Chương 26: Lại đi cọ khóa
Đoạn đường bình an vô sự, khi về đến nhà cũng vừa vặn là lúc sắp ăn cơm tối
Mẫu thân Trần thị đứng đợi lo lắng ở cổng chính, thấy bản thân cưỡi con bò đi từng bước từng bước một tới mới lau đi nỗi lo âu trong lòng
Bữa cơm tối đại thể chỉ có thím cả hớn hở tươi cười hỏi thăm chuyện học ở tư thục của Chu Bình Tuấn
Nàng hỏi những điều như: Tuấn nhi ở tư thục biểu hiện có tốt không, phu tử có khen ngợi ngươi không, và đã học được những gì ở tư thục
Chu Bình Tuấn cũng không làm nàng thất vọng, cùng nhau khoe khoang và thổi phồng thật nhiều: nào là ta ở tư thục biểu hiện rất tốt, quan hệ với đồng môn rất hòa hợp, phu tử cũng đối với ta rất tốt, còn khen ngợi ta nữa, bởi vì ta học tập chăm chỉ khắc khổ, ở tư thục đã học được chữ, nhận được bốn chữ, không hề khó khăn gì cả..
Mỗi lần Chu Bình Tuấn nói một câu, lông mày thím cả đều bay lượn, trong lòng khoan khoái vô cùng
Gặm bánh bột với dưa kiệu muối ướp, Chu Bình An chỉ thầm rủa trong bụng
Không biết nếu thím cả biết rằng Tuấn ca ngày đầu nhập học đã ngủ gật chảy nước miếng trên bàn thì sẽ có cảm tưởng như thế nào
Dĩ nhiên, bản thân sẽ không làm người xấu đi vạch trần chuyện này
Phu tử đã phạt Tuấn ca rồi, nếu Tuấn ca biết sai mà sửa đổi, vậy sự dạy dỗ của phu tử đã đủ
Nếu Tuấn ca ngu xuẩn không biết điều, bản thân có nói thêm cũng vô dụng, lại còn bị thím cả cho rằng mình đang ghen ghét Tuấn ca mà bịa đặt ra chuyện này
Dưa kiệu muối ướp trong nhà đều do một tay bà nội làm
Không thể không nói, mặc dù bà nội thiên vị, nhưng dưa kiệu muối bà ướp có thể nói là tuyệt phẩm
Củ cải thái sợi, dưa leo thái sợi, trông như phỉ thúy thanh tú, màu sắc và hương vị tươi đẹp, chua ngọt giòn tan, thơm thuần ngon miệng, phong vị đặc biệt khiến người ta thèm nhỏ dãi
Mấy ngày nay, đĩa dưa kiệu muối này khiến Chu Bình An ăn với cơm, húp cháo đều ngon miệng, nếu thiếu nó thì thức ăn cũng chẳng còn vị
“Hay là nhìn Trệ nhi ăn cơm thật ngon.” Thím ba thấy Chu Bình An vừa ăn cơm vừa húp cháo giòn giã miệng lớn, không khỏi khích lệ
“Cho nên nói, ta để Trệ nhi chăn bò là đúng rồi.” Thím cả đang khen Chu Bình Tuấn một cách hứng thú, bị thím ba cắt ngang, sắc mặt có chút không vui
Hài tử nhà nhị đệ sao có thể so sánh với hài tử nhà mình
Hắn chỉ là chăn bò kiếm ăn ngoài đồng, còn hài tử của bản thân thì phải đọc sách để làm trạng nguyên
Mẫu thân Trần thị sắc mặt không vui, nhưng lại không tiện phát tác, vì bà nội đang nhìn chằm chằm một bên, đành phải lấy Chu phụ làm chỗ trút giận, bấm cho Chu phụ nhe răng nhếch mép
Không bàn tới việc cả nhà làm gì sau khi ăn tối, chỉ nói Chu Bình An sau khi ăn cơm xong, lén lút như ăn trộm, cầm cái kéo đi tới chuồng gia súc, khoảnh khắc sau đó đã cầm trong tay một nắm lông đuôi trâu màu vàng đi ra một cách vui vẻ
Đem cái kéo trả về chỗ cũ, Chu Bình An lấy ra một đoạn cây trúc to bằng ngón tay, chổng mông lên ở trong nước nhét lông đuôi trâu vào trong cây trúc
Việc này không dễ làm chút nào, lông đuôi trâu nhét vào rồi, nhưng không biết dùng cái gì để cố định lại, tay vừa đụng vào là hoặc là rớt ra ngoài, hoặc là bị co lại vào bên trong cây trúc
“Trệ nhi đừng chơi nước lung tung, tối rồi nước lạnh lắm, sớm về phòng nghỉ ngơi đi.” Bà nội đi quanh sân một vòng rồi, thấy Chu Bình An đang làm cây trúc trong chậu nước, còn tưởng rằng hắn ham chơi
“Biết rồi, bà nội.” Chu Bình An đáp lời
Bà nội lại giục hắn một lần nữa đi về phòng
Chu phụ nghe tiếng chạy tới, thấy tiểu nhi tử chổng mông lên chơi nước, không khỏi đi tới trước, một tay ôm lấy cánh tay hắn kháng lên vai, giống như khi còn bé phụ thân đùa giỡn nhi tử, cho hắn cưỡi ngựa lớn
