Đệ tử Tiêu Dao tông bị Đạm Đài Tẫn giết hơn một nửa, linh hồn cùng nhau bị hút vào Cửu Chuyển Huyền Hồi trận, mắt thấy Thao Thiết cơ hồ sắp hiện nguyên hình, Cù Huyền Tử biết không còn đường lui
Hôm nay Đạm Đài Tẫn vì hiến tế cho Huyền Hồi trận mà mở rộng Ma Vực để bọn hắn vào, càng nhiều người chết, ma khí trên Huyền Hồi trận càng dày đậm
Cù Huyền Tử cùng chư vị trưởng lão quyết định được ăn cả ngã về không, hóa thành vô số đạo lưu quang, dốc hết ngàn năm tu vi tấn công từ tám phía
"Thiên địa Huyền Tông, vạn khí bổn căn, hủy
Đạm Đài Tẫn máu tươi đầy tay, điềm nhiên nhìn xuống bọn họ, huyền y của hắn bị nhiễm ma khí đến ám trầm, những người còn lại trong Tiên môn dồn dập tế ra pháp khí, muốn cầm chân Đạm Đài Tẫn một chút, giúp bọn người Cù Huyền Tử phá hủy Cửu Chuyển Huyền Hồi trận
Ma Quân tựa hồ bị trói buộc trên không trung, không hề nhúc nhích
Khóe môi Đạm Đài Tẫn lạnh lùng nhếch lên, không có chút lo lắng trước Huyền Hồi trận sắp bị phá hủy
Bọn người Cù Huyền Tử trong tay Tiên kiếm đâm vào tám hướng, Huyền Hồi trận run rẩy, có dấu hiệu phân tán đi
Đám người phía xa kia còn chưa kịp vui mừng
Thanh Vô đột nhiên nói: "Chưởng môn, không ổn, trận pháp kia có vật thể sống
Quả nhiên
Cù Huyền Tử nhíu mày nhìn trận pháp
Chính cái cửa của Huyền Hồi Trận nhanh chóng di chuyển, ma khí ngược lại ngày càng cạn dần, hình như có thứ gì đó bên trên Huyền Hồi trận hút toàn bộ ma khí đi
"Tại sao có thể như vậy
Trong chốc lát, Cù Huyền Tử đột nhiên nhớ lại đoạn ký ức xa xưa kia
Khi đó y tu đạo chưa lâu, tu vi còn thấp, có lần gặp một Thần Nữ xinh đẹp xuyên qua thời không cười nói: "Tiểu đạo sĩ, ngươi có biết đối với Thần linh vạn năm trước, chuyện gì là đáng sợ nhất không
Thanh y tiểu đạo sĩ Cù Huyền Tử buông thõng mặt mày, khiêm tốn nói: "Tại hạ đoán, có lẽ là Ma Thần bất diệt
Thần Nữ lắc đầu: "Không phải, vạn vật chế hành, Thần khó sinh ra, Ma Thần càng khó sinh ra
Một khi Ma Thần tồn tại, chỉ cần dốc hết Tiên Thần chi lực, nhất định có thể trấn áp
Nhưng nếu thế gian quy tắc thay đổi, đối với lục giới mà nói mới thật sự là tai ương
Khi ấy, những tiểu sinh linh yếu ớt sẽ không thể tồn tại ở thế gian, toàn bộ những người tồn tại dưới "đạo" đó đều chết hết, người người sẽ biến thành quái vật giết người, lục giới đều là Yêu Ma, chỉ dựa vào giết chóc cướp đoạt để chiếm lấy tài nguyên trời đất
Những phàm nhân có sức vóc tốt sẽ bị đem biết thành nô bộc của bọn Yêu Ma, những vị Tiên sống sót tiên hồn cũng phân tán, biến thành một cái xác không hồn
Thanh y tiểu đạo sĩ nghiêm trọng nói: "Vậy ý của người là đem lục giới biến thành luyện ngục, Tà Ma cùng Yêu Ma ở trong đó sinh tồn
Thần Nữ cười nói: "Đúng, chúng ta coi trọng tình yêu và lương thiện, mở rộng càn khôn, sinh linh cùng nhau tồn tại, yêu cả cỏ cây
Nhưng ở thế giới kia chồng chất tà ác cùng giết chóc không ngừng, cướp đoạn sinh mệnh của kẻ yếu để tu hành
Thiên đạo lúc này sẽ không còn những điều tốt đẹp, trời đất trở nên hoang vu, sinh linh diệt vong, không còn một ngọn cỏ
Nhưng may thay, "đạo" này vĩnh viễn sẽ không xuất hiện, Ma Thần đã chết, không có người nào có thể mở ra
Những lời lúc Thần Nữ luận đạo nói cho y nghe giờ phút này hiện lên trong đầu
Cù Huyền Tử trong lòng cảm thấy nặng nề, hô lên một tiếng: "Đi mau
Đó là một âm mưu, Cửu Chuyển Huyền Hồi trận hấp thu nhiều linh khí như vậy chính là muốn sinh ra một thứ "đạo" khác
Người của bọn họ càng chết nhiều, thứ "đạo" kia sẽ mở ra càng nhanh
"Xùy, rốt cuộc cũng bị phát hiện
Một thanh âm cười vang lên, chỉ thấy Đạm Đài Tẫn vừa mới bị "trói buộc" chẳng biết từ lúc nào đã tiến vào trong Huyền Hồi trận
"Đáng tiếc, các ngươi hôm nay cũng đừng hòng rời đi
Trảm Thiên kiếm đỏ như máu bay xuống, cuồn cuộn sát khí phóng tới Thanh Vô đang ngồi ở Kinh Môn
Kết giới của Thanh Vô bị chém vỡ, y mở to mắt, hóa thành một đám khí màu trắng tụ hợp vào trong Cửu Chuyển Huyền Hồi trận
Chỉ cần một kiếm Đạm Đại Tẫn lại có thể dễ dàng giết một trưởng lão tu vi Hóa Thần hậu kỳ
Sự sợ hãi lan rộng trong lòng mọi người
Ma khí cơ hồ đang biến mất khỏi Cửu Chuyển Huyền Hồi trận
