Già Thiên

Chương 460: Cô bé




Sau đó không lâu, Diệp Phàm cùng một số người tới vùng ven cấm địa Thái Cổ, người của Cổ Hoa hoàng triều cùng Âm Dương Giáo phân biệt đứng ở trên hai ngọn núi nhìn ra xa xa phía trước
Ngoài ra còn có hơn trăm tán tu ở đây quan sát
Còn cách vùng cấm chính thức tới vài dặm nhưng không ai dám tiến thêm một bước
Đối mặt với vùng cấm địa tràn ngập kính sợ này, nó có thể dễ dàng cướp đoạt năm tháng cả đời của một người
Diệp Phàm rõ ràng cảm thấy được dị thường, cấm địa Thái Cổ càng thêm đáng sợ so với trước kia
Hắn từng đi vào, rất mẫn cảm với khí tức của "Hoang"
Nó mạnh lên rất nhiều lần
Đây cũng không phải điềm tốt
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hắn không khỏi nhíu mày, cúi đầu suy tư
- Cổ Hoa hoàng triều mang tới một kiện Thần Y, là một vị Thánh hiền cổ sau khi tọa hóa để lại
Thật có thể nói là vận dụng vốn gốc
- Thần Y của Thánh hiền cổ..
Lại có loại thần vật tuyệt thế này
Có lẽ thật sự có thể thành công
Có người nhẹ giọng nghị luận
Trong lòng Diệp Phàm nhảy loạn
Đây là một tin tức cực kỳ không xong
Hắn tận mắt nhìn thấy Thần Y của Thánh hiền cổ đáng sợ bao nhiêu, ngay cả Tịnh Thổ của tuyệt đại Thần Vương đều có thể dễ dàng phá vỡ
- Âm Dương Giáo cũng chuẩn bị sung túc
Nghe đồn bọn họ đi tới Bắc Vực xa xôi, mời người của thế gia Nguyên Thuật cổ tế luyện một số thạch y thần bí, nghe nói có thể suy yếu khí cơ nguyền rủa
- Hai thế lực lớn này đều hạ khổ công, chí nhất định phải được a
Diệp Phàm nghe thấy tin tức đó, rốt cục khó thể bình tĩnh
Có người giống như hắn chuẩn bị thạch y, lại càng có Thần Y của Thánh hiền cổ
Tình thế không chút lạc quan
Hắn rất muốn từ đây trực tiếp tiến vào cấm địa nhưng lại phát hiện Cổ Hoa hoàng triều cùng Âm Dương Giáo đều đắp một đài cao trên núi, muốn thường trú ở nơi này nhìn vào chín ngọn Thánh sơn
- hỏng rồi
Diệp Phàm sờ sờ cằm, cẩn thận cân nhắc
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hết thảy thật sự bất lợi cho hắn
Cuối cùng Cổ Hoa hoàng triều cùng Âm Dương Giáo có tuyệt đỉnh cường giả ở lại, tất cả những người khác đều rút lui
Địa phương này căn bản không thể ở lâu, vạn nhất lao ra một con dị thú, có khả năng sẽ làm mọi người bị hủy diệt
Rất nhiều tán tu thấy thế cũng nhanh chóng lui lại
Bọn họ cũng không có dũng khí đối mặt với thứ khủng bố như Ô Kim Thiền, một khi xuất hiện không ai có thể sống sót
Diệp Phàm cũng không thể không rút đi, bằng không sẽ bị nhân vật tuyệt đỉnh còn lại nhìn ra dị thường
Trong nửa tháng tiếp theo, Cổ Hoa hoàng triều cùng Âm Dương Giáo vẫn chưa hành động, vẫn đang thăm dò, phi thường bình tĩnh
Đối với Diệp Phàm mà nói đây thật sự là một loại áp lực
Hắn nhiều nhất chỉ có nửa năm sinh mệnh, thậm chí rất có khả năng không tới một trăm ngày
Hắn không thể tiêu hao
Trong lúc này Diệp Tuệ Linh tới
Tuy nhiên Diệp Phàm cũng không muốn gặp nàng, hắn cần tĩnh tâm quan sát tình hình
Rồi sau đó, Vương Trùng Tiêu cũng tới
Hắn liên tục đánh bại cao thủ trẻ tuổi của Nam Vực, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, rồi sau đó lại đại chiến một hồi với đại đệ tử của Âm Dương Giáo, gây nên một hồi gợn sóng
Trong lòng Diệp Phàm dần dần bình tĩnh lại, hiện giờ chỉ có thể lặng yên xem biến động
Hắn phải cân nhắc nhiều thứ
Bất Tử Thần Dược thông linh có thể tự chọn nơi ở, trong niên đại Thái Cổ cũng không có mấy cây, vì không muốn bị người đời hái mất, đồn đại rằng chúng đều bay vào trong bảy Cấm địa Sinh Mệnh
Trên chín ngọn Thánh sơn có chín loại Thánh quả, truyền thuyết kỳ thật là một cây chủ bị người chia thành chín cây
Có người muốn hóa sinh ra nhiều cây Bất Tử Thần Dược, kết quả lại xảy ra dị biến..
những điều này đều là Diệp Phàm biết được trong thời gian gần đây, hiểu biết rất nhiều bí mật mà trước kia không biết
Diệp Phàm trong quá trình chờ đợi, ở trong một tửu quán nhỏ ở Yến đô nhìn thấy một cố nhân khiến hắn kinh ngạc
Dĩ nhiên là Trương Văn Xương - người bạn học trời sinh tính cách hiền lành
Trương Văn Xương hai mai đã bạc trắng, tuổi già sức yếu, không có một tia tinh thần phấn chấn
Sau khi hắn từ cấm địa Thái Cổ đi ra vẫn chưa khôi phục
Tửu quán nhỏ này là hắn mở ra
Diệp Phàm nghĩ tới cảnh cùng hắn uống say mèm ở Ngọc đỉnh Động Thiên, Trương Văn Xương hiền lành chất phác sau khi say rượu từng khóc lớn muốn trở lại cố hương
Khi hắn rời đi, vợ hắn đã có mang, đứa nhỏ sắp chào đời
Hắn hận mình không thể ở bên cạnh
Mấy năm trôi qua, hắn càng thêm già nua, cả người tràn ngập một cỗ khí uất ức, hiển nhiên cuộc sống không được như ý
Không ngờ hắn rời Ngọc Đỉnh Động Thiên đi tới nơi này mở tửu quán
- Tử lão đầu
bằng hữu kia của ngươi thật sự chưa từng trở về
Trong tửu quán một người trẻ tuổi rất kiêu ngạo, khinh miệt liếc qua Trương Văn Xương
- Không có..
Trong mắt Trương Văn Xương không có một tia sáng rọi, phi thường ảm đạm
Một người trẻ tuổi khác mở miệng:

