Lách cách, lách cách [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Trong màn đêm đen kịt, mưa to tầm tã, chất lỏng màu đỏ thẫm tràn ra trên mặt đất, nở rộ thành đóa hoa đỏ ma mị, rồi lại bị dòng nước mưa cuốn trôi đi Trên bầu trời đêm một tia sét lóe qua, ánh sáng chiếu rọi bầu trời đêm sáng như ban ngày.
Tiếng sấm đinh tai nhức óc vang lên, cô nhìn thấy khuôn mặt đẫm máu của cặp vợ chồng đang ngã gục trên mặt đất .. Đêm khuya, Trì Đường bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng.
Cô co rúm người trên giường, tay nắm chặt lấy ga giường bên dưới, điều chỉnh lại hơi thở, sự hoảng loạn bất lực đau buồn trên khuôn mặt dần tan biến Kể từ khi cô có trí nhớ, cơn ác mộng này vẫn luôn bám theo cô suốt bao năm qua Trong căn phòng tối tăm, cô vươn tay về phía bức tường bên phải sờ soạng, tìm thấy công tắc và ấn xuống, ánh sáng chói lòa lập tức tràn ngập cả căn phòng.
Cô bước ra phòng khách, trên tay cầm một cốc nước Rèm cửa kính sát đất trong phòng khách không kéo lại, có thể nhìn thấy bên ngoài mưa rơi tí tách, tia sáng trắng lóe trên bầu trời, sau đó kèm theo tiếng sấm “Ầm ầm.”
Cô dừng bước, phát hiện ánh đèn trong phòng bắt đầu lập lòe, giống như cảnh trong các bộ phim kinh dị khi mất điện, lóe lên vài cái, sau đó tắt hoàn toàn Trì Đường đứng trong bóng tối, lập tức hoảng sợ Khi Diệp Phúc Băng nhận được cuộc gọi của Trì Đường anh vừa mới ngủ, ban đầu bị đánh thức nên anh khá khó chịu, nhưng khi thấy tên người gọi, nỗi lo lắng lập tức bao trùm.
Trì Đường rất hiếm khi chủ động gọi cho anh, càng không nói tới việc gọi giữa đêm khuya Anh còn chưa kịp bắt máy thì đã bị cô ngắt máy Diệp Phúc Băng gọi lại, nhưng chỉ nghe thấy giọng nữ lạnh lùng báo: “Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy…”
Anh vội vã chạy đến cửa nhà Trì Đường, chuông cửa kêu vang từng hồi, mặc cho anh gõ cửa thế nào cũng không có người đáp lại Chẳng lẽ không ở nhà sao Nhưng muộn thế này rồi, cô có thể đi đâu Diệp Phúc Băng nhíu mày, không cam tâm gọi một tiếng: “Trì Tiểu Đường, em có ở trong đó không Trì Đường…”
.. [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Khi anh gần như chuẩn bị từ bỏ, đi ra ngoài tìm cô, cánh cửa đột ngột mở ra, anh còn chưa kịp phản ứng, một cơ thể nhỏ nhắn đã lao vào lòng ngực của anh, đôi tay mảnh mai quấn chặt lấy eo anh.
“Trì Đường?”
Thân hình cô nàng mềm mại, mặc bộ đồ ngủ, Diệp Phúc Băng có cảm giác có thứ gì đó mềm mại áp vào ngực anh Nhưng lúc này anh không có thời gian nghĩ đến mấy chuyện đó, rất nhanh nhận ra đôi vai cô gái đang run lên không ngừng và tiếng khóc khe khẽ phát ra từ miệng cô Diệp Phúc Băng cũng vươn tay ôm lấy cô, an ủi mà vỗ về lưng mảnh khảnh của cô gái, nhẹ giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy Đã xảy ra chuyện gì?”
Cô gái trong vòng tay anh không trả lời, chỉ nức nở khóc Mãi lâu sau, tiếng khóc mới ngừng lại, Trì Đường hít một hơi sâu, ngửi thấy hương thơm quen thuộc trên người anh, khe khẽ gọi: “Diệp Phúc Băng…”
"Ừ, anh đây Anh xoa đầu cô, kéo cô lại gần .. Trì Đường cảm thấy hình như mình đã quá phụ thuộc vào người đàn ông này Nhưng ngoài anh ra.
