Chương 1: Hàn Môn Chi Tử Nơi này là Hạ Hà thôn, một thôn trang nhỏ bé vừa bình thường lại vừa không bình thường
Trong ruộng có thôn, sau thôn là núi, trên núi cổ thụ râm mát, trước thôn là nước, nước men theo đồng ruộng, có hàng rào tre nhà lá mộc mạc, non xanh nước biếc thanh thuần, phong cảnh điền viên êm đềm
Lúc này đang trong ánh chiều tà, từng luồng khói bếp tựa như mây trôi nhẹ nhàng bay lên từ nóc nhà nông, tiếng “bò..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
ò..
bò..
ò...” phát ra từ lũ mục đồng dắt bò cày trở về, cùng với những câu ca dao quê hương mộc mạc, chất phác, không theo một vận luật nào vang lên từ những người nông dân vác cuốc trở về, tất cả vẽ nên một bức tranh chiều tà của cuộc sống thôn quê tĩnh lặng, giống như một “Thế ngoại đào nguyên”
Đặt ở thời hiện đại, nơi đây tuyệt đối được xem là thôn trang đẹp nhất, nhưng ở thời cổ đại lại không như vậy, chỉ có nghèo khó, lạc hậu chứ không có cái đẹp
Đầu thôn phía tây có một dốc cao, đứng trên dốc có thể nhìn rõ hơn nửa thôn
Trên dốc cao, có một đứa nhóc chừng năm sáu tuổi, đầu hổ mắt hổ đang nhìn về phía thôn mà cảm thán
Phong cảnh non xanh nước biếc tốt đẹp thì sao, giao thông bất tiện, trông trời mà ăn, chịu đủ tàn phá của thiên tai
Đối với những người đang vật lộn để có cái ăn cái mặc, ngoài việc ăn ra, còn thưởng thức được gì nữa
Bảo hắn ngắm ánh nắng ban mai từ từ bay lên từ dãy núi, chi bằng cho hắn một chiếc bánh màn thầu ngũ cốc còn thực tế hơn
Một đứa bé lại phát ra những lời cảm thán như vậy, có phải hơi kỳ quái chăng
Kỳ thực không phải, mặc dù thân thể hắn là một đứa trẻ năm sáu tuổi, nhưng bên trong lại là một nghiên cứu sinh chuyên ngành Cổ Hán Ngữ của thế kỷ hai mươi mốt, người đã nhiều lần bị chà đạp trên con đường tìm việc, không tiền, không quyền, không bạn gái
Sau khi thất bại liên tiếp 100 lần xin việc, trước khi ngủ hắn cảm khái rằng việc một kẻ khổ sở ngành văn khoa chuyên ngành Cổ Hán Ngữ tìm được một công việc đúng chuyên môn quả thực khó hơn lên trời, không ngờ khi tỉnh dậy hắn đã biến thành đứa nhóc tên húy là Chu Bình An, tên ở nhà là Tiểu Trệ này
Cơ thể cũ này, ở kiếp trước của hắn đã trải qua một trận bệnh nặng, có lẽ không qua khỏi, còn bản thân hắn không biết vì sao tỉnh lại liền hoán đổi thân xác
Sau nhiều ngày bóng gió thăm dò, biết được đây là thời Minh triều, cái thời đại thịnh hành Tứ Thư Ngũ Kinh, Bát Cổ Văn, hắn chỉ còn biết ngửa mặt lên trời 45 độ mà nội thương, quả thật là đúng chuyên môn..
