Anh đặt khung ảnh xuống, khẽ nhíu mày Hình như, trước đây anh chưa từng nghe cô nhắc đến gia đình của mình Ánh mắt Diệp Phúc Băng vẫn dán vào bức ảnh trong khung, nhìn lướt qua khuôn mặt của cặp vợ chồng trẻ, bất chợt nhớ đến điều ước mà Trì Đường từng nói vào sinh nhật mười tám tuổi của cô Khi ấy, anh còn tưởng mình nghe nhầm …“Em muốn, có một gia đình.”
Hóa ra không phải là ảo giác Khi Diệp Phúc Băng chuẩn bị rời khỏi nhà Trì Đường, chuông cửa vừa vang lên Trì Đường không mở cửa ngay mà nhìn qua mắt mèo, thấy Hạ Nguyệt Nhi đứng bên ngoài, khẽ nhíu mày [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Cô quay lại, làm khẩu hình miệng với anh, bảo anh tránh đi Chẳng lẽ anh đến mức phải lén lút như vậy sao Trong lòng thầm than phiền nhưng Diệp Phúc Băng vẫn nghe lời vào phòng, tiện tay khóa cửa lại Lúc này Trì Đường mới mở cửa Hạ Nguyệt Nhi đợi rất lâu mới thấy cửa mở, gương mặt đã hiện vẻ thiếu kiên nhẫn, nhưng khi nhìn thấy người mở cửa, nét thiếu kiên nhẫn ấy biến thành sự ghen tị “Chị.” Cô ta miễn cưỡng gọi: “Em hết tiền rồi.”
Phản ứng của Trì Đường rất lạnh nhạt: “Liên quan gì đến tôi.”
Cô chỉ là chị họ của cô ta, chứ không phải mẹ ruột Hạ Nguyệt Nhi không hài lòng với thái độ này, nhưng vì đang có việc cầu xin người khác, cô ta không dám kiêu ngạo như trước: “Chị, cho em mượn chút tiền đi, chỉ hai vạn thôi, em sẽ trả lại nhanh mà.”
Trì Đường biết em họ mình thích la cà bên ngoài, tiêu xài hoang phí, hơn nữa mượn chưa từng trả lần nào Tiền lúc trước cô từng kiếm từ việc làm thêm, phần lớn đã vào túi cô ta Trì Đường: “Tôi không có tiền.”
Hạ Nguyệt Nhi lập tức lớn giọng: “Làm sao có thể, chị là ngôi sao lớn sao có thể không có tiền Em không tin!”
Thấy Trì Đường không có ý định nhượng bộ, Hạ Nguyệt Nhi cuối cùng lộ rõ bản chất: “Trì Đường Chị là đồ vong ân bội nghĩa, chị quên gia đình chúng tôi đã nuôi chị lớn lên rồi sao?!”
Trì Đường bình tĩnh đáp: “Tiền của tôi đã quyên cho tổ chức từ thiện hết rồi Nếu cô không thoải mái khi không dùng được tiền của tôi, cô có thể đến cô nhi viện ở, tôi chắc chắn sẽ quyên góp.”
“Chị…” Hạ Nguyệt Nhi tức giận trợn tròn mắt “Tôi không nợ gì gia đình cô gì hết, những khoản nợ trước đây tôi đã trả hết rồi.” Trì Đường điềm nhiên nói: “Tôi không phải là máy rút tiền của gia đình cô.”
Hạ Nguyệt Nhi nghiến răng: “Được, không cho tiền thì thôi, nhưng chị giúp em một việc được chứ?”
Trì Đường không đáp ngay, chờ cô ta nói tiếp Hạ Nguyệt Nhi không biết nghĩ gì, thu lại vẻ mặt dữ dằn ban nãy, thay vào đó là chút e thẹn của một cô gái “…”
Trì Đường gần như đoán được những lời tiếp theo của cô ta sẽ là gì “Chị, em nghe nói chị và anh Phúc Băng hợp tác vài bộ phim, chắc quan hệ cũng tốt phải không?” Mắt Hạ Nguyệt Nhi gần như sáng lên: “Chị có thể xin cho em chữ ký của anh ấy, hoặc…Cho em cách liên lạc của anh ấy không?”
Quả nhiên Ngay cả “Anh Phúc Băng” được thốt ra, suýt chút nữa Trì Đường nổi da gà “Không thể, không có.” Cô từ chối thẳng thừng: “Tôi không thân với anh ấy.”