Cô không còn ai khác để dựa vào Dù chỉ là tạm thời, cũng đã đủ rồi “Đêm nay anh có thể…” Lúc nói Trì Đường siết chặt ngón tay nắm lấy quần áo anh, mãi mới thốt ra câu sau: “Ở lại với em được không?:
Diệp Phúc Băng ngẩn người Ngày thường Trì Đường tuyệt đối sẽ không nói với anh như vậy Hôm nay, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì Anh nghiêng người về sau, rũ mắt xuống, cúi xuống nhìn nửa khuôn mặt nhợt nhạt của cô lộ ra, mùi hương sạch sẽ, không giống như đang say rượu Nhưng cũng chưa chắc Anh đỡ lấy vai Trì Đường, nửa ngồi xổm xuống, đưa mũi lên sát mặt cô, ngửi ngửi Một mùi hương nhẹ nhàng của sữa tắm, không có mùi rượu Người đàn ông đến gần quá, hơi thở nóng hổi phả lên da khiến cô cảm thấy hơi ngứa ngáy Trì Đường lùi về sau một chút, nhưng tay nắm lấy áo anh thì không buông, mắt đỏ hoe hỏi anh: “Anh làm gì vậy?”
“Xem cô nhóc em có lén uống rượu hay không.” Diệp Phúc Băng bóp nhẹ má cô: “Không thì em nghĩ là gì?”
Trì Đường lầu bầu: “Em, em cứ nghĩ…”
Diệp Phúc Băng nhướn mày: “Chẳng lẽ nghĩ là anh muốn hôn em sao?”
“…”
Thấy cô không nói gì, anh coi như cô ngầm đồng ý, bàn tay to lớn đặt lên đầu cô, xoa nhẹ: “Thế nhưng anh cũng muốn, em cho hôn không?”
Trì Đường đáp rất nhanh: “Không cho, anh cứ mơ đi.”
Diệp Phúc Băng khẽ cười một tiếng, nhưng thật ra phản ứng này của cô vốn không làm anh ngạc nhiên “Được thôi, vậy anh cứ mơ vậy.” Anh mỉm cười: “Nhưng anh không chỉ muốn hôn không đâu.”
Mặt Trì Đường đỏ bừng, mắng một câu: ”Đồ lưu manh.”
Một đôi tay vòng qua eo, cơ thể cô lập tức được nhấc lên, được anh ôm vào lòng, tiếp theo là giọng nói lười biếng vang lên: “Còn muốn bế em lên nữa…Cô nhóc, em nghĩ đi đâu vậy?”
Cô gái vừa nghĩ sai chủ đề không muốn để ý đến anh Diệp Phúc Băng sớm nhận ra căn nhà phía sau cô tối om, anh biết cô bé này sợ bóng tối, nửa đêm thế này ở nhà một mình chắc chắn sẽ bật đèn, vậy nên khả năng lớn là đã mất điện Anh bế Trì Đường vào nhà, đưa tay bấm vài lần vào công tắc trên tường, ánh sáng trong nhà quả nhiên không thay đổi [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Cô gái trong lòng đột nhiên cựa quậy, khẽ gọi: “Diệp Phúc Băng…”
“Ừ?”
“Người anh lạnh quá.”
Nghe cô nói xong, Diệp Phúc Băng mới cảm nhận được khắp người có một cảm giác ẩm ướt, dính dấp, rất khó chịu Lúc ra ngoài anh quá vội, quên mang ô, chắc là bị dính không ít nước mưa Diệp Phúc Băng đặt Trì Đường từ trong lòng ngực xuống, hai tay bắt chéo ở bụng, kéo vạt áo lên, trực tiếp cởi luôn áo Trong nhà cũng không hoàn toàn tối, rèm cửa sổ lớn ở phòng khách chưa kéo, ánh trăng chiếu vào, rất nhạt, mờ ảo, lờ mờ thấy được cơ bụng săn chắc quyến rũ của anh Trì Đường lập tức quay đi nơi khác: “Anh cởi áo làm gì, đúng là đồ lưu manh.”
“Triì Tiểu Đường, em nói lý chút đi.” Diệp Phúc Băng tiện tay vứt áo lên ghế sô pha, nhướn mày: “Mặc áo ướt, em muốn anh cảm lạnh sao?”
“…”
Một tay Diệp Phúc Băng cầm điện thoại bật đèn pin, một tay nắm lấy cổ tay Trì Đường kéo cô vào phòng, thúc giục: “Được rồi, muộn thế này rồi, mau đi ngủ đi.”
Trì Đường: “Vậy còn anh?”
Thấy cô gái ngoan ngoãn nằm lên giường, Diệp Phúc Băng kéo chăn bên cạnh đắp cho cô, rồi ngồi nghiêng người trên mép giường, tựa vào đầu giường Lúc này anh mới nói: “Ngủ đi, anh sẽ ở đây bên cạnh em.”