Chuyện phải đến sẽ đến, nghĩ đến sự khốn quẫn vì chuyên môn không có chỗ thi triển ở thế kỷ hai mươi mốt, nếu bây giờ thượng thiên đã ban cho hắn một cơ hội làm lại, không nắm chặt cơ hội này thì quá lãng phí món quà của thượng thiên
Huống hồ kiếp trước hắn còn là một cô nhi không vướng bận
“Tiểu Trệ, Tiểu Trệ, về nhà thôi, cẩn thận lại bị mẹ ngươi đánh cho ô ô khóc đấy.” Dưới dốc cao, lũ trẻ con nghịch ngợm ồn ào chạy qua, sợ rằng về nhà muộn sẽ bị người lớn trong nhà đè xuống đất mà giày vò
Tiểu Trệ
Cái nhũ danh này đúng là chịu không nổi
Cho dù là Hổ Tử, hay Thạch Đầu (đá), cũng dễ nghe hơn cái tên này
Dĩ nhiên hắn cũng chỉ là oán trách trong lòng mà thôi, hắn biết rõ nguyên nhân người xưa đặt tên xấu cho trẻ con
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Âu Dương Tu trong 《 Đạo Sơn Thanh Lời 》 có ghi lại rằng: “Người xưa muốn con cái dễ nuôi, thường lấy tên xấu mà đặt, như loại Chó, Dê, Khuyển, Mã là đây.” Người xưa cho rằng, sau khi sinh, trẻ nhỏ rất dễ bị tổn thương bởi các nhân tố bên ngoài, đặc biệt là các tập tục mang màu sắc mê tín, cho rằng người có tam hồn lục phách, thiếu một thứ thì không sống được
Trẻ nhỏ sinh ra phải trải qua các cửa ải như Diêm Vương quan, Đụng Mệnh quan, Ngọc Treo quan, Tứ Quý quan, Hòa Thượng quan, Rơi Tỉnh quan… Để con trẻ mang những tên hư hỏng, tên xấu như “Hắc Cẩu”, “Thạch Đầu” (đá), “Cổn Lô” (trục lúa), “Cương Đản” (đạn thép), “Thiết Đản” (trứng sắt), “Thối Đản” (trứng thối), mục đích là để lừa gạt quỷ quái, khiến Diêm Vương sau khi nghe không coi đó là người, tự nhiên sẽ không tìm phiền phức, từ bỏ việc câu hồn, giúp đứa trẻ tránh thoát cửa ải
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thời kỳ này còn có câu “Heo đến nghèo, chó đến giàu” lưu truyền
Trong thôn này, những đứa nhóc tên “Cẩu” (chó) quả thực không ít, như có đứa gọi “Đông Cẩu”, “Tây Cẩu”, còn có gọi “Cẩu Bảo”, “Cẩu Nhi”, “Cẩu Sa Tử”
Người lớn đặt nhũ danh cho Chu Bình An là Tiểu Trệ là có hai mặt cân nhắc, một là trong thôn những cái tên ở nhà có thể gọi là “chó” gần như đã được dùng hết, người lớn trong nhà không có chữ nghĩa trong bụng, cũng không nghĩ ra được cái tên ở nhà nào liên quan đến “chó” nữa; mặt khác là, trong nhà đã đủ nghèo rồi, không thể nghèo thêm được nữa, hơn nữa cái tên ở nhà nghèo một chút dễ nuôi hơn
Khi Chu Bình An nghe nói trong thôn còn có bé trai gọi “Cẩu Muội” (em gái chó) thậm chí là “Cẩu Thỉ” (cứt chó), bỗng nhiên hắn có cảm giác may mắn sống sót sau đại nạn, Tiểu Trệ, Trệ Nhi so với hai cái tên kia mà nói, khẩu vị vẫn còn thanh đạm hơn nhiều
Đã hơn mười ngày kể từ khi tới thời đại này, Chu Bình An từ không thích ứng đến bất đắc dĩ chấp nhận sự thật này
Sinh hoạt trong niên đại này, họ tên và thói quen thì còn dễ chấp nhận, cái quan trọng nhất là thói quen sinh hoạt