Sau khi tiễn Hạ Nguyệt Nhi đi, cô vừa quay đầu lại, lập tức thấy người đàn ông đang tựa lưng vào khung cửa phòng, với vẻ mặt nửa cười nửa không Diệp Phúc Băng khoanh tay, chậm rãi đi về phía cô: “Em không quen anh phải không?”
“…”
Trì Đường im lặng không đáp Anh từ từ ép sát, cô theo phản xạ lùi lại, chẳng mấy chốc đã bị ép đến góc tường “Trì Tiểu Đường, có cần anh nhắc nhở một chút không.” Anh chống hai tay ở hai bên người cô, trong tư thế ép sát vào tường, cúi người xuống gần tai cô nói nhỏ: “Tối qua chúng ta vừa ngủ cùng nhau đó.”
Lời nói ấy mang chút ý tứ mập mờ, hơi thở của anh phả lên da thịt cô làm cô cảm thấy nóng ran Cô mím môi, tim đập nhanh khiến cô bối rối, bất giác lầm bầm: “Ai biết anh đã ngủ với bao nhiêu người rồi.”
“…”
Sắc mặt của anh lập tức tối sầm Anh đứng thẳng dậy, buông tay, lạnh lùng nói: “Trì Đường, ý em là gì?”
Câu nói vô thức đó của Trì Đường khiến tình hình trở nên nghiêm trọng hơn Dường như anh thực sự tức giận, còn cô càng giải thích càng rối, cuối cùng, anh ôm trái tim tổn thương của mình đóng sầm cửa bỏ đi, mấy ngày liền không đến tìm cô Ban đầu, Trì Đường còn cảm thấy áy náy, nghĩ mình không nên nói như vậy, muốn xin lỗi anh Cô không ngờ anh lại nhỏ mọn và thù dai đến thế, còn chặn cô, khiến cô phải đến tận công ty Tinh Quang để tìm anh Còn chưa kịp vào cửa, cô đã thấy hai bóng dáng cùng sánh vai bước ra từ cổng công ty [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] …Là Diệp Phúc Băng và Diệp Vãn Vãn Thực ra hiểu lầm là thứ rất phiền toái Lúc đầu, Trì Đường cũng từng nghĩ có khi họ là anh em ruột, nhưng cô nhớ Diệp Phúc Băng từng vô tình nói rằng anh là con một Cô cũng không nghĩ đến việc họ có thể là anh em họ, chuyện này mãi đến lúc ở đoàn phim Song Diện cô mới biết “Trì Tiểu Đường.”
“…”
“Anh sai rồi.”
“…”
Gần một tháng không liên lạc, cuối cùng Thiếu gia nhà họ Diệp cũng không chịu được nữa Mặc dù trước đây bị câu nói của cô làm tức đến muốn thổ huyết, anh vẫn mặt dày chạy đến để xin lỗi cô Dù thật ra anh cũng chẳng biết mình sai ở đâu Nhưng anh thực sự không chịu nổi những ngày tháng xa cách cô Tháng vừa qua, lần duy nhất họ nói chuyện là khi Trì Đường tham gia chương trình thực tế, cô gọi điện thoại hỏi anh sẽ cứu người yêu cũ hay cứu cô Khi đó thiếu gia Diệp vẫn còn giận, liền chọn cứu người yêu cũ, dù thật ra anh chẳng có người yêu cũ nào cả Đối với lời xin lỗi của anh, phản ứng của Trì Đường rất bình thản: “Nói xong rồi?”
Diệp Phúc Băng gãi đầu, lòng nơm nớp lo sợ, giọng nói có phần không tự tin như thường lệ: “Ờ…Chắc là xong rồi.”
Trì Đường: “Thực ra em không giận anh.”
Ánh mắt Diệp Phúc Băng sáng lên, có chút không tin tưởng: “Thật không?”
“Ừ, thật đấy.”
“…”
Về chuyện “Ngủ” hôm trước, Trì Đường biết là do mình nói sai, nên dĩ nhiên sẽ không giận anh Thế nhưng Diệp Phúc Băng trông có vẻ không hài lòng với phản ứng của cô, nhìn cô ngạc nhiên hồi lâu, nghi ngờ nói: “Sao anh cảm thấy em đang nói ngược thế nhỉ, có phải em vẫn còn giận không?”
