Hệ Thống: Đến Trễ Trăm Năm, Ngươi Đăng Đỉnh

Chương 43: Ta năm nay hai mươi




Chương 43: Ta năm nay hai mươi “Gào, hóa ra đại ca của ngươi gọi Bạch Lộc à, được rồi, chúng ta nhanh chóng vào thôi, một buổi chiều tu hành, đói chết ta mất.” Chương Vũ không chút nghi ngờ, kéo Lục Bạch đi thẳng vào quán ăn
Lúc này, sắc mặt Tô Lạc Xuyên trở nên nghiêm trọng, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm bóng lưng Lục Bạch
“Bạch Lộc…… Trắng..
Hươu..
Lộc..
Tê!!!” Hắn toàn thân chấn động, vội vàng dùng bả vai huých huých Giang Vạn Lý, nói
“Này..
Đây cũng quá trùng hợp a!” “Cũng chỉ là trùng hợp, ngươi hẳn phải biết, khả năng ngươi phỏng đoán, gần như không tồn tại.” Giang Vạn Lý ánh mắt bình tĩnh lướt qua Tô Lạc Xuyên, nhàn nhạt nói một câu, sau đó bước vào tiệm cơm
Người bạn tốt này của hắn mọi mặt đều tốt, chỉ là lòng nghi ngờ quá nặng, suy nghĩ quá nhiều
Có đôi khi tâm tư dùng quá nhiều, ý niệm cũng trở nên tạp nham, như vậy bất lợi cho tu hành
Thấy vậy, Tô Lạc Xuyên trầm mặc một lúc, rồi cũng đành nén suy nghĩ trong lòng, đi theo vào
Lúc này, hệ thống đã cười điên rồi
“Ha ha ha ha, Bạch Lộc, ngươi nghĩ thế nào mà lại đặt tên như vậy cho Lục Bạch, yếu ớt nữ tính quá.” “Vậy thì sao
Con trai thì không thể gọi là Bạch Lộc à?” Lục Bạch sắc mặt không đổi, thản nhiên nói
“Ngươi có biết không, thằng nhóc đa nghi kia suýt chút nữa thì đoán ra thân phận của ngươi
Chậc chậc chậc, đoán chừng bọn hắn có nằm mơ cũng không nghĩ ra, Lục Thánh Tôn đại danh đỉnh đỉnh lại đứng ngay trước mặt bọn họ, còn cùng bọn hắn cùng nhau ăn cơm, ha ha ha ha.” Nghe tiếng cười nhốn nháo của hệ thống, Lục Bạch nhịn không được liếc mắt
“Ai lại nói cho ngươi, ta không thể cùng những đứa trẻ này kết giao bằng hữu?” “Thân phận
Nhìn khắp toàn bộ Lam Tinh, ai có thể so với thân phận của ta?” “Là ai quy định, người có thân phận địa vị thì không thể cùng người không có thân phận địa vị kết giao bằng hữu, ngồi cùng một chỗ ăn cơm?” “Nói cách khác, ai lại quy định một thanh niên một trăm hai mươi tuổi không thể cùng một thiếu niên mười tám tuổi kết giao bằng hữu
Bỏ đi số lẻ, ta nhiều lắm cũng chỉ mới hai mươi thôi a.” Lục Bạch một câu nói đùa triệt để phá vỡ nhận thức của hệ thống, khiến nó nghẹn nửa ngày không nói nên lời
Thật lâu..