- Cơ Huệ cô tổ dự đoán nhất định hắn sẽ trở về, hắn nhất định sẽ đến gặp ngươi
lão rác rười ngươi nếu biết lập tức báo cho chúng ta
Diệp Phàm nghe đến những lời này, sắc mặt lập tức trầm xuống, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh
Thời gian như nước trôi qua, Trương Văn Xương dáng vẻ già nua nặng nề, không một chút tinh thần phấn chấn của người trẻ tuổi
Trên thực tế hắn dung mạo già nua, không ai nghĩ tới hắn là một người còn trẻ tuổi
- lão bản, cho một vò rượu, bốn món thức nhắm
Diệp Phàm đi vào trong tửu quán nhỏ đơn sơ
Trương Văn Xương máy móc lên tiếng, như một bù nhìn không có tâm, máy móc đưa tới một vò rượu, yên lặng đưa lên bốn món nhắm, không nói một lời
- lão nhân rác rười này giống như người chết, nửa ngày đều nghẹn không nói một lời
Vừa rồi ta nói với ngươi có nghe thấy không
người trẻ tuổi kia chán ghét nói
- nghe thấy rồi
Trương Văn Xương con ngươi ảm đạm, chậm rãi thu bát đũa, lau bàn
Bỗng dưng đi tới thế giới này, hắn không có thiên phú tu luyện, bị đồng môn khi dễ
Mấy năm nay hắn sống trong ảm đạm và suy sút, yên lặng chịu đựng hết thảy
- Kêu loạn cái gì
Diệp Phàm vỗ bàn, liếc xéo tên trẻ tuổi kia một cái
- Mắc mớ gì đến ngươi
Chúng ta đang nói chuyện với lão rác rười này
Một người trẻ tuổi khác nhìn sang
- Cút
đừng quấy rầy ta uống rượu
Diệp Phàm khinh miệt liếc hắn một cái
- ngươi là ai, dám kiêu ngạo như vậy
Vài người trẻ tuổi kia đều đứng lên, cùng ép tới phía trước
Tất cả đều liên tục cười lạnh
- Khách quan, ngươi nhanh đi đi
Trương Văn Xương chất phác nói với Diệp Phàm
- lão đầu tử ngươi cút sang một bên
Trong đó một người trẻ tuổi tiến lên, đẩy hắn một cái lảo đảo suýt nữa ngã lăn ra
Trương Văn Xương hai mai bạc trắng, dựa vào cái bàn ổn định thân hình, yên lặng đứng sang một bên không nói thêm gì nữa
Tinh thần sa sút mà lại ảm đạm
Vài người trẻ tuổi cùng nhau đi tới gần, tất cả đều nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh lùng
Có người chỉ vào mặt hắn nói:

