão hòa thượng trong bóng tối kia Bị Tôn Ngộ Không quát lớn một câu, Trư Bát Giới cũng không có ý định tranh chấp cùng hắn, chỉ là quay đầu lại, dáng vẻ tủi thân nói với Giang Lưu:
- Sư phụ, ngươi xem Hầu ca hắn khoác lác kìa, thế nhưng mà làm việc không được Nghe giọng điệu cáo trạng của Trư Bát Giới, Giang Lưu mở miệng hỏi:
- Bát Giới, ý của ngươi là muốn vi sư quở trách Ngộ Không sao Vẫn là dáng vẻ tủi thân như trước, Trư Bát Giới mở miệng nói:
- Không phải là lão Trư ta thích châm ngòi thị phi đâu Là chính Hầu ca nói ra xong rồi không làm được, lại còn không cho lão Trư ta nói - Nhưng ngươi phải biết rằng, nhiệm vụ này, là vi sư giao cho Ngộ Không Nếu bởi vì việc này mà quở trách hắn, chẳng phải là người làm nhiều thì bị mắng, còn người không làm gì thì không phạm sai lầm, dù sao ngược lại là sẽ không bị ai mắng Điều này thật không công bằng đúng không - Chuyện này…
Nghe lời nói của Giang Lưu, giọng điệu của Trư Bát Giới hơi chậm lại, không biết nên trả lời như thế nào Sau đó, cúi đầu không thèm nói nữa - Nhị sư huynh, sư phụ nói đúng đó Nhưng Sa Ngộ Tịnh ở bên cạnh lại có vẻ rất đồng ý với quan điểm của Giang Lưu, gật đầu nói với Trư Bát Giới Người không làm việc thì không phạm sai lầm, sẽ không bị ai mắng, trái lại người làm nhiều thì bị mắng Nói thế nào cũng không có đạo lý này đúng không [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Nghe lời nói của Sa Ngộ Tịnh, Trư Bát Giới cảm thấy hơi rùng mình, lời này của Sa sư đệ, không phải nên nói mình sao Sao lại bị trách móc rồi - Trừ khi…
Thế nhưng, không đợi Trư Bát Giới mở miệng nói chuyện, Giang Lưu chuyển giọng, ánh mắt dừng trên người Trư Bát Giới, mở miệng nói:
- Ngươi trào phúng Đại sư huynh ngươi sau khi nói xong lại không làm được, nếu việc mà Đại sư huynh ngươi không làm được, mà ngươi lại có thể làm được, lúc này mới xem như là chứng minh ngươi lợi hại hơn Đại sư huynh ngươi - Vẫn là sư phụ nói đúng, lão Trư ta biết sai rồi…
Nghe lời nói của Giang Lưu, Trư Bát Giới đương nhiên là sẽ không phản đối, lập tức cúi đầu, dáng vẻ ngoan ngoãn nhận sai Chỉ là, Trư Bát Giới nhận sai nhưng cũng không có ý nói mình muốn đi làm Dù sao, với cái tình tính lười biếng kia của Trư Bát Giới, có lẽ hắn nguyện ý mở miệng chèn ép Tôn Ngộ Không vài câu, nhưng nếu thật sự muốn hắn làm việc, trong lòng hắn hoàn toàn không có chút động lực nào Thế nhưng, tuy rằng Trư Bát Giới mở miệng nhận sai, nhưng Tôn Ngộ Không nhìn hắn ngoài miệng thì nhận sai mà lại có dáng vẻ lười biếng, cũng không dễ dàng buông tha cho hắn như vậy Sau khi tròng mắt hơi đảo quanh một vòng, Tôn Ngộ Không bước đến gần, nói với Giang Lưu:
- Sư phụ, tuy Thổ Địa Công bên này nói không giúp được gì, nhưng mà, vẫn còn người khác có thể giúp được ngươi đó Nghe vậy, Giang Lưu hỏi Tôn Ngộ Không:
- Hửm Là ai Tôn Ngộ Không trả lời nói:
- Hai người Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ ở trên Thiên Đình, có thể nghe được và nhìn được hầu như tất cả mọi chuyện trong Tam giới Lục đạo, nếu có thể tìm bọn họ hỗ trợ, chắc là không thành vấn đề…
Một lời đến đây, hơi dừng một chút, chợt ánh mắt của Tôn Ngộ Không dừng lại trên người Trư Bát Giới, nói:
- Một trăm năm trước lão Tôn ta đại náo Thiên cung một lần, cho nên nhân duyên trên Thiên Đình cũng miễn miễn cưỡng cưỡng, nhưng trước kia Bát Giới là Thiên Bồng Nguyên Soái trên Thiên Đình, nói vậy trên Thiên Đình chắc là có giao thiệp rất rộng, chuyện này, nếu để Bát Giới đi thì vô cùng thích hợp - Ta không đi Nghe lời Tôn Ngộ Không nói, vậy mà lại là muốn mình đi Thiên Đình tìm hai người Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ hỗ trợ, Trư Bát Giới không chút nghĩ ngợi, trước tiên đã mở miệng từ chối Cái gì mà mình là Thiên Bồng Nguyên Soái, cho nên giao thiệp rất rộng Trư Bát Giới vô cùng rõ ràng, cái danh Tề Thiên Đại Thánh của Tôn Ngộ Không, còn dễ dùng hơn so với cái danh Thiên Bồng Nguyên Soái của mình, sao hắn không tự đi, mà còn cố tình để mình đi Lúc này, sư phụ và Ngọc Đế đã ầm ĩ nhiều lần rồi, gần như là đã trở mặt với Thiên Đình rồi, nếu bây giờ lại đi lên Thiên Đình tìm sự trợ giúp, tất nhiên là không dễ dàng như vậy, cho nên, nhiệm vụ này cũng không phải nhiệm vụ gì dễ dàng hoàn thành Không bàn đến Trư Bát Giới chửi thầm như thế nào ở trong lòng, bên Giang Lưu, sau khi âm thầm suy nghĩ ở trong lòng một phen, cũng hiểu được lời nói của Tôn Ngộ Không có chút đạo lý, bởi vậy mở miệng nói với Trư Bát Giới:
- Bát Giới Lời của Ngộ Không nói cũng không phải là không có lý, nếu không, ngươi đi Thiên Đình một chuyến được không - Chuyện này…
Trư Bát Giới rất là không tình nguyện đi Thiên Đình một chuyến, nhưng mà, chính miệng sư phụ giao nhiệm vụ này cho mình, mình có thể từ chối sao Vẻ mặt như đưa đám, mắng Tôn Ngộ Không hai câu Hầu Tử đáng chết, lúc này mới gật đầu, sau đó xoay người đi Thiên Đình