“Chúng ta có chuyện ở đây khó mà nói hết…” Ngữ khí của nàng không khỏi mang theo một tia nài nỉ, tựa như muốn nhận được sự khoan dung cuối cùng
Thẩm Dục liếc mắt nhìn ngón tay nàng đang khẽ nắm vạt áo mình, không phân biệt cảm xúc mà nói: “Ở đây mà hỏi, thủ đoạn tự nhiên lại khác biệt…”
“Ngươi xác định sao?” Trong hình phòng có dụng cụ tiện tay có thể dùng
Lúc không nghe lời có thể dùng roi đánh nhẹ hoặc mạnh vào đùi nàng, vào eo nhỏ, mỗi chỗ đau đớn đều mang đến một tư vị khác biệt
Nếu không nữa, cây que hàn nung đỏ cũng thường được dùng để đe dọa tội phạm, càng là vị trí non mịn mẫn cảm, lại càng không chịu nổi sự tra tấn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hắn lại còn tàn nhẫn hơn cả đao phủ, muốn người ta thống khoái biện pháp, còn nhiều vô kể
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Dưới màn lều bí ẩn, mỹ nhân yếu ớt không mặc mấy món quần áo… Hắn muốn ở nơi gối mềm chốn khuê phòng, ngay cả một dụng cụ tiện tay cũng không có, thì phải dùng thủ đoạn gì mới có thể khiến nàng sợ hãi đến mức cầu xin hết tiếng này đến tiếng khác, chỉ để hắn buông tha nàng đây
Tri Ngu đột nhiên rùng mình một cái, mặc dù không thể lập tức hiểu thâm ý trong lời nói của hắn, nhưng cũng biết, hôm nay e là dù thế nào cũng phải cho hắn một lời công đạo
“Ta… Ta mặc là…” Nàng không dám thử thách sự kiên nhẫn của hắn, sợ nếu cứ kéo dài thêm, hắn sẽ không cho nàng cơ hội mặc váy
Miễn cưỡng mặc chỉnh tề, nàng bị ép ngồi lên xe ngựa
Dọc đường, tâm can Tri Ngu cũng giống như con đường gập ghềnh, không ngừng xóc nảy, mang mang nhiên không biết manh mối tin tức ở đâu
“Bà già giả câm kia hình như đã từng đề cập đến phu nhân với người ngoài…” Một câu nói vô tình lại càng chồng chất thêm tầng nghi ngờ trên người Tri Ngu
“Lời bà già không thể tin…” Mỹ nhân xé rách chiếc khăn trong tay, ngữ khí chậm rãi nói: “Nàng ta từ đầu đã giả câm, có thể thấy nàng không phải người đứng đắn…” Dù miễn cưỡng giải thích vài câu cho bản thân, Tri Ngu vẫn cảm thấy vô lực vô cùng
Hiện giờ nàng chỉ sợ cũng chẳng khác cá nằm trên thớt là bao
Cho đến khi xe ngựa đến nơi, Tri Ngu xuống xe mới phát giác Thẩm Dục đưa nàng đến là một ngôi chùa, chứ không phải hình phòng đen tối làm lòng người rợn tóc gáy
Trong đại điện trang nghiêm linh thiêng, bốn phía đều thờ phụng các vị Thần Phật khác nhau
Bên trong có một vị chủ trì dường như có quen biết với Thẩm Dục, đích thân tiếp đón hắn và Tri Ngu
Vị chủ trì kia hơi có vẻ già nua, thần sắc rất là từ ái, “Lang quân hôm nay đến, thế nhưng có chỗ cầu?”
Thẩm Dục như cười như không nói: “Hôm nay đúng lúc gặp ngày rằm, muốn dẫn phu nhân đến cùng nhau bái Phật thôi.” Sau khi ánh mắt nam nhân quét qua, Tri Ngu cũng đành thuận lời hắn nói: “Bạc Nhiên nói đúng, thiếp có lẽ lâu không trải qua hương hỏa, là nên đến bái bai.”