- ngươi cho mình là Diêu Quang Thánh tử hay là Kim Sí Tiểu Bằng Vương
Bốp
Diệp Phàm cầm bát rượu trong tay trực tiếp úp lên, nhét cả khuôn mặt hắn ta vào trong bát
Hắn ngay cả kêu cũng không thể, bay ngược ra ngoài, rơi xuống trên đường cái, chân tay quờ quạng rất nhanh rồi không thấy nhúc nhích, trực tiếp tắt thở
- Cút
Diệp Phàm chi nói một chữ, thần sắc lãnh liệt vô cùng
những người khác đều kinh sợ, không nghĩ tới hắn dám làm thế
Một hồi thật lâu sau một người trong đó mới nói:

- Huyền tôn của Cơ Huệ cô tổ bị giết rồi..
- ngươi thật là to gan, ngay cả người của Cơ gia đều dám tùy tiện giết lung tung
Diệp Phàm không muốn chấp nhặt cùng bọn chúng, nhưng khi nghe thấy hai chữ Cơ Huệ, thần sắc hắn lập tức trở nên lạnh như băng:

- Giết rồi thì sao
- ngươi..
hãy đợi đấy
Mấy người xoay người bước đi
- Còn dám uy hiếp ta
Khóe miệng Diệp Phàm lộ ra một tia cười lạnh, "keng" một tiếng đoạt lấy trường kiếm trong tay một người
Phốc
Hắn vung kiếm chém xuống; đương tràng chém bay đầu một người, rơi xuống trên đường cái đồng thời tử thi cũng bị chấn ra ngoài
Máu loang đều không rơi vào trong tửu quán nhỏ một giọt
- ngươi..
Mấy người kinh hãi
- Cho các ngươi cút, lại tự tìm chết
Trong lòng Diệp Phàm có một luồng khí nóng, nhìn thấy Trương Văn Xương bị khi dễ như thế, lại nghĩ đến là Cơ Huệ nhằm vào hắn, ra tay vô tình
Phốc..
Phốc..
Hắn ngồi yên tại chỗ, liên tục vung kiếm, máu tươi bắn tung tóe, bổ thẳng mấy người
Tất cả đều quét bay ra ngoài đường cái
Tất cả mọi người đi ngang qua nơi này đều trợn mắt há hốc mồm, câm như hến, ngay cả thở mạnh cũng không dám
người này là ai
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đem người của Cơ gia xử lý, tính tình thật lớn
- Hắn là vương của thế hệ trẻ tuổi Trung Châu - Vương Trùng Tiêu
- Là hắn, ta từng nhìn thấy hắn
Có người thấp giọng nghị luận, ý sợ hãi càng sâu
Diệp Phàm vững như Thái Sơn, sắc mặt bình tĩnh
Trước khi hắn tiến vào tửu quán liền hóa thành bộ dáng Vương Trùng Tiêu, ngay cả khí chất cũng giống y hệt, cường thế mà ác nghiệt
Trong nửa tháng nay, Vương Trùng Tiêu sau khi tiến vào Nam Vực chinh chiến khắp nơi, động cái là giết người, thế hệ trẻ không ít người ngã xuống trong tay hắn
Có nhân vật đời trước bị chọc giận, muốn ra mặt giết hắn
Diệp Phàm cảm thấy cừu gia của vị vương trẻ tuổi Trung Châu này quá nhiều, chỉ sợ ngay cả hắn cũng không rõ có bao nhiêu kẻ thù, cho dù cấp cho hắn thêm vài đại địch, hắn cũng sẽ không để ý
- Sao ngươi lại như thế
Diệp Phàm dùng thần niệm truyền âm
Hắn nhở rõ ràng năm đó trước khi hắn rời Ngọc Đĩnh Động Thiên là Mã Vân trưởng lão thu Trương Văn Xương làm đồ đê, tình cảnh hẳn là biến đổi mới đúng
Trương Văn Xương trong lòng chấn động
kinh ngạc nhìn Diệp Phàm
- Không nên giật mình, ta là Diệp Phàm, ngươi chỉ cần nói ở trong lòng là được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.