Đây là thời đại thịnh hành đạo đức cũ, lễ giáo cũ, không có điện, không có mạng thì thôi đi, Tam Cương Ngũ Thường, Tam Tòng Tứ Đức, quỷ thần số mệnh vân vân phổ biến rộng rãi, cho nên những việc mà nhân vật chính xuyên không trong tiểu thuyết thường làm, vừa xuất hiện đã khiến thiên hạ quy tâm, mở ngón tay vàng ra là vô địch thiên hạ, hoàn toàn là lời nói vô căn cứ
Nếu ngươi xuyên không mà làm như vậy, sớm đã bị thôn lão thiêu thành tro
Trong cái xã hội lễ giáo phong kiến ăn thịt người này, ngươi có chút khác thường, có thể sẽ bị người ta cho là yêu quái phụ thể mà đốt
Việc này thật sự không phải khoa trương, Vương lão đầu trong thôn vì nói mấy chuyện hoang đường mà bị ép uống một bát tro bùa đốt khuấy với nước; Vương Nhị mặt rỗ ở thôn bên cạnh học nói Hồ Cơ ở huyện thành, vừa về thôn nói mấy câu đã bị thôn lão cho là quỷ nhập vào người, bị trói vào cột phơi nắng ba ngày mới xong chuyện
Một người làm sao có thể chống lại toàn bộ thế giới
Cho nên, trong hơn mười ngày đến thế giới này, Chu Bình An vẫn luôn cố gắng đóng vai một đứa trẻ con
Thật cẩn thận, cố gắng không làm ra chuyện gì khác người, để tránh bị trói lên giàn thiêu mà nướng, hắn không muốn tự mình làm ra chuyện xấu
Trời đã không còn sớm, phải nhanh về nhà, không thì lại bị mắng
Chu Bình An sải bước đôi chân ngắn nhỏ, chạy như điên xuống dốc cao, hướng về phía nhà
Sao lại cảm thấy bắp đùi lạnh lẽo có gió thổi tới thế nhỉ
Chẳng lẽ chân ngắn nhỏ của mình đã đạt tới tốc độ nhanh như điện chớp sao
Chu Bình An chạy đến chân đồi rồi dừng bước, cúi đầu nhìn thấy chiếc tạp dề dưới lớp áo đang phấp phới trong gió
Quần yếm
Ngươi để một người có tâm lý tuổi hai mươi mấy tuổi mặc một cái quần yếm là chuyện gì đây, còn có cho người ta chơi vui vẻ nữa không
Có thể nhẫn nhịn nhưng không thể nhẫn nhục
Trở về nhất định phải tranh thủ quyền lợi không mặc quần yếm
Trên đường đi, những ngôi nhà lá gạch mộc không được quy hoạch theo quy tắc
Hạ Hà thôn, tuy tựa núi kề sông, nhưng vẫn thuộc về vùng nông thôn nghèo đói, bởi vì người dân địa phương lợi dụng núi sông chỉ giới hạn ở việc thỏa mãn nhu cầu sinh hoạt mà thôi
Muốn lợp nhà, lên núi chặt mấy gốc cây kéo về nhà làm rường cột; không có gạo nấu cơm, lên núi tìm chút rau dại quả dại, xuống nước bắt hai con cá nhỏ ném vào nồi
Kinh tế nông nghiệp cá thể thời phong kiến vẫn lấy ruộng đất mà sống, phần lớn người trong thôn dựa vào một mẫu ba sào đất để bôn ba lo cái bụng, những gia đình tương đối giàu có cũng chỉ là mấy nhà địa chủ mà thôi
Nhà địa chủ có thể cho thuê ruộng đất, bán lương thực, có tiền lại mua đất, một vòng tuần hoàn tốt; còn người nghèo chỉ dựa vào một mẫu ba sào đất của nhà mình, sản lượng còn không đủ nhét kẽ răng, chỉ có thể đi làm thuê