Trì Đường thở dài bất lực: “Không có Em giận anh cái gì, chẳng phải người giận là anh sao?”
“Cục cưng của anh ơi, em còn biết anh sẽ giận nữa hả?” Diệp Phúc Băng nheo mắt nhìn cô: “Vậy sao em không đến tìm anh?”
“…”
Câu hỏi này Trì Đường không biết trả lời như thế nào Dù sao thì “Ghen” cũng là chuyện không đời nào cô thốt ra được Đêm khuya Mọi vật chìm vào tĩnh lặng Trì Đường ôm gối, cuộn mình trên ghế sofa, bắt đầu lặng lẽ hồi tưởng quá khứ trong màn đêm tĩnh mịch Cuối cùng, cô vẫn xin lỗi anh Nhìn người đàn ông trước mặt, vẻ mặt như thấy ma, cô cố kìm nén, không nói thêm gì nữa Vì trải nghiệm thời thơ ấu và hoàn cảnh sống, Trì Đường luôn giữ mọi chuyện trong lòng, không biết cách thể hiện Cô biết mình thích Diệp Phúc Băng Cô đã thích anh từ rất lâu rồi, coi anh là ánh mặt trời, là nguồn sáng cứu rỗi Anh cũng từng nói thích cô Khi đó, tại sao cô không đồng ý Trì Đường chớp mắt, hé nửa khuôn mặt ra khỏi cánh tay, nhìn ánh trăng lấp lánh giữa muôn ngàn vì sao ngoài cửa sổ, chợt nhớ đến một câu nói cô từng đọc ở đâu đó: "Cứ tưởng đã bước vào tim anh, ai ngờ trong lòng anh lại là cả một khu dân cư "Cứ tưởng đã nắm tay anh, ai ngờ anh lại như Quan Âm nghìn tay …
Trì Đường không biết tình cảm anh dành cho cô có phải là loại yêu thích "một trái tim bốn phương tám hướng" hay không Dù sao thì người đàn ông này thường hay buông lời trêu ghẹo, kỹ năng tán tỉnh như bậc thầy, trông giống như là tay chơi “nhiều ao nuôi cá” mà người khác hay nói Dù vậy, Trì Đường cũng chưa từng thấy con cá nào khác Có vẻ cô đúng là người duy nhất Đầu óc cô mơ màng, tác dụng của rượu vẫn còn Trong đầu cô hiện lên những ký ức lộn xộn, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh một, hai giờ trước, khi người đàn ông ấy ngồi bên cạnh, cười như một con cáo: “Được rồi, tối nay anh sẽ không đi nữa.”
Vậy mà khi tỉnh dậy Người đâu rồi Người Đâu Rồi Cô vừa giận vừa tủi thân, đầu đau nhức, cảm thấy khó chịu về cả thể xác lẫn tinh thần, không kìm được mà mũi cay xè, mắt như có gì đó sắp rơi ra Bỗng ở cửa truyền đến chút động tĩnh Không phải tiếng gõ cửa, mà là có người trực tiếp mở cửa đi vào Trì Đường khựng lại, quay đầu nhìn qua … À, người đây rồi Người đàn ông xách theo một chiếc túi, đổi giày xong thì dường như nhận ra ánh nhìn của cô, quay đầu lại, trông thấy cô gái ngồi trên sofa, mắt đỏ hoe như chú thỏ con, khẽ nhíu mày “Trì Đường?”
Diệp Phúc Băng bước tới, đặt túi lên bàn trà, tạo thành một tiếng "phịch Trong túi có khá nhiều thứ, ngoài hộp thuốc giải rượu phía trên cùng, còn có quần áo và vài món khác Anh chỉ xuống lầu để lấy đồ, mất chưa đến vài phút, thế mà khi quay lại, cô gái này lại trông như sắp khóc Diệp Phúc Băng thở dài Anh cúi xuống, giọng điệu mang chút bất đắc dĩ, pha lẫn chút xót xa: “Sao lần nào uống say em cũng khóc, làm như anh bắt nạt em vậy.”
Trì Đường tủi thân nói: “Hức, em còn tưởng anh lại lừa em...”
Diệp Phúc Băng: “Anh đã khi nào lừa em?”
Nghe vậy, nước mắt Trì Đường càng rơi nhiều hơn, trút ra hết nỗi lòng đã chất chứa bấy lâu: “Lần đầu gặp nhau, anh nói lần sau sẽ cho em kẹo, thế kẹo đâu?”