Nó mới thốt lên được một câu
“Ta chưa bao giờ thấy qua người vô liêm sỉ như thế!” Nhìn thấy hệ thống phải chịu thiệt thòi, Lục Bạch mỉm cười
“Cảm ơn khích lệ.” Lúc này, bọn họ đã tới một gian phòng
Giang Vạn Lý cùng Tô Lạc Xuyên theo sát phía sau
Bốn người ngồi xuống
Chương Vũ cầm thực đơn lên đưa cho Lục Bạch, vung tay lên đầy khí phách nói
“Đại ca
Muốn ăn gì cứ tùy tiện gọi!” Lục Bạch cũng không khách khí, tiếp nhận menu điểm mấy món ăn chiêu bài, sau đó lại đưa cho Giang Vạn Lý và Tô Lạc Xuyên
“Nào, các ngươi cũng điểm mấy món, nhân tiện làm thịt thằng nhóc này một lần.” “A
Không phải chứ đại ca, chơi vậy không được đâu!” Chương Vũ trong lòng căng thẳng, vội vàng tính toán lại tiền tiêu vặt
Phát hiện vẫn còn dư dả, chỉ có điều sau đó thời gian liền có chút khó qua
Hắn cắn răng, nhắm mắt lại quyết tâm một phen, phất phất tay
“Điểm đi
cứ hết sức mà gọi!” “Vậy chúng ta cũng sẽ không khách khí.” Tô Lạc Xuyên cười híp mắt nói, từ tay Lục Bạch tiếp nhận menu, đồng thời nói một tiếng cảm ơn
Hắn tuy nói vậy, nhưng cũng không gọi món ăn nào quá đắt, chỉ là tùy ý gọi hai món rau trộn
Gia cảnh Chương Vũ không giống hắn và Giang Vạn Lý, chỉ là có chút tài sản thôi, hắn tự nhiên sẽ không muốn cho đối phương gánh nặng
Trong lúc chờ đợi đồ ăn, vẫn luôn là Chương Vũ khuấy động bầu không khí, Tô Lạc Xuyên thỉnh thoảng xen vào vài câu, đồng thời bóng gió hỏi thăm vài câu về lai lịch của Lục Bạch
Đối với tâm tư của thằng nhóc này, Lục Bạch tự nhiên hiểu rõ, nhưng cũng không định để hắn nhìn thấu, nếu không thì tên Bạch Lộc này chẳng phải trở thành tên không hay rồi sao
Cho nên, đối mặt với câu hỏi của Tô Lạc Xuyên, hắn trả lời có lý có cứ, khiến đối phương bí như nêm cối
Giang Vạn Lý cúi thấp mắt, yên lặng lắng nghe, toàn bộ quá trình không nói một lời
Hắn biết mục đích của bạn tốt, nhưng cũng không ngăn cản
Nếu như khuyên là có thể thay đổi, thì trên đời này sẽ không có kẻ nghiện cờ bạc
Rất nhanh, đồ ăn đã được bày đủ
Chương Vũ kẹp cho Lục Bạch một đũa
“Đại ca, nếm thử đi, hương vị tuyệt đối khiến ngươi kinh ngạc!” “Được.” Lục Bạch gắp một miếng, nhai kỹ nuốt chậm
Sau đó gật đầu tán dương
“Hương vị quả thật không tệ.” “Ha ha, đúng không.” Lúc này, Tô Lạc Xuyên lên tiếng nói
“Bạch đại ca, ta nghe Chương Vũ nói ngươi cũng rất hiểu biết về mã sóc loại binh khí kỳ môn này?” Đối mặt với câu hỏi đột nhiên xuất hiện, Lục Bạch sững sờ, mang theo thâm ý nhìn Tô Lạc Xuyên, sau đó không chút nghĩ ngợi nói
“Cũng tốt, mọi loại binh khí đều có điểm tương đồng
Mã sóc vũ khí này nổi tiếng bởi trọng lượng và lực xuyên thấu, chiêu thức thường dùng là đập và đâm, mặc dù chiêu thức đơn nhất, nhưng khi thi triển ra uy lực cực lớn, là một loại vũ khí có lực sát thương rất cao.” Người trong nghề vừa mở miệng đã biết có hay không
Một bên Chương Vũ nghe xong mắt sáng rỡ
“Đại ca nói đúng quá
Cha ta nói còn không chi tiết bằng ngươi!” “Cũng đúng, đại ca là võ giả ngũ giai, cha ta mới tứ giai, rác rưởi một cái.” Lúc này, Tô Lạc Xuyên cười híp mắt giơ máy truyền tin trong tay
“Ta đã ghi âm rồi, Chương Vũ, lần sau gặp phụ thân ngươi, ta sẽ bật cho hắn nghe.” “Ta dựa vào
Ngươi giở trò
Mau xóa bỏ cho ta!” Chương Vũ chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, liền vội vàng đứng lên định đoạt lấy máy truyền tin của Tô Lạc Xuyên
Khi hai người đùa giỡn, Giang Vạn Lý chăm chú nhìn Lục Bạch, trầm ngâm chốc lát, nói
“Bạch đại ca, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?” Lục Bạch sững sờ, không nghĩ tới đối phương lại hỏi loại vấn đề này
Vậy vấn đề đặt ra là
Ta hẳn là bao nhiêu tuổi
Lục Bạch sắc mặt trầm tĩnh kẹp một miếng thức ăn vào miệng, nói
“Ta năm nay hai mươi
Có chuyện gì sao?” Giang Vạn Lý cũng không giữ được vẻ bình tĩnh nữa, vẻ kinh ngạc lộ rõ trên mặt