Thời cổ đại lại không có chính sách giảm miễn thuế đất, vất vả cực nhọc trồng một năm lương thực, trừ đi sưu cao thuế nặng địa tô, một nhà có thể ăn no mặc ấm đã là không tệ rồi
Nhà họ Chu khá hơn một chút, trong nhà còn có hơn mười mẫu ruộng tốt, coi như là gia đình trung đẳng trong thôn, chẳng qua là cũng không chịu nổi nhà đông người, hơn nữa đại bá không làm sản xuất, chi phí ôn bài khoa cử rất nhiều, nhà họ Chu cũng chỉ là sống lay lắt qua ngày
Dĩ nhiên, chỉ nhìn từ bên ngoài, nhà họ Chu sống cũng tạm được, so với nhà lá gạch mộc thường thấy trong thôn, ít nhất nhà họ Chu còn là Chu gia đại viện kết cấu thổ mộc, chẳng qua là trên thực tế nhà họ Chu sống còn không bằng nhà người bình thường trong thôn đâu
Chu Bình An vừa vào cửa vừa lúc đụng phải mẫu thân kiếp này của mình, Trần thị
Trần thị đang trừng mắt đứng ở cửa viện nhìn mình chằm chằm, thấy được mình đã trở về an toàn, ánh mắt mới như băng tuyết gặp xuân mà tan chảy, rõ ràng là đặc biệt chờ mình trở về
Trần thị hơn ba mươi tuổi, mặc áo khoác vải thô màu xanh vạt lớn, tóc kéo thành một búi ở sau gáy, cài một chiếc trâm gỗ, trên tai là một đôi đinh hương bạc, khóe mắt có vài phần đanh đá
“Mẹ, sau này con không muốn mặc quần yếm nữa.” Chu Bình An với đôi chân ngắn nhỏ vừa bước vào ngưỡng cửa lớn, liền bắt đầu tranh thủ quyền lợi không mặc quần yếm
Lời nói vừa dứt, liền bị Trần thị nhéo tai
“Thằng nhóc ranh, ngươi còn hỗn xược, ta vất vả cực khổ nuôi ngươi lớn, còn thắt lưng buộc bụng làm quần áo cho ngươi, ngươi lại còn chê bai, ngươi mới lớn bằng này đã không cần mặc tã sao!” “Mẹ, a, đau đau đau, con không còn là đứa trẻ hai ba tuổi nữa.” Chu Bình An dùng bàn tay nhỏ kéo tay Trần thị, nhón chân lên để giảm bớt một chút đau đớn
Nói bậy, ngươi mới năm tuổi, Trần thị cúi đầu xem đứa con trai nhỏ năm tuổi của mình nói ra câu nói như thế, không hiểu cảm thấy vui vẻ
Con trai nhỏ của mình đầu hổ mắt hổ so với anh trai hắn hoạt bát hơn nhiều
Tuy nói buồn cười, thế nhưng lực tay của Trần thị không hề nhẹ đi
Thằng nhóc thối này vốn dĩ đã không đàng hoàng, mấy ngày trước bị bệnh một lần, sau khi khỏi bệnh lại càng khỏe mạnh hơn, cả ngày chạy ra ngoài
“Ngươi còn biết đau, suốt ngày chạy khắp nơi không thấy mặt mũi, bị mẹ mìn bắt đi, lão nương liền thấy an lòng.” Trần thị nói rồi trừng Chu Bình An một cái, nghĩ đến chuyện trẻ con mất tích ở huyện thành liền còn sợ hãi
Cũng may người trong thôn đi ngược lại an toàn vô cùng
“Nhị tẩu, đứa con nào mà chẳng nghịch, chắc nịch một chút thì tốt, ngươi đừng phạt Tiểu Trệ nữa.” Thím ba Trương thị đang rửa chén đũa bên giếng nước ở sân, có chút ao ước nhìn Tiểu Trệ, ở một bên khuyên Trần thị bớt giận
Trương thị mới hơn ba mươi, nhưng đến nay chỉ có một cô con gái nhỏ hơn Chu Bình An một tuổi là Chu Bình Ngọc, cho nên đặc biệt ao ước Trần thị có hai đứa con trai