Chu Bình An đang ấn lông đuôi trâu, bị Chu phụ ôm và kháng như thế, đột nhiên bay lên, hồn vía suýt nữa bị dọa cho chạy mất
Chu phụ thấy Chu Bình An trong tay cầm cây trúc cùng lông đuôi trâu, không khỏi tò mò hỏi nguyên nhân
Khi biết Chu Bình An muốn làm bút lông, Chu phụ vừa áy náy vừa buồn cười
Áy náy vì bản thân không có năng lực cho nhi tử đi học vỡ lòng, buồn cười vì thằng nhóc ngốc này lại nghĩ tự mình làm bút lông, bút lông đâu phải làm như vậy
Bản thân không có năng lực cho nhi tử đi học vỡ lòng, vậy thì làm một cây bút lông cho hắn chơi vậy
Quyết định xong, Chu phụ chủ động ngỏ ý sẽ làm một cây bút lông đưa cho Chu Bình An
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chu Bình An ngước khuôn mặt nhỏ lên, nhìn Chu phụ, có chút không tin, Chu phụ chưa từng đọc sách, làm sao biết làm bút lông chứ
“Đại bá ngươi khi còn bé đọc sách, bút lông dùng tốn kém, ta thường đi tiệm giấy bút mực mua bút mực cho đại bá ngươi, lâu dần quen biết với tiểu nhị ở đó, cũng học được cách tự làm bút lông, ít nhiều có thể tiết kiệm chút tiền cho gia đình
Chẳng qua là đại bá ngươi lớn hơn một chút rồi, không cần ta làm bút lông nữa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bất quá những năm qua này, tay nghề của ta vẫn không hề giảm sút đâu.” Chu phụ dường như đang hồi tưởng chuyện khi còn bé, có chút thổn thức
Thời Minh triều này mỗi ngày chỉ ăn hai bữa cơm, bữa sáng và bữa chiều
Bữa sáng khoảng tám giờ, bữa chiều khoảng năm giờ
Chu Bình An là sau khi ăn xong bữa sáng, lại một lần nữa đi chăn bò
“Ôi, sao ta thấy con bò nhà mình chỗ nào đó có vẻ là lạ.” Tiểu tứ thím lúc Chu Bình An cưỡi bò già ra cửa, cau mày lầm bầm
Đuôi trâu bị cắt đi một túm, làm sao mà không lạ được chứ
Chu Bình An nghe vậy, vội vàng dẫn bò già, đạp bước ra cửa đi nhanh
Nếu bị tiểu tứ thím thấy được bản thân cắt đuôi trâu, không biết lại gây ra chuyện gì nữa
Hôm nay đi chăn bò, ngoài những thứ đồ vật hôm qua, Chu Bình An còn mang theo một cái sọt trúc nhỏ và hẹp, một cây bút lông cùng một khối ván gỗ sơn đen cỡ giấy A4
Tấm ván gỗ này tìm được ở phòng bếp, trước kia có lẽ là một bộ phận của đồ gia dụng nào đó, sau khi đồ gia dụng hỏng và được sửa lại, tấm ván gỗ này không dùng nữa bị ném vào phòng chứa củi làm củi đốt
Bút lông và ván gỗ dùng để luyện tập viết chữ
Dùng ống trúc múc chút nước sông, bút lông chấm nước có thể trong thời gian ngắn luyện tập chữ trên ván gỗ sơn đen, có thể sử dụng tuần hoàn vô hạn, vừa tiết kiệm mực nước và giấy, một công đôi việc
Cái sọt trúc nhỏ và hẹp đó dùng để bắt cá
Tối hôm qua, Chu Bình An quấn Chu phụ kể chuyện xưa nghe được phương pháp bắt cá
Ánh nắng ôn hòa xuyên qua tầng mây mỏng manh, chiếu sáng mặt đất trắng xóa, phản chiếu ánh sáng màu bạc, soi sáng con đường nhỏ trong thôn núi, một người một trâu, phủ lên cho bọn họ một vòng lại một vòng hào quang màu vàng bạc
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Móng bò bước qua cầu độc mộc, đi tới sườn núi nhỏ, cỏ xanh vẫn như cũ, không thấy bóng dáng cô bé hôm qua
Chu Bình An bây giờ ven sông dùng gậy trúc múc nước sông, sau đó dắt bò già đi tới trước rừng trúc giữa sườn núi, cột bò già vào một thân cây, để nó ăn cỏ non tươi mới, cũng có thể cho bãi cỏ hôm qua bị trâu ăn có cơ hội nghỉ ngơi sinh trưởng
Mang theo trang bị cọ khóa của bản thân, xuyên qua rừng trúc, một lần nữa đi tới bên ngoài học đường, tìm một góc khuất tầm thường, ngồi xuống cọ khóa
Thời gian cũng vừa đúng, bọn hài đồng vừa kết thúc việc đọc sớm, phu tử hỏi mấy đứa trẻ xong, đang chuẩn bị bắt đầu bài giảng mới cho một ngày.