“Hừm, lần cho kẹo đường đó thì tạm chấp nhận.”
“Còn nói sinh nhật em vào lần sau, nếu muốn có người ở bên, thì có thể tìm anh… nhưng anh quên rồi, anh là đồ lừa gạt.”
“Đồ lừa đảo!”
“…”
CHƯƠNG 136
Diệp Phúc Băng ngẩn người rất lâu Anh hoàn toàn không ngờ Trì Đường sẽ nói ra những lời như vậy, cũng không ngờ… Cô vẫn nhớ những chuyện đó, dù đã rất lâu rồi mà vẫn để tâm Anh chợt hiểu ra, hóa ra câu "quá tam ba bận" của cô mang ý nghĩa gì Cũng như tình cảm cô dành cho anh Hàng mi dài khẽ khép lại, trái tim đột ngột đập nhanh hơn Diệp Phúc Băng dừng lại giây lát rồi nghèn nghẹn nói lời xin lỗi: “Xin lỗi em.”
Anh quỳ một chân trước ghế sofa, nhẹ nhàng đưa tay lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt của Trì Đường, ngón tay cái khẽ chạm vào làn da mềm mại của cô, động tác dịu dàng, giọng nói cũng thật ấm áp: “Anh không quên đâu.”
“Lúc đó thực sự không thể rút thời gian ra, công việc rất bận Với lại khi đó em cũng chẳng nói gì với anh, nếu sớm biết em muốn anh bên cạnh, chắc chắn anh đã gạt hết mọi lịch trình rồi.”
Trì Đường chớp mắt: “À…”
Sau khi giải thích, Diệp Phúc Băng đưa tay xoa đầu cô, những sợi tóc mềm mại dưới lòng bàn tay mang lại cảm giác rất dễ chịu “Vậy nên, Trì Tiểu Đường, em có thể tha thứ cho anh không?”
Ánh mắt anh chân thành: “Cho dù không tha thứ, cũng hãy cho anh một cơ hội bù đắp, có được không?”
“…”
Trì Đường ngơ ngác, chưa kịp phản ứng, nhất thời không biết phải nói gì “Anh sẽ luôn bên cạnh em.”
Diệp Phúc Băng nói: "Không chỉ là sinh nhật, mà tất cả các ngày khác như Tết Dương lịch, Giáng sinh, Tết Thiếu nhi, Halloween…”
“Tất cả những ngày lễ, tất cả mọi khoảnh khắc, anh sẽ đều ở bên em.”
Khi anh nói ra những lời đó, Trì Đường cảm nhận được nhịp tim mình đập nhanh đến đáng sợ Trong lòng có điều gì đó đang dâng lên, lời bày tỏ đột ngột này dường như đã làm rối loạn thần kinh cô, khiến cô quên mất cách suy nghĩ, cách nói Giọng nói của anh lại vang lên, trầm thấp, từ tính: “Em không nói gì, anh xem như em đã đồng ý rồi nhé.”
Trì Đường hé miệng: “Không…”
Ánh mắt Diệp Phúc Băng chợt tối lại, trái tim vừa mới nhảy loạn giờ như bị ai đó bóp chặt, khiến anh không thở nổi Trì Đường liền nói nốt: “Không cần xem như, vì em đồng ý rồi.”
Cô ngừng một chút, rồi rụt rè vòng tay qua cổ anh, đầu tựa vào vai anh, khẽ nói: “Em đồng ý với anh.”
“…”
Vừa dứt lời, đôi tay anh đột nhiên giữ lấy vai cô, đẩy nhẹ cô về phía sau Trì Đường chưa kịp phản ứng, đã theo lực đẩy mà tựa vào tấm đệm mềm mại của sofa, toàn thân cô như chìm sâu vào đó Người đàn ông cũng cúi xuống theo, sức nặng của anh áp lên cô, thoảng mùi cam thanh khiết và chút hương vị của rượu Đôi môi cô bị một thứ ấm nóng, mát lạnh chạm vào, cảm giác này không hề xa lạ Trước đây khi đóng phim, họ cũng từng chạm nhẹ môi nhau như vậy Nhưng lần này, dường như anh không chỉ dừng lại ở một nụ hôn thoáng qua Khi kết thúc, Trì Đường cảm thấy đôi môi mình gần như sưng lên “Trì Tiểu Đường” Tiếng thở của anh gấp gáp, giọng nói khàn khàn: "Em có biết, anh đã muốn làm như thế này từ lâu rồi không?”
