Lão hoàng đế kỳ thật rất nghiêm túc hy vọng Lưu Phong là Trịnh vương Thế tử
Như vậy mà nói có thể dùng được tài năng của hắn và các thế lực mà bây giờ hắn đang nắm giữ
Chỉ cần hắn lại ủng hộ một chút là nhất định có khả năng mạnh hơn Yến vương để trở thành phái cường đại nhất trong các phái hiện hữu
Tới lúc đó ngài chỉ cần nắm giữ chắc chắn phe phái của Lưu Phong thì ngài không còn phải phiền muộn do thế cục đế quốc lại bị hỗn loạn
Lão Hoàng đế đăng cơ nhiều năm như vậy, am hiểu sâu sắc thủ đoạn cầm quyền
Ngài rất rõ ràng cần phải hết sức ổn định thế cục đế quốc hiện tại
Mà thủ đoạn tốt nhất, hiệu quả nhất chính là, tối hiệu quả nhất chính là tạo ra sự cân bằng
"Bệ hạ cũng biết lai lịch của đám người đó
Lưu Phong thử hỏi dò
Nhưng mà hắn đoán rằng lão Hoàng đế hơn phân nửa không biết những kẻ ấy là thuộc hạ dưới tay Thái tử phi
Nếu không thì ngài đã không có khả năng biểu hiện tỉnh táo như thế
Lão Hoàng đế cũng không có đáp lại Lưu Phong ngay, mà hai tròng mắt nhìn chằm chằm vào Lưu Phong: "Khanh biết lai lịch của bọn họ
"Vi thần không biết"
Vẻ mặt Lưu Phong nghiêm trang, ngẩng đầu lên nhìn lão Hoàng đế rồi nói: "Vi thần cũng là trong lúc vô ý thu được vài mẩu tin tức nhỏ
Biết được đám người này định gây bất lợi cho bệ hạ
Lúc này vi thần mới phân phó thuộc hạ theo sau đánh bại, hi vọng có thể bảo đảm an toàn cho bệ hạ"
"Ha ha
Lão Hoàng đế cười to một tiếng rồi nói: "Rất tốt, ái khanh
Sự việc lần này kì thật trẫm phải cảm tạ khanh
Nghe Xích Long nói, nếu như không phải khanh điều đến hai gã cao thủ thì chưa chắc đám người này chịu rút chạy" Nói tới cao thủ thì lão Hoàng đế có chút hâm mộ đối với Lưu Phong a
Nghe nói đó là hai cao thủ tu chân nguyên thần kì
"Bảo vệ an nguy cho bệ hạ là một phần công chuyện của vi thần" Lưu Phong nói rất nghiêm túc
"Ái khanh, có người nói Thái tử phi chọn việc giết trẫm, khanh xem thế nào
Lão Hoàng đế đột nhiên cười lạnh một tiếng rồi nói: "Trẫm cũng không đối xử bạc với Điềm nhi, vậy mà Phi lại dám nảy sinh ý nghĩ giết trẫm trong đầu, thực là đáng giận
Ái khanh, khanh nói trẫm có nên ra tay trước để giết Điềm nhi" Thời gian gần đây, lão Hoàng đế thực sự có ý định giết Thái tử phi
Thứ nhất là để có thể tiêu trừ một mối nguy hiểm bên mình, thứ hai cũng để cho Phi và Lưu Phong không làm chuyện gì đó có thể phá hủy thanh danh Hoàng tộc
Lưu Phong hơi nhíu mày, cũng không dám giải thích quá nhiệt tình: "Bệ hạ, việc này huyên náo đến số lớn chuyện trọng yếu nên vi thần không dám nói bừa!"