Nó đã đem ma khí đi đâu
Cuồng phong bắt đầu thổi lên, Thương Khung phía trên Huyền Hồi trận nứt ra tạo thành một lỗ hổng, dường như có một thứ gì đó muốn hoành không xuất thế
Vết rách mang theo một lực hút đáng sợ, tựa hồ muốn hút toàn bộ hồn phách của đám người vào trong
Các tu sĩ lần lượt ngã xuống, hồn phách bắt đầu bị giẫm nát, có người chịu không được đau đớn kêu lên
Tự Anh vui vẻ nói: "Ma Quân, Cùng Bi đạo muốn vấn thế chỉ cần bốn hạt Thần châu nữa thôi
Bốn hạt Thần châu màu sắc khác nhau lần lượt xuất hiện trước mặt Đạm Đài Tẫn, hắn nheo mắt mang theo một tiếng cười cuồng vọng: "Ngàn linh Trọng Vũ, càn khôn Cùng Bi
Bốn hạt Thần châu hội tụ trên không trung, Đạm Đài Tẫn mang chúng khảm vào Thương Khung
Bầu trời dần dần bị thay thế bằng màu xám xịt, lục giới biến đổi, sông suối nhân gian hóa thành dung nham cuồn cuộn, đóa hoa chết héo hóa thành cát vàng, chim bay trên bầu trời rơi xuống hóa thành tro bụi
Cánh cửa ở Minh giới bị cưỡng ép mở ra, trong dòng sông Quỷ Lệ có vô số Lệ Quỷ thê lương bi ai kêu rên
Thao Thiết gào lên một tiếng, muốn tránh Tẩy Tủy ấn mà thoát ra ngoài, phóng ra nhân gian phồn hoa
Cùng Bi đạo đã mở
Cù Huyền Tử trơ mắt nhìn lôi điện đánh vào mọi người, ánh mắt Đạm Đài Tẫn băng lãnh, Ma văn uốn lượn trên trán, hắn cao cao tại thượng, quan sát chúng sinh giãy giụa
Giống như hắn đã từng nói, lục giới sẽ biến thành nô bộc cho Yêu Ma đạo của hắn
Cù Huyền Tử nhắm lại mắt, mọi chuyện cho tới bây giờ có làm gì cũng không còn được nữa
Cùng Bi đạo sẽ không để tu sĩ cùng phàm nhân sống sót, Thanh Vô chết rồi, đám người Tiêu Dao tông kia cũng đã chết, hồn phách của y cũng sắp tiêu tán
Người tu đạo không thẹn với lương tâm, cho dù y cùng chư vị trưởng lão chưởng môn có hủy đi Huyền Hồi trận thì trên đời này không có bất kỳ người nào có thể một lần nữa phong ấn Cùng Bi
Vạn năm, thế gian lại không còn Thần linh
Y nhắm mắt lại, điềm nhiên chờ đợi hồn phách tan biến
Cả đời tu sĩ này dài dằng dặc, đến nỗi khiến y cơ hồ quân mất lúc ban đầu tu đạo, sơ tâm của mình là gì
Vết rách càng lúc càng lớn, Thương Khung vỡ vụn hoàn toàn, màn trời như là tận thế
Nhưng vào chính thời khắc đó, mặt đất sáng lên, ma khí tán đi, những chỗ Cửu Chuyển Huyền Hồi trận bày bố dần sinh sôi trở lại
Một nữ tử áo đỏ chân trần đi tới
Cù Huyền Tử mở mắt ra, trong thoáng chốc ngỡ rằng trở về ngàn năm trước
Khi đó vị Đế Cơ cuối cùng của Phượng Hoàng tộc cũng giống như vậy, mặc phát như thác nước, phi y như lửa
Hình ảnh đó cùng thiếu nữ trước mắt hợp lại
Nàng từ phía Tử môn đi tới, cầm thanh Trọng Vũ cầm cuối cùng của thế gian, quanh thân nghiệp hỏa như hoa quỳnh nở ra, Cửu Chuyển Huyền Hồi trận trong một khắc liền hóa thành phế tích
Nàng duỗi ngón tay thon dài, điểm lên đầu Thao Thiết muốn chạy ra nhân gian
Thao Thiết thảm thiết gào một tiếng, hóa thành từng mảnh vỡ màu đen
Mi tâm thiếu nữ điểm xuyết Thần ấn màu trắng, con ngươi vàng óng nhìn chăm chú hết thảy xung quanh
Trời đất hoang vu, cuồng hoan Yêu Ma, các Tiên nhân mất đi hồn phách thể xác, trên không trung là thân ảnh màu đen tà lệ
Cù Huyền Tử nhìn nàng ở phía xa xa, nàng đã phá xác từ một đứa trẻ non nớt trở về bản nguyên, vượt qua Thần kiếp, bài trừ phong ấn
Tự Anh nhìn nàng thì không dám tin: "Ngươi ngươi, Sơ Hoàng, không, Sơ Hoàng đã chết
Đế Cơ quật cường như lửa kia đã bị chôn vùi cách đây rất lâu rồi
Tự Anh lui lại một bước, liền đoán được nàng là ai
Tự Anh từng là thuộc hạ của Yêu Vương, về sau theo Yêu Vương đi theo Ma Thần
Vạn năm trước, nếu không phải Yêu Vương vì yêu Thần Nữ mà làm phản, Ma Thần sẽ không chết
Là con của hắn và Sơ Hoàng, mang huyết mạch của Thượng Cổ Vạn Yêu chi vương và Đế Cơ cuối cùng của tộc Phượng Hoàng, cũng chính là Thượng Cổ Thần cuối cùng
Thiếu nữ chuyển mắt nhìn về phía nàng ta, ngón tay chạm lên dây đàn, Tự Anh vội vàng cầm dù cản lấy
Đáng tiếc khi Hạn Bạt khởi tử hoàn sinh sớm đã mất đi sức mạnh Thượng Cổ cường đại lúc ban đầu, tiếng đàn như sóng lan tràn khắp mọi nơi, Nghiệp Hỏa đốt lấy thân ảnh của Tự Anh
"A..