Cô đỏ mặt, ánh mắt ướt át nhìn anh, giọng nói mềm mại: “Em uống say rồi, anh không được lợi dụng em.”
“Anh không kìm được.”
Diệp Phúc Băng liếm môi: "Hơn nữa, cũng không phải lần đầu hôn nhau, sao phải ngại?”
Trì Đường: “Trước đây là vì đóng phim, không giống nhau.”
Nói đến chuyện này, cô vẫn nhớ lúc ấy anh lấy cớ dạy cô diễn cảnh hôn, nhân cơ hội mà chiếm không ít tiện nghi Cô bĩu môi, mắng anh: “Đồ biến thái.”
Diệp Phúc Băng nhướng mày: “Sao anh lại là biến thái chứ?”
“Anh quên rồi sao Lúc trước chính anh đã giúp em đuổi tên lưu manh đi đấy, nhớ không?”
Làm sao Trì Đường có thể quên được Cô nghiêng đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Em vẫn nhớ rất rõ anh ngày đó còn che ô cho cô gái khác nữa.”
Nghe thế, Diệp Phúc Băng nhíu mày, dường như cố nhớ lại: “Làm gì có chuyện đó, có lúc nào anh che ô cho cô gái khác chứ?”
“Ngoài em, cũng chỉ có em gái anh mới có cái vinh hạnh ấy thôi.”
Thời gian đã qua quá lâu, Trì Đường cũng chẳng nhớ được mọi chi tiết, nghĩ kỹ lại, hình dáng và vẻ mặt của cô gái hôm đó đúng là giống với Diệp Vãn Vãn “...”
“Tiểu Đường, em sao lại nhớ rõ như vậy?” Diệp Phúc Băng khẽ nhướng mày, khóe môi cong lên đầy thích thú: "Có phải em đã thầm thích đàn anh từ ngày đó rồi không?”
Trì Đường chưa suy nghĩ liền trả lời: “Không.”
Có lẽ thấy chỉ một câu phủ nhận nghe không thuyết phục, cô bổ sung thêm: “Chỉ là trí nhớ em tốt thôi.”
“Được rồi, vậy là không.”
Diệp Phúc Băng cười nhẹ, anh nói: “Là anh thầm thích em, từ lần đầu gặp mặt đã bị em làm cho mê mẩn đến mất hồn mất vía.”
Trì Đường nhớ tới những lời đồn về quá khứ lãng mạn của anh trên mạng, hôm thì đi ăn tối dưới ánh nến với Tiểu Mỹ, hôm thì cùng Tiểu Lệ thảo luận kịch bản, ngày sau lại chuyện gì đó nữa Dù biết đa phần chỉ là bịa đặt, cô vẫn không nhịn được mà trêu chọc: “Anh đúng là kẻ đào hoa.”
Diệp Phúc Băng: “?”
…
Sau khi cả hai lần lượt tắm rửa xong, Trì Đường nhìn thấy Diệp Phúc Băng lôi ra đủ thứ đồ cá nhân như cốc đánh răng, bàn chải, dao cạo râu, anh sắp xếp chúng lên kệ bên bồn rửa mặt, Trì Đường với gương mặt không cảm xúc hỏi: “Anh định ở đây luôn đấy à?”
Diệp Phúc Băng tùy ý đi tới, mỉm cười: “Ban đầu anh chỉ định ở lại tối nay thôi, nhưng không ngờ lại có một chút bất ngờ xảy ra, xem ra chuẩn bị của anh còn chưa đầy đủ.”
Trì Đường: “…”
Cô khẽ nghiến răng, quyết định phớt lờ anh rồi trở về phòng ngủ Người đàn ông cũng đi theo, nhưng cô chẳng ngần ngại mà chặn anh lại ngoài cửa, phũ phàng ném ra một câu: “Anh ngủ ngoài phòng khách.”
“…”
Không ngờ vừa xác nhận quan hệ xong mà lại còn chẳng bằng trước kia, Diệp Phúc Băng nhướng mày, nhưng cũng không ép buộc, chỉ gật đầu: “Được thôi.”
Anh cúi người, nở một nụ cười: “Anh nghe lời em hết.”