Hắn không nghi ngờ lời nói của Lục Bạch
Bởi vì tướng mạo của đối phương cùng tuổi tác nói ra cực kỳ phù hợp
“Hai mươi sao
Còn trẻ như vậy đã là võ giả ngũ giai, Bạch đại ca là một thiên tài.” “Ngươi cũng không kém, bằng từng ấy tuổi liền có được loại thực lực này, cũng không phải chỉ dựa vào thiên phú là có thể làm được.” Lục Bạch phớt lờ hệ thống đang điên cuồng “chửi bới” mình vì vô liêm sỉ trong đầu, mang theo thâm ý liếc Giang Vạn Lý một cái, tán dương
Giang Vạn Lý có chút thất thần gật đầu một cái, mặc dù kinh ngạc khi Lục Bạch nhìn thấu thực lực thật sự của hắn, nhưng trong lòng càng nhiều hơn là cảm giác thất bại
So với một võ giả ngũ giai 20 tuổi, hắn ở tuổi mười tám đã đạt đến đỉnh phong nhị giai vẫn còn kém một chút
Cần biết rằng võ giả sau khi đột phá tam giai, tiến bộ sẽ càng ngày càng chậm
Võ giả tứ giai có thể một chọi một vạn, bảo vệ một vùng lãnh thổ không thành vấn đề
Mà khi đạt tới võ giả ngũ giai, dễ như trở bàn tay liền có thể công thành diệt trại, giơ tay nhấc chân đều ẩn chứa uy lực to lớn
Đến nỗi những tông sư cấp cao hơn, đó là đỉnh cao của võ giả, điểm khởi đầu của sự siêu phàm, có thể ví như vũ khí hạt nhân hình người
Một bên hai người đã ngừng đùa giỡn, trở lại chỗ ngồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tô Lạc Xuyên chú ý tới cảm xúc của Giang Vạn Lý dường như có chút không đúng
Hắn bóng gió nhìn sang Lục Bạch, không có lộ ra biểu cảm gì, chỉ là sắc mặt ăn uống như thường
Mà Chương Vũ thần kinh thô lại không chút nào chú ý tới sự thay đổi trong không khí, chỉ cúi đầu ngấu nghiến ăn cơm
Không lâu sau, Giang Vạn Lý bật cười lớn, dường như đã nghĩ thông suốt điều gì đó, tán đi tạp niệm trong lòng, chuyên tâm cầm đũa lên bắt đầu ăn
Lục Bạch nhìn lấy cảnh này, cười thầm trong lòng
Sau khi ăn uống no nê
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chương Vũ bất chấp hình tượng ợ một tiếng thật vang dội, sau đó lau miệng, xoa cái bụng đã căng tròn cười hắc hắc
“Ực ~ Ta ăn no rồi.” “Ngươi là thùng cơm à!” Tô Lạc Xuyên vẻ mặt im lặng nhìn hắn, nói
Biết gã này có thể ăn, không ngờ lại ăn nhiều đến thế
Bọn họ đã nhìn hắn ăn cơm được nửa giờ đồng hồ rồi
“Hắc hắc hắc, hôm nay lượng vận động vượt chỉ tiêu rồi, cho nên ăn nhiều hơn chút, ta đi tính tiền.” Chương Vũ ngượng ngùng gãi đầu một cái, sau đó liền muốn đứng dậy đi tính tiền
“Đi cùng đi.” Lục Bạch cười nhạt đứng dậy nói
Bữa cơm này hắn cũng không ăn nhiều lắm, chỉ là mỗi món ăn đều thưởng thức một chút là sẽ không động đũa nữa
Bốn người cùng đi ra khỏi phòng
Chương Vũ vì muốn đi tính tiền, đi nhanh hơn một chút, đến góc rẽ, một thanh niên cao gầy đâm sầm vào Chương Vũ
Chương Vũ bất ngờ không kịp đề phòng suýt nữa ngã xuống
“Ai ui
Ngươi mù à?” Thanh niên xoa bả vai, trong mắt tràn đầy ngoan lệ, há miệng mắng xối xả Chương Vũ
Đối mặt với lời mắng chửi của đối phương, Chương Vũ hơi ngớ người, lấy lại tinh thần chỉ cảm thấy có chút ủy khuất, đều ở góc rẽ, va vào nhau hẳn là cả hai đều có trách nhiệm chứ
Hắn còn chưa lên tiếng đâu, đối phương đã ác nhân cáo trạng trước
Xuất phát từ gia đình giáo dưỡng, hắn vẫn quyết định xin lỗi
“À, xin lỗi, ta không thấy.” “Khốn kiếp
Ngươi va vào ta xin lỗi là xong sao
Vậy cái thằng chó má muốn cảnh sát làm gì
Ta nói cho ngươi biết, thằng oắt con, chuyện này chưa xong đâu!” Thanh niên cao gầy lớn tiếng la hét, hung tợn liếc Chương Vũ một cái, sau đó quay người đi nhanh vào một gian phòng, lớn tiếng hô vài tiếng
Ngay sau đó, trong phòng khách liền vang lên tiếng bàn ghế va chạm rầm rĩ
Sau đó ùn ùn đi ra mười mấy người đi theo sau lưng kẻ kia, sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm Lục Bạch và mấy người còn lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.