Ma Quân cứu ta, Ma Quân cứu ta
Đạm Đài Tẫn quay đầu, nhìn thiếu nữ đang từng bước tiến về phía hắn
Ma khí cuồn cuộn quanh góc áo màu đỏ của nàng, vạn vật đều cúi đầu trước hắn, chỉ có nàng là thoát khỏi được Cùng Bi đạo, mang đến nỗi áp bách đáng sợ, đối đầu với ánh mắt của hắn
Hắn lạnh lùng nhìn nàng, giơ Trảm Thiên kiếm lên
Con ngươi màu vàng của Thần Nữ nhìn về phía tay hắn dính đầy máu tươi đang nắm chặt Trảm Thiên kiếm, Trảm Thiên kiếm đỏ thẫm sáng chói, uống cạn máu của các tu sĩ
"Thành Thần trở lại cảm giác thế nào
Đạm Đài Tẫn cười nói, "Thượng Cổ Thần linh đều đã ngã xuống, chỉ mỗi mình ngươi mà cũng muốn giết ta
Tô Tô khẽ nói: "Ngươi bây giờ nhìn lại, thật đúng là lạ lẫm."1
Khuôn miệng hắn tràn ngập ý cười
"Không phải lạ lẫm, là do ngươi xưa nay chưa từng hiểu rõ ta
Người trước mắt cùng Thần Nữ trong trí nhớ hoàn toàn giống nhau, hơn năm trăm năm qua, Đạm Đài Tẫn không ngờ rằng, hắn dù đã vứt bỏ tơ tình, song vẫn nhớ kỹ gương mặt của người trước mắt mình này
Ánh mắt nàng nhìn hắn, thần sắc vẫn không thay đổi
Thế nhưng thần sắc cứng rắn lạnh lẽo đó dần dần trở nên nhu hòa, hắn thấy nàng hơi nhếch lên khóe môi, so với quá khứ mỗi một khắc đều trở nên ôn nhu hơn nhiều
"Ta hiểu rõ chứ
Tô Tô nhẹ nhàng nói, "Ta biết ngươi sống sót gian nan đến dường nào, ta đã thấy ngươi bị trêu đùa, phải mặc trang phục của nữ tử, tự mình may vá y phục, chờ trời mưa để hứng nước mưa uống
"Ta đã thấy ngươi mẫn cảm, yếu ớt, ngươi tái nhợt bất lực, nhưng bất luận thế nào vẫn luôn có một nghị lực sống sót đến cùng
Ngươi nghiêm túc quan sát vẻ mặt và hành động của người ngoài, bắt chước họ sướng vui giận buồn
Ngươi ghen tỵ với Tiêu Lẫm, ghen tỵ với Bàng Nghi Chi, thậm chí ghen tỵ với cả người bán hàng rong ở đầu phố
"Ta đã thấy ngươi vừa ngây ngô vừa mãnh liệt, vì yêu Diệp Tịch Vụ mà không màng tất cả
Hai mắt hắn đỏ bừng gắt gao nhìn chằm chằm lấy nàng
Nước mắt từ đôi mắt như nhìn thấu tất cả mọi chuyện của Thần Nữ bắt đầu chảy ra: "Nhưng ta cũng thấy lục giới hoang tàn, máu chảy thành sông
Trong lòng ta, hình bóng Đạm Đài Tẫn yêu Diệp Tịch Vụ từ lúc ấy đã chết rồi
Thần luôn luôn nghe thấy nguyện vọng của chúng sinh, Đạm Đài Tẫn, ngươi có biết nguyện vọng của ta là gì không
Không còn tơ tình, trong lòng Đạm Đài Tẫn hoàn toàn trống rỗng
Cùng Bi đại đạo đang ở sau lưng, hắn muốn thứ gì đều dễ dàng như trở bàn tay
Bất luận là thứ gì, hắn đều không để ý
Như nàng đã nói, tên phế vật thích nàng, thương tiếc nàng kia đã chết rồi
Chuyện yêu nàng, hận nàng đối với hắn chẳng còn quan hệ gì nữa
Đạm Đài Tẫn giơ lên Trảm Thiên kiếm, thanh kiếm sáng loáng, đâm về phía Thần Nữ
Tô Tô không hề tránh, thậm chí còn không tế ra Trọng Vũ cầm
Trong tay nàng ngưng ra một khối hắc diệu thạch linh cốt
Linh cốt trói tứ chi Đạm Đài Tẫn lại, sinh sôi trói chặt hắn
Hắn ngước mặt nhìn về phía khối hắc diệu thạch linh cốt kia, cắn răng nói: "Tà cốt của ta
"Cả đời Ma Thần chỉ có một thứ uy hiếp
Năm trăm năm trước, ta dùng Thần tủy đổi lấy Tà cốt của ngươi, Câu Ngọc âm thầm nói cho ta biết, mặc dù có Thần tủy, nhưng nếu hủy đi Tà cốt, ngươi vẫn sẽ nhanh chóng tan biến
Vì vậy ta đã đem giấu nó, phong ấn vào trong linh hồn của mình
Tô Tô đưa tay xoa lên mặt hắn, "Cho nên mặc dù có Vô Tình đạo, ta vẫn không thể thành Thần