“Lão Tam nhà, ngươi đừng cầu xin cho hắn, thằng nhóc hỗn này chính là ba ngày không đánh là lên nhà bóc ngói.” Trần thị nói, nhéo tai nhỏ của Chu Bình An kéo đến phòng bếp
“Nói, sau này còn dám chạy lung tung không về nhà ăn cơm không.” Trần thị lớn tiếng nói, nhưng lại từ lồng hấp bên trong lấy ra một quả trứng gà luộc da nước trắng, từ góc cửa sổ nhìn ra bên ngoài thấy không ai chú ý bên này, liền lén lút nhét vào trong tay Chu Bình An
Trứng gà, hai mắt Chu Bình An sáng rực, ăn hơn mười ngày cơm canh đạm bạc, cuối cùng cũng thấy đồ ăn mặn
Cái này căn bản là không cách nào cự tuyệt nha
“Đau quá mẹ ơi, không dám nữa.” Chu Bình An nhận lấy trứng gà, miệng lại cố làm ra vẻ rên la ầm ĩ
Ở thế kỷ hai mươi mốt, ăn uống chính là một trong số ít những điều hắn yêu thích
Lúc 《 Trung Quốc Trên Đầu Lưỡi 》 phát sóng, hắn đã thắt lưng buộc bụng để ăn hết những món ăn tiện lợi có thể ăn được, tuyệt đối có thể được xưng là một tín đồ ăn uống lâu năm
Thuần tự nhiên vô hại, cắn vào mềm nhũn, hương vị quả thật rất ngon, cảm giác so với trứng gà hiện đại ngon hơn không biết bao nhiêu lần, dĩ nhiên cũng có thể là do từ khi tới đây đều là cơm canh đạm bạc không biết mùi vị đồ ăn mặn là gì
Thằng nhóc quỷ, Trần thị giận mà cười, điểm một cái vào trán Chu Bình An, nhỏ giọng nói, “Nhanh lên mà ăn, lát nữa trên bàn cơm, cái thứ đồ ăn này cũng đều vội vàng bưng ra phòng lớn rồi.” Lúc này trong lòng Chu Bình An ngược lại vô cùng ấm áp, người nhà kiếp này của hắn, vô luận là người mẹ đanh đá hay người cha cù lần, hay là người anh trai mười tuổi lại ít có vẻ lão thành giống nhau hiền lành, đều là sâu trong lòng đối xử tốt với mình
Tình thân phụ tử, huynh đệ đều tràn đầy ấm áp
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến Chu Bình An chấp nhận sự thật xuyên không, hắn, người chưa từng cảm nhận được sự ấm áp của gia đình khi còn là trẻ mồ côi ở thế kỷ hai mươi mốt, ở nơi này cảm nhận được sự quan tâm yêu thương như trâu mẹ liếm nghé con, cũng liền từ từ cam tâm tình nguyện
“Mẹ, mẹ thật tốt, con lớn lên phải hiếu thuận mẹ thật tốt.” Chu Bình An ôm bắp đùi Trần thị, cảm xúc bộc phát
Ta chính là con trai của các ngươi, sau này nhất định sẽ hiếu thuận các ngươi thật tốt
Trần thị xem đứa con trai nhỏ của mình như con sâu keo kiệt làm nũng với mình, rõ ràng rất hài lòng, cảm thấy con trai nhỏ của mình đáng yêu hơn con trai lớn nhiều
Lúc trước nàng lén đưa cho con trai lớn, thằng nhóc ngốc đó cùng cha nó một đức hạnh, nói gì mà ăn vụng không phải đại trượng phu, thiếu chút nữa không làm Trần thị tức đến ngã ngửa
Chỉ đành đuổi hắn ra ngoài, cũng may con trai nhỏ của mình không cứng nhắc như vậy, cười mà điểm một cái vào trán con trai nhỏ, “Ngươi đừng chọc tức ta, ta liền cảm ơn trời đất, mau lau miệng tránh để lát nữa bị người ta nhìn thấy.”