“Rầm.”
Trì Đường cố giữ bình tĩnh, cô đỏ mặt, đóng sầm cửa lại …
Dù đêm đó phải tạm bợ trên ghế sofa khiến sáng ra lưng mỏi nhừ, nhưng tâm trạng của Diệp Phúc Băng lại cực kỳ phấn khởi, lần đầu tiên anh dậy sớm đến vậy Anh nhìn cánh cửa phòng vẫn đóng chặt, nghĩ một lát rồi quyết định xuống mua bữa sáng Đội mũ và đeo khẩu trang vào, anh vừa mở cửa ra [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Ngoài cửa là một cô gái trẻ trông như sinh viên đại học, tay đang giơ lên định bấm chuông Vừa thấy anh, cô ta tròn mắt ngạc nhiên Diệp Phúc Băng cảm thấy cô ta có chút quen mắt, nghĩ một hồi mới nhận ra cô gái này là em họ của Trì Đường Còn chưa kịp lên tiếng, Hạ Nguyệt Nhi liền bước nhanh tới một bước, khiến anh bất giác lui lại, rồi nghe cô ta reo lên đầy vui mừng: “Chồng ơi Anh.. sao anh lại ở đây?”
Chồng gì cơ Chồng? Diệp Phúc Băng ngơ ngác trong giây lát, định nói gì đó thì chợt nghe tiếng mở cửa từ bên trong Anh quay đầu lại, nhìn thấy Trì Đường mặc đồ ngủ, ánh mắt lạnh lùng nhìn cả hai “...”
Diệp Phúc Băng nhanh chóng thu lại ánh mắt, xoay chiếc mũ trong tay, nhìn Hạ Nguyệt Nhi với vẻ lười biếng: “Em là fangirl của anh hả?”
Hạ Nguyệt Nhi chưa kịp phản ứng, chỉ vô thức gật đầu Đằng sau, ánh mắt của Trì Đường càng thêm lạnh lùng Lần trước còn là “anh yêu”, giờ đã thành “chồng” rồi, tiến triển còn nhanh hơn cả cô Diệp Phúc Băng nhướng mày: “Vậy sau này em phải đổi cách gọi rồi đấy.”
“…”
Hạ Nguyệt Nhi cũng dần tỉnh táo lại từ cơn vui mừng, thấy thần tượng xuất hiện ở nhà chị họ mình, cô ta nhanh chóng hiểu ra điều gì đó: “Hai người là…”
Diệp Phúc Băng vẫy tay gọi Trì Đường Đợi cô tiến lại gần, anh choàng tay qua vai cô, nở nụ cười đầy đắc ý, rồi nói với Hạ Nguyệt Nhi - lúc này đã gần như hóa đá: “Bởi vì giờ đây, anh là chồng của chị em.”
Trì Đường thầm véo nhẹ vào eo anh từ phía sau Diệp Phúc Băng như chẳng cảm thấy gì, vẫn giữ vẻ mặt lười nhác, thậm chí còn thêm vào: “Em phải gọi anh là anh rể rồi.”
Anh.. rể Anh.. rể Sáng sớm, khi còn chưa chuẩn bị tâm lý, bị sốc vì thần tượng đã có người yêu thì thôi, đây lại còn là anh rể của mình Hạ Nguyệt Nhi cảm thấy như trúng đòn chí mạng: "Máu” trong tim gần như cạn kiệt “…”
Đợi đến khi Hạ Nguyệt Nhi với khuôn mặt thất thần “tôi đã chết, có chuyện gì thì đốt vàng mã” rời đi, Trì Đường quay đầu lại, hất tay người đàn ông đang đặt trên vai mình ra “Anh đêm qua…” Cô mới nói được ba chữ rồi ngừng lại Diệp Phúc Băng dường như nghĩ tới điều gì đó, cúi mắt nhìn cô: “Em tốt nhất đừng nói với anh là đêm qua anh nằm mơ.”
Anh dừng lại một chút, ánh mắt lướt qua làn da trắng mịn của cô, nhếch mép cười nửa thật nửa đùa: “Nếu không, lần tới anh sẽ để lại chút dấu ấn, để em nhớ mãi không quên.”
“…”
Trì Đường vốn định hỏi anh tối qua ngủ thế nào, nhưng nghe thấy những lời đó, cô lập tức quay người bỏ đi, không buồn đáp lại …