Bởi vì ta muốn ràng buộc, muốn trông coi ngươi cả đời thật cẩn thận
Ngón tay Đạm Đài Tẫn run rẩy, hắn không biết vì cái gì, trong lòng dâng lên một cảm giác đáng sợ, cảm giác đau nhức truyền khắp toàn thân
"Đến ngày hôm nay, ta nghĩ, ta rốt cuộc không tài nào bảo vệ được nó
Tô Tô nhẹ nhàng ôm lấy Đạm Đài Tẫn, "Mỗi người cả một đời, đều có những chuyện dù không muốn nhưng nhất định vẫn phải làm
Từng nguyện sẽ cùng ngươi làm phàm nhân bình thường sống trọn một đời, nhưng lại không thể không đâm sáu cái đinh Diệt Hồn vào ngươi
Ta muốn ngươi được sống, nhưng sự tồn tại của ta chính là vì ngươi chết đi
Tô Tô ôm lấy hắn, cùng hắn rơi xuống từ bầu trời vô tận
Nghiệp hỏa đốt cháy bọn họ, hắn vừa cảm thấy đau nhức nhưng cũng lại cảm thấy ấm áp
Ma Thần không có nước mắt, cho nên khi máu của hắn từng giọt rơi trên bả vai nàng, hắn cũng không biết, nhưng Tô Tô lại nhìn thấy
Nàng thấy huyết lệ của hắn như châu, từng hạt từng hạt rơi xuống
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thiếu niên tái nhợt máu me đầy mặt, thấp giọng mở miệng: "Lê Tô Tô, cả đời này thật vất vả, nhưng ta không muốn chết
"Ta biết
Nàng nhắm mắt lại, lòng bàn tay phát ra Thần quang màu trắng bóp nát Tà cốt, "Đừng sợ, lần này ta sẽ không để chàng tiếp tục một mình nữa
Nguyện vọng của ta, là năm đó trên cổng thành, bóp nát Tà cốt, cùng chàng cùng nhau tiêu tán ở năm trăm năm trước
Cho dù vì Ma Thần mà sinh ra, chú định vĩnh viễn sẽ không có kiếp sau
Khoảnh khắc Tà cốt bị nghiền nát, thân thể Đạm Đài Tẫn dần dần tiêu tán trong ngực nàng
Trong gió đã không còn mùi hương của hắn
Nghiệp hỏa đốt hết tất cả nghiệp chướng
Tô Tô nắm chặt Trảm Thiên kiếm, Đồ Thần nỏ cùng Tẩy Tủy ấn, nhìn chăm chú vào Cùng Bi màu xám
Không biết Ma Thần có muốn cùng ta tuẫn táng vì đạo không
Tô Tô hóa thành một con Phượng Hoàng rực lửa, hướng về phía vết rách của Thương Khung mà bay tới
Màu xám trên bầu trời tản dần, nhân gian không biết từ lúc nào đã là hoàng hôn
Vạn vật sẽ một lần nữa sinh trưởng
Mùa xuân cũng sẽ một lần nữa đến vào một ngày nào đó
Nhưng Lê Tô Tô cùng Đạm Đài Tẫn, lại vĩnh viễn tiêu tán khỏi thế gian này
Linh hồn Đạm Đài Tẫn tản vào trong Cùng Bi đạo
Tô Tô cũng hướng về phía vết rách trên trời cao mà bay di
Tự Anh nhìn một màn này, không màng tới thân thể bị bỏng của mình, bổ nhào tới như điên: "Không, không thể
Yêu Ma bị trấn áp mấy vạn năm, thế gian khí tức bảo toàn, nếu lục giới linh khí nồng đậm, ma khí liền lập tức loãng dần
Nàng ta không muốn tiếp tục ngủ say dưới đáy biển lạnh lẽo, cũng không muốn con cháu Hạn Bạt trở thành quái vật không được phép tồn tại trên đời này
Yêu Ma dựa vào cái gì mà không thể được sống ở thế gian
Khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta biến mất, mái tóc xơ xác, biến thành mặt xanh nanh vàng bay đến trước mặt Tô Tô
Kinh Diệt thấy thế, cũng cắn răng cùng nhau ngăn cản
Ma Quân đại nhân chết rồi, thế nhưng Cùng Bi đạo đã mở, chỉ cần Tô Tô không tuẫn đạo, đợi thêm một lát, lục giới chính là của bọn chúng
Tất cả các Yêu Ma đều nghĩ như vậy, dùng hết tính mạng ngăn cản Tô Tô
Trong mắt Tô Tô phản chiếu hết tất thảy
Vô số Yêu Ma ngậm lấy nước mắt, biết rõ không có khả năng đấu lại Thượng Cổ chi Thần, vẫn kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiếp tục tiến về phía nàng