Chủ trì nghe vậy khẽ cười gọi một tiểu sa di, dẫn Tri Ngu đi thắp hương, lắc ống thăm
Khi làm xong những việc này, Tri Ngu quỳ gối trên bồ đoàn, thoáng đạt được chút buông lỏng
Nhưng dù thế, nàng cũng không cách nào thật sự bình tĩnh lại mà cầu nguyện điều gì
Cả lòng nàng đều căng chặt bởi ánh mắt u trầm đang chống đỡ sau lưng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Sau khoảnh khắc giả vờ thành kính quỳ lạy, khi Tri Ngu muốn đứng dậy lại bị người từ sau lưng không nhẹ không nặng đè xuống vai
Thế là động tác đứng dậy liền bị ép tiếp tục duy trì tư thế quỳ lạy trước tượng Phật, thân thể cũng trong nháy mắt cứng đờ
“Phật đường trọng địa không thể nói dối.”
“Đối với Phật Tổ mỗi một câu nói đều nên là lời thật lòng…”
“Ngươi nói có đúng hay không?” Một kẻ đầy tay tanh máu, quen cầm roi, xiềng xích, hết lần này đến lần khác lại muốn đưa nàng đến một nơi trang nghiêm minh thánh như vậy để thẩm vấn nàng
Nam nhân chậm rãi cúi thân, một túm tóc đen như con rắn lạnh lẽo, không chút nhiệt độ trượt xuống cổ mỹ nhân trắng nõn, khiến nàng rùng mình
Thẩm Dục ý vị không rõ nói: “Đối với Phật Tổ nói, ngươi vĩnh viễn sẽ không lừa ta.”
Trong điện các pho tượng Phật Tri Ngu thậm chí còn chưa nhận biết đầy đủ, trong đó có khuôn mặt từ ái, đoan trang nghiêm túc, cũng có vẻ dữ tợn
Nàng không tin Quỷ Thần, nhưng vào một nơi như vậy, lại không khỏi sinh lòng kiêng kỵ
“Ta…” Nàng có chút nói không nên lời
Nhưng hơi thở âm lãnh kia ngay bên tai, như giẫm lên từng khúc thần kinh căng thẳng của nàng mà dò xét
Đầu ngón tay bóp lấy hoa văn trên váy, trong lòng hư đến cực hạn, thanh âm gần như run rẩy thuận theo ý tứ nam nhân mà nói ra
“Ta mãi mãi cũng sẽ không lừa gạt Bạc Nhiên…”
Cằm nàng bị người nhẹ nhàng nâng lên
Bị ép ngẩng đầu, để lộ đôi mắt lưu ly chất chứa tâm sự không hề che giấu dưới ánh nhìn đen tối của đối phương
Khảo sát tỉ mỉ, cũng là một khâu quan trọng trong việc thẩm phán
Dường như chỉ cần từ trên mặt nàng, trong mắt nàng nhìn thấy một tơ một hào sơ hở, thì vị chủ nhân quyền sinh sát trong tay kia có thể trong khoảnh khắc trở mặt, dùng ngữ khí hời hợt hung ác hiểm độc mà định đoạt vận mệnh tội nhân
Cái cổ trắng nõn tinh tế dễ dàng khiến người ta liên tưởng đến đường cong duyên dáng của thiên nga
Như một viên mỹ ngọc hoàn hảo óng ánh, thuần trắng không nhiễm
Gương mặt xa hoa kia cũng xứng đáng với lời khen ngợi như vậy
Móng tay hắn lướt qua thái dương nàng, lau đi mồ hôi lạnh, ngữ khí như thở dài thương hại, “Thật đáng thương…” Miệng nói đáng thương, nhưng đôi mắt gần như lạnh lùng kia chưa bao giờ đối với ai từng sinh ra dù chỉ một chút tình cảm
“Lang quân, bà già kia tìm về rồi.” Ngoài điện Bạch Tịch vừa nhận được tin tức liền lập tức đến báo cáo
“Thế nhưng đối phương muốn đủ tiền tài mới bằng lòng mở miệng.” Đại khái là đã nếm được vị ngọt ở chỗ Tri Ngu, khi những tên thái giám quyền thế này thấy tiền là như nước chảy
Chỉ cần dám há miệng đòi, liền có thể đạt được
Tri Ngu nghe được tim từng đợt nhảy lên
Khi phát giác khí tức có chút chèn ép trên người dần dần rời xa mình, nàng không để ý do dự mà chủ động nắm lấy cổ tay đối phương
Thẩm Dục tức thì dừng lại, tròng mắt nhìn nàng
“Ta tại Phật Tổ trước mặt nói qua…” Nàng đã nói qua… Hắn liền không thể lại tin tưởng lời của bà già kia nữa.