Trì Đường cũng nằm nghiêng, một tay kê dưới tai, tay còn lại nắm lấy tay người đàn ông Cô ngẩng đầu nhìn anh Bên ngoài tiếng mưa rất lớn, xen lẫn những tiếng sấm thỉnh thoảng vang lên “Ầm ầm ầm…”
Mỗi khi tiếng sấm vang lên, Diệp Phúc Băng nhận thấy ngón tay cô gái đang nắm lấy tay anh co lại một chút Anh cúi xuống, ghé sát tai cô hỏi: “Em sợ sấm à?”
Trì Đường liếc anh một cái, quay đầu đi chỗ khác: “Không có.”
Vừa dứt lời, bên ngoài bỗng vang lên một tiếng sấm đinh tai nhức óc, toàn thân cô nàng này run lên, lập tức nhào vào lòng anh Tốc độ vả mặt phải nói là tốc độ ánh sáng, à không, tốc độ âm thanh Diệp Phúc Băng nhướn mày: “Ồ, không sợ.”
“…”
Thật ra bình thường Trì Đường cũng không sợ sấm lắm Hôm nay lại sợ như vậy, chủ yếu là vì cô lại mơ thấy giấc mơ đó, cộng thêm trong nhà lại đúng lúc mất điện Trong lúc này, vòng ngực rắn chắc ấm áp của người đàn ông đã mang lại cho cô cảm giác an toàn lớn, chỉ cần ôm anh, cảm giác sợ hãi giảm đi rất nhiều Cơn buồn ngủ dần dần kéo đến, cô trở mình, thì thầm một câu nhỏ: “Ngủ ngon.”
Diệp Phúc Băng khẽ cười: “Ngủ ngon, Trì Tiểu Đường.”
Sáng sớm, ánh nắng xuyên qua cửa kính, chiếu thẳng vào hai người đang nằm ôm nhau trên giường Trì Đường khẽ động đậy, cảm thấy có thứ gì đó đè lên eo mình, khiến cô hơi khó chịu Cô mơ màng mở mắt ra, đối diện với một khuôn mặt đẹp trai gần trong gang tấc, ngay lập tức não bị đơ vài giây,
Người đàn ông trần trụi, cơ thể nóng rực Còn chiếc áo ngủ của cô không biết đã bị xộc xệch từ lúc nào, tà áo bị cuộn lên vài nếp, giống nhau da thịt của hai người dán sát vào nhau.
Lúc này Trì Đường bị anh ôm vào lòng, có thể cảm nhận được thứ gì đó chạm vào chính mình, vừa cứng vừa nóng Sau khi nhận ra đó là gì, mặt cô lập tức đỏ bừng Cô bé thẹn quá hoá giận mà giơ tay lên, đẩy vào ngực người đàn ông một cái Lực không mạnh, nhưng người đàn ông vẫn bị đẩy không thoải mái, khẽ rên một tiếng, nhíu mày Khi Diệp Phúc Băng từ từ mở mắt ra, cũng hơi ngơ ngác: “…Trì Đường?”
Anh dụi dụi mắt: “Sao em lại ở trên giường anh?”
Trì Đường kéo chăn khỏi người anh, quấn lên người mình mấy vòng, vừa trốn bên trong chỉnh lại áo ngủ gọn gàng, vừa nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ một: “Đây là nhà em, giường của em.”
Diệp Phúc Băng ngẩn ra một chút, nhanh chóng nhớ lại chuyện tối qua Ban đầu anh chỉ tựa vào đầu giường, có lẽ ngủ quên nên thấy khó chịu, vô thức leo lên giường Trì Đường không nói nhiều với anh, bật dậy khỏi giường, quăng chăn lên đầu anh, rồi kéo dép lẹt quẹt chạy vào phòng tắm “…”
Chăn đắp đầy mùi hương ngọt ngào của cô Diệp Phúc Băng bị trùm kín bên trong, ngây ra một lát, hít một hơi, đột nhiên cảm thấy mình giống như một kẻ biến thái, mới kéo chăn ra khỏi đầu Anh gãi gãi mũi một cách ngượng ngùng, lúc bước xuống giường, vừa lúc nhìn thấy khung ảnh ở đầu giường Thật ra tối qua anh đã để ý Nhưng lúc đó quá tối, anh không nhìn rõ, bây giờ mới phát hiện đó là một bức ảnh gia đình Cặp vợ chồng trẻ bế một cô bé khoảng ba, bốn tuổi, ba người trong ảnh đều cười rạng rỡ, còn sáng hơn cả ánh mặt trời bên ngoài Diệp Phúc Băng nhận ra đó là Trì Đường hồi còn nhỏ