Phượng Hoàng nghiệp hỏa phía dưới dù có thiêu chết bọn chúng, những Yêu Ma khác dù thấy thế vẫn hung hãn không sợ chết, hóa thành những luồng khí đen bay tới
Trong lòng Tô Tô cảm thấy thương xót
Thượng Cổ Yêu Ma sinh tại Man Hoang chi địa, trong khi Thần linh lại sinh ra ở Thần Vực linh khí dư thừa
Yêu Ma hiện tại bị nhốt ở Hoang Uyên vạn năm, trong khi tu sĩ lại được hưởng khói hương thành tâm cung kính
Ma Vực không có một ngọn cỏ, vì thế bọn chúng muốn thiên hạ này là của mình, để bọn chúng có tự do
Nhưng dù cho có muốn sinh tồn, cũng không thể đuổi cùng giết tận
Tô Tô không quay đầu lại, nàng mang theo mấy thứ Ma khí bay thẳng vào Cùng Bi đạo, mắt Phượng Hoàng trông thấy một màn đen không đáy bên trong
Lần này trong lòng nàng lại rất bình tĩnh
Song khi tới gần Cùng Bi đạo, bên trong đột nhiên phát ra ánh sáng cực mạnh, đẩy Tô Tô ra
Phượng Hoàng biến trở lại thành hồng y Thần Nữ, nàng cảm nhận được gì đó, nhìn một màn trước mắt
Các Yêu Ma kinh ngạc, nói: "Ma Quân
"Là sức mạnh của Ma Quân
Cùng Bi đạo hoàn toàn mở ra
Đạm Đài Tẫn dù thân tử đạo tiêu cũng không hề ngăn cản Cùng Bi đạo mở ra
Nhưng Cùng Bi đạo trước mắt không giống với suy nghĩ của mọi người
Linh khí cùng yêu khí tuôn ra, chảy về phía sơn xuyên đại địa
Cùng Bi đạo vốn dĩ tham lam hấp thụ linh khí thế gian, giờ phút này lại giống một cái phễu rót xuống lục giới
Cùng Bi đạo tồn tại từ thời Thượng Cổ, hấp thụ linh khí vài vạn năm song giờ phút này lại tuôn trào linh khí, chuyện chưa từng xảy ra trước đây
Một màn này phản chiếu trong con mắt của Tô Tô, toàn bộ thế giới tỏa ra ánh sáng lung linh
Vạn vật bắt đầu sinh trưởng, suối nước lưu động, chim chóc trở về
Tô Tô nhìn cảnh này thật giống như bức tranh sông núi quen thuộc, có chút thất thần
Năm trăm năm trước, nàng trước mặt Đạm Đài Tẫn mang ra Thương Sinh phù, dẫn hắn nhìn thế gian xinh đẹp bên trong bức họa
Bức tranh phản ánh vào bên trong đôi mắt đen láy ngơ ngác của thiếu niên, năm đó nàng cười nhìn hắn, nguyện giúp hắn hiểu được sự đẹp đẽ của lục giới này
Hôm nay hắn đem bức tranh tú lệ này hoàn trả lại tất thảy
Bốn hạt Thần châu tiêu tán biến thành lưu huỳnh, rơi đầy trần thế
Huyễn Nhan châu mượn linh khí từ Cùng Bi mô phỏng lại một bộ thân thể, Tụ Sinh châu trong Cùng Bi giải phóng linh hồn, Tham Lang châu dẫn linh hồn trở về thân thể, Khai Dương châu mang lại ký ức cùng sự tức giận
Tự Anh ngồi bệt xuống đất, lẩm bẩm nói: "Chuyện này không có khả năng, không có khả năng
Tại sao có thể có người cải biến một Thượng Cổ đạo thành một loại đạo khác
Nàng ta rốt cuộc cũng hiểu rõ được Đạm Đài Tẫn đang làm cái gì, hắn biết Cùng Bi đạo không có cách nào bị phá hủy, cho dù lần này có phong ấn thì qua vạn năm sau Ma Thần mới lại sinh ra, vẫn như cũ sẽ mở ra Cùng Bi
Thế là hắn nhập Ma Vực, đọa Ma đạo, thu thập Thần châu, dẫn vạn vật chi linh
Hắn có thể hấp thụ sức mạnh của người khác sử dụng cho mình, vì vậy lợi dụng điểm này để nắm giữ Cùng Bi đạo, hoàn toàn để Cùng Bi đạo cắn nuốt linh hồn
Trên mặt đất, Tàng Hải mở to mắt, các đệ tử Tiêu Dao tông cũng có ý thức
Những người đã chết ở Cửu Chuyển Huyền Hồi trận toàn bộ trở lại thế gian
Những phàm nhân đã bị Yêu Ma giết chết để tế cho Cùng Bi đạo cũng tỉnh lại trên đường phố, nghi hoặc nhìn nhau: "Đã xảy ra chuyện gì
Cửa mở, có thanh âm đứa trẻ vui vẻ: "Cha cha, mẫu thân, cha trở về rồi
