Chương 32: Nhìn lén quả phụ
Ăn xong cơm tối, ánh nắng chiều đã khuất tây, bóng đêm nhẹ nhàng mỏng manh bao phủ khắp đại địa, mọi nơi chìm vào tĩnh mịch đêm khuya với tiếng ếch kêu ầm ĩ
“Tiểu Trệ, Tiểu Trệ, mau tới, mau tới, có trò hay thú vị!” Ngoài cửa lớn nhà Chu vang lên một trận âm thanh của những đứa trẻ hiếu động, sau đó thấy hai đứa trẻ xô cửa lớn tiếng la hét đi vào
“Mau ra ngoài chơi đi, Nhị Ngưu và Hắc Cẩu tới tìm ngươi đấy.”
Mẫu thân Trần thị ở đông sương phòng chỉ lắng tai nghe cũng biết là ai đã tới
Nhị Ngưu chính là đứa bé hiếu động đã từng cướp quà vặt của muội muội hắn, bị mẫu thân hắn dạy dỗ, sau đó lớn tiếng la hét và tái phạm như thể chó đẻ; còn Hắc Cẩu như tên gọi của hắn, gầy gò đen nhẻm, mũi hắn thính như chó, nhà ai làm đồ ăn ngon là hắn cũng ngửi thấy, rồi lẽo đẽo đến trước cửa nhà người ta, cứ lượn lờ mãi cho đến khi người ta không nhịn được mà mời hắn nếm thử một chút mới chịu thôi
Hai đứa này đều là bạn nối khố, bạn tốt ngày xưa của Chu Bình An, ba người thường xuyên chơi đùa cùng nhau
Mặc dù Chu Bình An phi thường không muốn chơi đùa cùng hai tên trẻ con mũi dãi ròng ròng này, bất quá vì đóng vai nhân vật một đứa trẻ thật nhỏ, hắn vẫn vui vẻ nhảy cẫng lên chạy ra ngoài
“Về sớm một chút nhé.” Trần thị không yên tâm dặn dò từ phía sau
“Ân, biết rồi.”
“Chúng ta đi thôi, thím.”
Ba đứa trẻ tay trong tay, chạy chậm rãi ra ngoài
Chu Bình An bị hai tiểu đồng bọn kéo tay, lóc cóc chạy theo
Hắn hoàn toàn không biết hai tiểu đồng bọn vẻ mặt phấn khích, thần thần bí bí này rốt cuộc muốn đi đâu
Hai đứa trẻ kéo Chu Bình An chạy một hồi, chạy tới trước một khoảng sân hơi vắng vẻ ở đầu thôn phía Nam rồi dừng lại, sau đó đưa tay nhỏ lên miệng ra dấu “suỵt” ý bảo chớ lên tiếng, rồi kéo Chu Bình An giấu vào góc tường ngồi xuống
Hai đứa oắt con thần thần bí bí ghé sát đầu lại, nhỏ giọng nói với Chu Bình An: “Chờ một lát đừng lên tiếng nhé, sẽ cho ngươi xem thứ tốt, đẹp mắt lắm.”
Sau đó, hai đứa oắt con như kẻ trộm dẫn Chu Bình An đi vòng qua một bên chân tường kia, quen đường quen lối kéo mấy cái cọc cây ngoài tường hì hà hì hục đặt dưới góc tường
Chu Bình An có chút kinh ngạc
Xa xôi chạy tới đây chỉ để dời cọc gỗ sao, đẹp mắt chỗ nào
Trẻ con hiếu động thì có cái gì đẹp mắt chứ
Hai tiểu đồng bọn cũng không biết Chu Bình An đang ỉu xìu, cả hai hứng thú bừng bừng kéo Chu Bình An đạp lên mấy cái cọc gỗ đã mang tới, rướn đầu qua tường nhìn vào trong, hai đôi mắt nhỏ phấn khích sáng lên
Cái gì vậy, sao lại hưng phấn thế
Chu Bình An ỉu xìu đi theo ánh mắt hai tiểu đồng bọn nhìn vào trong, *phốc*, ta thề, cái này, cái này, cái này thật sự là quá..
Chỉ thấy dưới cây táo trong sân, một thiếu phụ không mảnh vải che thân đang tắm rửa thân thể
Chắc cũng là vì góc sân này vắng vẻ, cho nên thiếu phụ mới dám táo bạo như vậy tắm rửa giữa sân
Tuy nói thiếu phụ vóc dáng rất tốt, nhưng so với Ozawa Aoi cùng những người khác mà bản thân từng cất giữ trong ổ cứng máy vi tính vẫn có khoảng cách
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chẳng qua là lúc đang xoa tắm, cái loại hình ảnh phập phồng kia, quả thật muốn lấy mạng người ta
Trời đất mông lung, ánh trăng hơi sáng, càng làm cho cảnh tượng này thêm mấy phần hấp dẫn
Bất quá, đây đối với hắn là năm tuổi
Cho dù là trẻ con hiện đại, cũng không thể nào trưởng thành sớm như thế được
Phi lễ chớ nhìn, bản thân vẫn còn là trẻ con, không thể nhìn những cảnh tượng này, Chu Bình An quả quyết nhắm mắt
Không phải nói hắn cao thượng cỡ nào, dù sao đã từng có mấy trăm GB trong ổ cứng cơ mà, mà là nói ở độ tuổi này không phải thời điểm để nhìn cái này, chờ thêm mười năm nữa rồi nói
Tam thê tứ thiếp, hồng tụ thiêm hương gì đó, cũng không phải chưa từng nghĩ tới
Chẳng qua là thời điểm chưa tới mà thôi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Mau nhìn mau nhìn, nàng thật lợi hại, cái gì quần áo cũng không mặc, thế nhưng lại có thể giấu đi con thỏ nhỏ.”
