Nhân vật phản diện thật ngốc
Lăng Thanh Huyền bấm quyết, ổn định lại thân hình đang rơi xuống của hắn
「 Sư phụ
」Phong Giác thấy nàng đến, trong mắt ánh sáng lóe lên, nhưng vừa nghĩ đến bộ dạng chật vật của mình, hắn liền mất hết tinh thần, hắn không tìm ra được yếu lĩnh
「 Phương pháp sai rồi
」Lăng Thanh Huyền thị phạm một lần trước mặt hắn, hắn mới bừng tỉnh đại ngộ làm theo một lần, nhưng vẫn té xuống
Được Lăng Thanh Huyền đỡ lấy, Phong Giác đang muốn tiếp tục thử lại, thì phần eo lại bị bàn tay thon thả nhẹ nhàng ôm lấy, Lăng Thanh Huyền dẫn hắn cùng nhảy lên kiếm, rồi thì thầm khẩu quyết bên tai hắn, thanh kiếm của hắn vững vàng bay lên không trung
【 Nhân vật phản diện Phong Giác hảo cảm +5
】 Xem ra việc tự tay dạy dỗ hiệu quả hơn, Lăng Thanh Huyền tay vẫn ôm eo hắn không rời, tiếp tục dạy thêm vài động tác
Ma sát qua lớp vải, bên tai là những lời nói dịu dàng, mùi hương thanh khiết mát lạnh bao bọc, tâm trí Phong Giác hoàn toàn không thể tập trung, cảm giác ấm áp từ eo thẳng xuống dưới, sau khi lại đáp xuống, hắn vội vàng giữ tay Lăng Thanh Huyền lại, 「 Sư, sư phụ, ta có chút không thoải mái, đợi lát nữa rồi hẵng tiếp tục
」 Dứt lời, hắn chạy đi như trốn nạn
Hắn đột nhiên lao vào phòng, ngâm mình vào thùng nước lạnh, đầu hắn nhô lên khỏi mặt nước, miệng mũi há to thở dốc
Một lúc lâu sau, hắn mới nhìn chằm chằm xuống dưới mặt nước, nhỏ giọng tự trách: 「 Nàng là sư phụ của ngươi, ngươi đang nghĩ cái gì vậy
」 Hắn nhất định là tẩu hỏa nhập ma rồi, mới có thể như vậy
Vùi đầu sâu vào trong nước, hắn nhớ lại ngày đó nàng đã thấy hết người hắn nhưng lại không có phản ứng gì, tâm cũng dần dần bình tĩnh lại
Lăng Thanh Huyền cầm cành cây chọc chọc xuống đất chờ hắn
Nhân vật phản diện ăn bậy đau bụng à
Bản tọa đã nói sớm ngày học tích cốc (nhịn ăn) là tốt rồi mà
Người có ba nỗi gấp (ăn, uống, vệ sinh), thật là phiền phức
【.....
】Sao ký chủ lại nói những lời này, cứ như trước đây mình không phải là người vậy
Phong Giác thay một bộ y phục khác rồi quay lại, Lăng Thanh Huyền nhìn thấy tóc mai hắn còn ẩm ướt, hỏi: 「 Ngươi ngã xuống hố phân à
」Nếu không sao lại phải tắm rửa
Phong Giác: .....
Việc học ngự kiếm lại bắt đầu, nhưng lần này Phong Giác nói hắn tự mình làm là được, cho nên Lăng Thanh Huyền chỉ đứng nhìn ở một bên
Ba ngày thời gian thoáng chốc đã qua, khả năng học tập của Phong Giác rất mạnh, thêm vào đó linh khiếu đã mở, kinh mạch đã thông suốt, hắn rất nhanh đã nắm vững thuật ngự kiếm
「 Sư phụ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ta biết ngự kiếm rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
」Phong Giác vô cùng hào hứng biểu diễn cho Lăng Thanh Huyền xem
Lăng Thanh Huyền xem xong liền nói: 「 Ngươi đến học đường trong môn tu tập, có gì không hiểu thì quay về hỏi bản tọa
」 Phong Giác sửng sốt, siết chặt thanh kiếm, 「 Sư phụ có phải chê đồ nhi ngu dốt không
」 Lăng Thanh Huyền (thầm nghĩ mình nói cũng không sai), đáp: 「 Không phải, giao lưu, luận bàn nhiều với các đệ tử khác, thực lực mới tăng tiến được
」 「 Ta luận bàn với sư phụ cũng được mà
」Thiếu niên nóng nảy, vừa nói xong đã thấy không ổn, hắn chỉ muốn ở lại Huyền Thanh Điện cùng Lăng Thanh Huyền, không muốn tiếp xúc với người khác
Gương mặt trắng trẻo tuấn tú hơi ửng hồng, Lăng Thanh Huyền nhìn Phong Giác như vậy, đưa tay véo nhẹ má hắn một cái, rồi làm như không có chuyện gì xảy ra, ừm, cảm giác chạm vào rất tốt, 「 Ngươi không nghe lời vi sư sao
」 「 Nghe ạ
」Phong Giác cứ thế bị dụ dỗ, một mình đi đến học đường
Đáng tiếc hắn đã lâu không đến, đến cả chỗ ngồi cũng không có
「 Bọn ta còn tưởng ngươi không đến nữa chứ, cả ngày trốn trên đỉnh núi như ni cô vậy
」 「 Xuống núi một chuyến khó khăn biết mấy, ngươi chắc là đi bộ xuống hả, bọn ta sắp học được ngự kiếm rồi đấy
」 「 Lăng Trưởng Lão có thể dạy ngươi cái gì, lẽ nào dạy ngươi trang điểm chải chuốt à
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhìn má kìa, đúng là đẹp trai hơn trước không ít, ha ha ha
」 Tiếng cười nhạo của bọn hắn như muốn nổ tung trong đầu, Phong Giác nhấc thanh kiếm bên hông lên, chặn bàn tay của một sư huynh đang duỗi tới
Ánh mắt sắc bén của hắn quét qua, mấy người kia lại cảm thấy một luồng uy áp, không dám tiến lên
「 Phong Giác, đến bên này ngồi
」Mộ Lâm ngồi ở vị trí chính giữa vẫy tay.