Một lão nhân tóc trắng xóa trở về ôm lấy đứa trẻ khóc rống lên
Yêu Ma chi khí hỗn độn chảy xuống Ma Vực, cưỡng ép Yêu Ma trở về, Kinh Diệt vịn Tự Anh, bọn họ chuyển mắt nhìn xem mảnh đất Ma mạch nở đầy hoa quỳnh thổ địa, sông núi rộng lớn, im lặng hồi lâu
Kinh Diệt không thể tin, thấp giọng nói: "Đây là nơi thuộc về chúng ta
Tất cả yên tĩnh lại, hồng y Thần nữ vẫn đứng nguyên tại chỗ
Trọng Vũ nói khẽ: "Tô Tô
Đừng nhìn nữa, ngươi đã nhìn rất lâu rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vết rách Thương Khung dần dần biết mắt, tất cả mọi người đều đã trở về
Chỉ trừ một người
Tô Tô nhìn vết rách dần khép kín lại
Hắn đâu có lý do gì để trở lại
Nàng nhìn hoàng hôn, lờ mờ nhìn thấy lần đầu gặp dáng vẻ của Đạm Đài Tẫn
Thiếu niên khoác một chiếc áo màu đen, đuôi mắt trùng xuống, gầy yếu, tái nhợt, lạnh lẽo
Lúc này đây hắn không đi về phía nàng mà dần dần biến mất khỏi trời đất
Trọng Vũ nghĩ rằng Tô Tô sẽ đáp xuống, nào ngờ Tô Tô xoay người, đi về về phía Ma Vực hoa quỳnh nở rộ kia
Tô Tô biết sẽ không đợi được hắn
Hôm nay cho dù nàng không tới, Đạm Đài Tẫn vẫn sẽ lựa chọn tuẫn táng cùng Cùng Bi
Tắc Trạch trấn thủ Hoang Uyên hàng vạn năm
Lê Tô Tô đời này sẽ trông coi Ma Vực, bảo vệ lục giới không xảy ra chuyện gì
Cho đến một ngày nàng tiêu tán
Thế nhưng mang mệnh của Thần, thời gian dài dằng dặc
Hoa nở hoa tàn, nhân gian lại một năm nữa trôi qua
Tuyết lớn đầy trời vào đông, bạch y Tiên Quân cõng kiếm, gọi người phía trước: "Phù Nhai, đừng đi tiếp, phía trước là cột mốc biên giới của Ma Vực, đệ không qua được
Nguyệt Phù Nhai quay đầu, lộ ra một gương mặt rõ ràng, hắn thấp giọng nói: "Đã một trăm năm rồi, ta muốn sư tỷ trở về
Công Dã Tịch Vô đáp lại: "Tô Tô trấn thủ Yêu Ma giới, sẽ không dễ dàng rời đi
Nguyệt Phù Nhai cắn răng: "Huynh đương nhiên sẽ không nhớ thương tỷ ấy, huynh có Diêu Quang, sẽ không nghĩ cho tỷ ấy nữa
Vị Thần cuối cùng trên đời lại xứng đáng vạn năm trấn thủ tại Ma điện sao
Công Dã Tịch Vô im lặng nhìn hắn, đôi mắt màu xám phủ đầy bi ai
Nguyệt Phù Nhai nắm chặt tay, thấp giọng nói: "Thật có lỗi, sư huynh, ta có chút không kiềm chế được
Một trăm năm, năm nào qua đây, cánh cửa của Ma Vực chưa từng vì hắn mà mở ra
Kỳ thật Nguyệt Phù Nhai biết, Công Dã Tịch Vô năm nào cũng tới
Chỉ là những năm này sư tôn không còn đủ sức quản lý chuyện của Hành Dương tông nữa, toàn bộ đều là Công Dã Tịch Vô quản lý
Người người đều biết, Công Dã Tịch Vô sẽ là chưởng môn tiếp theo của Hành Dương tông
Dù cho Cùng Bi đạo có mở ra, trả lại tất cả linh hồn đã chết vì hắn, nhưng Công Dã Tịch Vô vẫn ngày ngày đi làm việc thiện, sư tôn từng nói, làm ngàn việc thiện có thể khiến tâm hồn an tĩnh hơn
Diêu Quang đi cùng hắn từ Hành Dương tiên sơn đến nhân gian
Công Dã Tịch Vô cũng sẽ không so đo với Nguyệt Phù Nhai
Nguyệt Phù Nhai nhắm lại mắt: "Sư huynh, thật xin lỗi
Công Dã Tịch Vô mím môi lắc đầu, hắn ngước mắt nhìn cột mốc biên giới trước mặt
Nhờ có cái này mà năm trăm năm qua, thế gian không bị Yêu Ma hoành hành, chỉ có mở ra linh thức tu thành tiểu Yêu chân chính
Tiên môn bách phế đãi hưng, kiểu gì cũng sẽ khôi phục lại như ngày xưa, nhân gian hòa thuận vui vẻ
- Giải thích câu "Bách phế đãi hưng" là ý chỉ còn nhiều chuyện phải làm
Hết giải thích