Nhị Ngưu cùng Hắc Cẩu hai người đối với thiếu phụ bội phục sát đất
Cái gì mà con thỏ nhỏ
“Chúng ta tìm nửa ngày vẫn không biết nàng giấu con thỏ nhỏ vào chỗ nào.”
“Đúng nha, ngươi nhìn, thỏ bắt đầu ăn củ cà rốt, ngươi nhìn xem tìm được thỏ không, chúng ta cũng không tìm được, có phải rất đẹp mắt hay không, nàng sẽ ảo thuật đấy.”
Thỏ ăn củ cà rốt
Cái gì vậy, Chu Bình An rướn người nhìn vào một cái, trực tiếp lúng túng, không ngờ nữ nhân thời cổ đại cũng bôn phóng như thế
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Điều này làm cho Chu Bình An nghĩ đến một đoạn thoại đáng sợ trong thời hiện đại
Nhà ta đối diện ban công có cô gái muốn tự sát, không ngừng dùng một cây vật tương tự dưa chuột thọt bản thân, bộ mặt nét mặt dữ tợn
Ta thật sợ, ta nên gọi 120 hay 110, hay là 10086 trước đây
“Ngươi nhìn củ cà rốt không thấy, lại đi ra, thỏ cũng không tìm được, cái hí pháp này đẹp mắt đi.”
Hai đứa trẻ phấn khích hưng phấn như muốn lập công vậy nói với Chu Bình An
Ách, bản thân hình như oan uổng hai đứa trẻ này rồi, hai đứa trẻ này chẳng qua là cho rằng thiếu phụ trong sân đang luyện tập hí pháp (biểu diễn) biến mất con thỏ và biến mất củ cà rốt
Cũng phải, nhỏ như vậy thì hiểu cái gì
Hai đứa trẻ nhìn say mê, quên mất dưới chân mình đang đạp là cọc cây
Một lúc không để ý, Nhị Ngưu giẫm hụt, *bịch* một tiếng té ngã trên đất
Tiếng động này, kinh động thiếu phụ đang biến “hí pháp biến mất củ cà rốt”
Một tiếng kêu sợ hãi vang lên, sau đó khoác quần áo vào, la hét như thể bắt được tên trộm vậy
Sân của thiếu phụ nói là vắng vẻ, cũng chỉ là tương đối mà thôi, những ngôi nhà chung quanh nhà này rất ít, nhưng dù sao một thôn cũng không thể trống không được
Thiếu phụ la to bắt trộm, làm kinh động toàn bộ sơn thôn
“Phong tỏa kéo hỏa, nhìn lén ảo thuật của người khác, sẽ bị diệt khẩu, chạy mau!” Hai đứa trẻ kéo Chu Bình An chạy như điên, sợ bị thiếu phụ bắt được rồi diệt khẩu
Trong thôn đã sôi trào, mọi người đều khoác quần áo, cầm theo côn xiên các loại chạy ra, giúp đỡ bắt trộm
Thiếu phụ kêu là bắt trộm, các thôn dân căn bản không nghĩ tới cái gọi là tên trộm lại là ba đứa trẻ chân ngắn từ trong đám người lóc cóc chạy tới
Điều này làm cho ba người thuận lợi mỗi người chạy về nhà
Chờ Chu Bình An hì hà hì hục chạy về nhà, Trần thị cũng đã biết chuyện Triệu quả phụ trong thôn thiếu chút nữa bị kẻ trộm trộm
Thấy Chu Bình An hấp tấp chạy về đến, vội vàng kiểm tra một lần, sợ là tên trộm không có mắt nào đó chó cùng rứt giậu, đã ngộ thương con của mình
Thì ra đó là một quả phụ à, chẳng trách dám ở trong sân “ảo thuật”
“Không có đâu, ta cùng Nhị Ngưu và Hắc Cẩu chơi đánh trận, không nhìn thấy có kẻ trộm nào hết.” Chu Bình An lắc đầu tỏ vẻ bản thân không đụng phải tên trộm, để cho Trần thị không cần lo lắng
Nghe được Chu Bình An giải thích, Trần thị cũng yên tâm lại, khuyên răn nói hai ngày này buổi tối không cho ra ngoài chơi nữa, chờ thêm mấy ngày trong thôn bắt được trộm rồi hãy ra ngoài chơi
Chu Bình An nghe vậy ở trong lòng bĩu môi, thôn dân có thể bắt được trộm mới là lạ chứ, căn bản sẽ không có người tin tưởng bản thân cùng Nhị Ngưu Hắc Cẩu nhỏ bé như thế này sẽ đi rình coi Triệu quả phụ tắm
Bất quá, bản thân sau này sẽ không đi theo bọn họ đi xem cái gì gọi là ảo thuật nữa.