Từ lúc Cùng Bi đạo hợp nhất với thế gian, bọn họ ai cũng chưa từng gặp lại Tô Tô
Thế nhân đều biết, có một vị Dục Linh Thần Nữ bảo vệ bọn họ, nhưng đối với Nguyệt Phù Nhai mà nói, hắn đã mất đi người quan trọng nhất
"Tỷ ấy không nên ở lại Ma Vực
Nguyệt Phù Nhai nói: "Thần nữ phi thăng, nên đi Thần Vực mới phải
Công Dã Tịch Vô nói: "Muội ấy ở lại Ma Vực sẽ an tâm một chút
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Dù sao đây cũng là nơi người kia từng lưu lại
Nhắc đến Đạm Đài Tẫn, Nguyệt Phù Nhai trầm mặc xuống
Hắn nhìn Công Dã Tịch Vô rồi gật đầu, quay người biến mất trong tuyết lớn chốn nhân gian
Công Dã Tịch Vô nhìn bia giới thuộc về Yêu Ma giới trước mắt
"Tô Tô
Hắn cười nhạt một tiếng, nói, "Những năm này ta đi nhân gian, có nghe không ít những chuyện cũ
Trong đêm thường hay nằm mơ, mơ thấy một nam nhân tên là Tiêu Lẫm
Vài ngày trước, ta trở lại nhân gian Hạ quốc cùng Chu quốc sáu trăm năm trước
Mọi thứ đều đã trở nên lạ lẫm, chỉ có hai nơi là không thay đổi nhiều
"Một là phủ tướng quân của Hạ quốc
Dân chúng nói, chỗ phủ đệ kia có Diệp thị từng ở qua, mấy đời là tướng quân ra trận giết địch, vĩnh cửu vinh quang, dân chúng sẽ nhớ mãi
"Một chỗ khác, đó là Hoàng Lăng của Chu quốc
Hắn nhẹ nhàng thở dài, "Nghe sử sách nói, Hoàng đế vô danh đã đem người mình yêu nhất an táng tại đó, hắn không cho phép bất kỳ người nào quấy rầy nàng nghỉ ngơi
Tuyết ở nhân gian đã đọng dày một tầng, Công Dã Tịch Vô gật đầu, rời trước bia Yêu giới
Hắn đi một hồi lâu, một nữ tử khoác áo trắng bung dù đi trong gió tuyết
Nàng bước những bước nhẹ nhàng, trên vai có một con sò màu xanh
"Tô Tô, ngươi muốn đi đâu
Chúng ta ra ngoài, A Mật có sợ không
Tiểu Phượng Hoàng mới vừa sinh ra, mới chỉ là một đứa trẻ non nớt khiến tình mẫu tử trong Trọng Vũ dâng trào
"Đi gặp cố nhân một chút, Kinh Diệt sẽ chăm sóc tốt cho A Mật
Thanh âm nàng bình thản ôn nhu
"Cố nhân sáu trăm năm trước
"Phải
Nàng đáp lại, "Cũng là quá khứ của ta
Trọng Vũ không hỏi nữa, cùng nàng tiến vào Hoàng Lăng
Sáu trăm năm trước Hoàng Lăng của Đạm Đài Tẫn đã trống rỗng đến hoang vu
Chu quốc mất, không còn người đóng giữ Hoàng Lăng
Trong Hoàng Lăng sát khí rất nặng, phàm nhân cùng trừ yêu sư cũng không dám vào những chỗ như thế
Bạch y của Tô Tô lượn lờ trên mặt đất, trông thấy mấy bộ xương cốt đã chết khô của huyết nha thì dừng lại
Bọn nó không biết đã chết được bao nhiêu năm, nàng nhìn chúng một hồi, đúng là bọn chúng đã trấn thủ Hoàng Lăng
Tô Tô đi đến đâu, cái lạnh lẽo của Hoàng Lăng tản ra đến đó, bốn phía đều trở nên ấm áp
Nàng bước đến nơi trong cùng, trông thấy một khối bia mộ màu xám
Trên bia mộ phủ đầy bụi, Tô Tô không dùng pháp thuật, dùng tay lau nhẹ bia
Phía trên khắc chữ viết rõ ràng, Trọng Vũ bay tới, dùng ánh sáng màu xanh chiếu lên chữ của bia mộ
Tô Tô cong cong môi, mở miệng thấp giọng đọc: "Đạm Đài Tẫn chi ái thê, Diệp thị Tịch Vụ mộ
Cảnh Hòa năm thứ hai, ngày mười lăm giữa đông
Con sò màu xanh bay về phía một chỗ khác, Trọng Vũ kinh ngạc nói: "Tô Tô tới xem, nơi này còn có một cái mộ bia
Hai cái mộ bia dựa sát nhau, giống như là hợp táng
Tô Tô chuyển mắt xem qua
Chiếc mộ này so với mộ của Diệp Tịch Vụ mới hơn rất nhiều, tay nàng xoa xoa một bia, chậm rãi ngồi xổm xuống
Một tầng bụi rơi xuống
Nàng thấy rõ từng chữ trên mặt bia, ngón tay dừng lại
Làm sao lại..
"Diệp Tịch Vụ phu quân, Đạm Đài Tẫn mộ
Trọng Vũ lập tức cũng ngây ngẩn cả người, "Thời gian là..
một trăm năm trước, trên đó viết là ngươi tự tay khắc
Tô Tô tròn mắt, tâm niệm vừa động, Hoàng Lăng bỗng nhiên phát ra ánh sáng
Nàng trông thấy phía sau mộ bia đó có một hộp ngọc đặt ngay ngắn
Chẳng biết vì sao, nàng không dám chạm vào chiếc hộp ngọc ấy
Đạm Đài Tẫn đã rời đi một trăm năm, những năm này, nàng trở thành một vị Thần tận tụy
Nàng mở hộp ngọc ra
Trông thấy bên trong có một đầu tơ tình màu vàng óng, bên cạnh tơ tình còn có chuỗi vòng hạt Tô Tô năm đó tự tay xuyên, một đầu kiếm tuệ, còn có ngọc bội nàng tặng cho Đạm Đài Tẫn sáu trăm năm trước
Những vật này, toàn bộ đều ở đây
Tô Tô vươn tay, nhẹ nhàng nắm chặt đầu tơ tình, Tô Tô sớm biết, tơ tình chứa đựng tất cả yêu thương của một người
Bởi vì có lần Diệp Băng Thường có được tơ tình của phụ thân, liền có được tình yêu thương của người khác dành cho nàng ta
Tay nàng vừa chạm một chút vào tơ tình, một hình ảnh dần dần hiện rõ trong đầu nàng
Một trăm năm trước, huyền y Ma Quân lẻ loi một mình tiến vào Hoàng Lăng
Hắn đổi xiêm y thành màu trắng, che lại Ma ấn trên mi tâm, mang theo một thanh kiếm, hoàn toàn thanh khiết, không có chút bộ dáng đã nhập Ma, tựa bên cạnh mộ bia của nàng, tự tay khắc bia mộ cho chính mình
Hắn đưa tay, Huyễn Nhan châu mô phỏng ra hình thái của một nữ tử
"Tô Tô" cười nói: "Kiếm tuệ ta tạo ra rất tốt, chàng mang nó theo, nhất định phải trở về
Đạm Đài Tẫn nhìn nàng cười, trong mắt đầy ôn nhu: "Được
"Các phàm nhân nói, nếu đem tương tư thành tâm xuyên thành một chuỗi hạt châu, chúng ta sẽ có thể ở bên nhau đời đời kiếp kiếp, chờ ngươi trở lại, chúng ta mãi mãi làm bạn, thật tốt biết bao
Thiếu niên rũ người xuống, màu da tái nhợt vì bệnh trạng, nhẹ nói: "Được
Tô Tô ôm lấy hắn, cười nói: "Phu quân, ta tin tưởng chàng, chàng không phải Ma, chàng không phải là quái vật chỉ biết tàn sát
Tô Tô ở lại Hoàng Lăng chờ chàng, mọi người trên thế gian này không ai tin chàng, nhưng ta vẫn luôn tin chàng
Hắn si ngốc nhìn nàng, chỉ gật đầu
Thân ảnh nữ tử chậm rãi tiêu tán, Đạm Đài Tẫn vuốt mộ bia, đuôi mắt mang theo màu hoa đào đỏ ửng, thấp giọng nói: "Ta biết, nàng sẽ yêu ta
Nàng đã nói sẽ tin tưởng ta, sẽ chờ ta trở về
Hắn thỏa mãn cười như một đứa trẻ
"Ta đồng ý với nàng, sẽ sớm trở về
Một hồi lâu, hắn đứng dậy, rời khỏi Hoàng Lăng
Màn trời nhân gian xám xịt
Bạch y thiếu niên thanh khiết một lần nữa trở lại là huyền y Ma Quân
Con mắt ôn nhu của hắn trở nên lãnh khốc, Ma ấn ở mi tâm xuất hiện
Rất lâu trước kia, hắn biết rõ mình sẽ chết tại Cùng Bi, vì thế hắn tự tay khắc bia mộ cho chính mình, làm bộ là Tô Tô khắc cho hắn
Hắn tự tay hoàn thành kiếm tuệ mà Tô Tô chưa làm xong, làm bộ là Tô Tô đưa cho hắn
Hắn đắm chìm trong thế giới mà Tô Tô đối với hắn rất tốt, ung dung chịu chết
Vốn dĩ cả đời này, Tô Tô đối tốt với hắn ít đến như vậy, ít đến mức hắn phải tự cố gắng lừa gạt mình
Thế nhưng trong hiện thực, hắn không thể đợi được sự tín nhiệm cùng sự bảo vệ của nàng, cứ vậy mà hồn phi phách tán
Nàng yêu chúng sinh, hắn từng dùng phương thức cực đoan muốn giữ lại nàng, về sau dần dần hiểu rõ thế nào là yêu cả phương thức của nàng
Sau Thần Ma đại chiến, chúng sinh đều có nơi để trở về, chỉ có duy nhất một người, vĩnh viễn tiêu tán giữa trời đất
Một người chưa từng có được tình yêu thương của người khác, mẫn cảm mà yếu ớt, vào lúc tự tay khắc bia mộ cho chính mình đã chịu thua, hắn nhận ra sẽ không có người nào trên đời này yêu thương hắn
Hắn đã biết Tô Tô là Yêu Vương chi nữ, liền đẩy Tô Tô vào Tử môn, giúp nàng cắt đứt quá khứ trở thành Thần
Đạm Đài Tẫn đem dĩ vãng chôn giấu trong Hoàng Lăng, hắn biết Thần không yêu hắn, cũng sẽ không vì người như hắn mà rơi lệ.+
Nhưng thời khắc này, Tô Tô cầm lấy tơ tình..
Thần Nữ vốn không có nước mắt, nhìn lại tất cả mọi thứ ngày xưa từng tặng cho hắn
Một trăm năm, nàng rốt cuộc nhịn không nổi, ở trước mộ bia của hắn khóc thành tiếng