"Mấy ngày trước đây trẫm có gặp qua Điềm nhi, xem ra trong lòng Phi đích thực vẫn còn có sát ý" Lão Hoàng đế nói: "Khanh có thể thay trẫm truyền lại mấy lời cho Điềm nhi, để cho Phi sớm một chút mà từ bỏ ý định không thiết thực kia
Nếu không thì đừng trách trẫm vô tình"
Lưu Phong liếc nhìn lão Hoàng đế một cái rồi gật lấy gật để: "Đại sự bệ hạ giao, vi thần nhất định ghi nhớ"
"Ái khanh, trẫm hỏi khanh, khanh có biết được Điềm nhi là dạng nữ nhân như thế nào
Vì sao trong khoảng thời gian này, trẫm lại có chút nhìn không thấu Điềm nhi
Rất nhiều lúc trẫm cũng không biết trong lòng Phi đang nghĩ gì, nói cho cùng thì Phi muốn làm gì
Lần trước sau khi trở về từ Đông cung, dường như lão Hoàng đế từ khứu giác cảm thấy có chút khí tức nguy hiểm
Nhưng mà cụ thể là xảy ra chuyện gì thì ngài cũng không sao rõ được
Đương nhiên từ trong ý thức sâu kín của lão, thì cho đến giờ lão cũng không nhận thấy Thái tử phi tạo thành cái gì uy hiếp lão
Lưu Phong lắc lắc đầu rồi lạnh nhạt nói: "Bệ hạ, kì thật đối với Thái tử phi điện hạ thì thần cũng không được rõ
Nhưng mà hạ thần xem ra thì điện hạ vẫn là nữ nhân rất tốt"
Lão Hoàng đế liếc nhìn Lưu Phong một cái rồi mới nói sâu lắng: "Trẫm đã nhìn Điềm nhi lớn lên
Từ nhỏ nàng đã có vẻ thông minh lanh lợi
Trẫm cùng Hoàng hậu vô cùng yêu thích nàng, vì vậy sau này mới đem nàng mà hứa gả cho Thái tử
Ai mà biết thái tử sau đó
Từ sau khi đó trẫm nghĩ Điềm nhi có chút thay đổi
Ái khanh, thế lực Đông cung đã không còn như trước, thậm chí nói đã nằm trong lòng bàn tay trẫm
Nhưng mà gần đây rốt cuộc thì trẫm phát hiện, dường như trẫm không cách nào mà chi phối được Điềm nhi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Khanh thử nói xem liệu Điềm nhi còn có gì chống đỡ chăng
Lão Hoàng đế nói vậy, kì thật là lão có một thứ cảm giác, nhưng mà cảm giác này lại có vẻ rất chân thật
"Bệ hạ, vi thần cũng không được rõ, cho nên không dám nói bừa
Lưu Phong không thể không bội phục cảm giác của lão Hoàng đế
Nhưng mà hắn hoàn toàn lựa chọn cách tránh nói về chủ đề mẫn cảm này
Cho đến giờ mà nói thì cho dù là lão Hoàng đế, hay Thái tử phi và Lưu Phong đều giữ quan hệ hợp tác
Bây giờ hắn cần bọn họ tạm thời chung sống hòa bình
Cho nên có rất nhiều chuyện mà hắn đều không để lộ ra ngoài được
Lão Hoàng đế cười lạnh nói: "Không dám nói bừa, vậy trẫm phái khanh đi tra xét thì khanh có ý kiến gì không?"
"Nếu thực sự bệ hạ có ý này thì vi thần đương nhiên không dám từ chối" Lưu Phong cung kính nói
"Tốt
Lão Hoàng đế lạnh nhạt nói: "Vậy trẫm phái khanh đi tra xét Điềm nhi, nếu có tin tức thì báo ngay cho trẫm"
Lưu Phong hơi cúi đầu nói: "Vi thần đã hiểu!"
"Ái khanh, hôm nay trước mặt trẫm đặt ra hai chuyện đại sự
Thứ nhất là bộ phận lực lượng lai lịch không rõ kia
Thứ hai, theo như tin tình báo gửi về cho thấy tại Yến kinh thì gần đây Yến vương tại Yến kinh và các khu vực xung quanh đã bắt đầu chiêu binh mãi mã, mà là theo đuổi không tuân theo quy tắc nào cả
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chuyện thứ nhất tạm thời trẫm giao cho cho khanh, để khanh phụ trách
Chuyện thứ hai thì để trẫm tự mình xử lí"
Lưu Phong yên lặng một chút rồi đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn lão Hoàng đế mà hỏi: "Bệ hạ, vi thần vẫn còn có một chuyện không rõ, không biết có nên hỏi hay không?"
"Giữa hai chúng ta thì không có chuyện gì mà không thể không nói được" Lão Hoàng đế ý bảo Lưu Phong nói ra nghi vấn trong lòng
"Bệ hạ, dường như chưa bao giờ ngài triệu hồi Yến vương về kinh đô
Vi thần thiết tưởng bệ hạ có thể phát chiếu chỉ tuyên triệu Yến vương về kinh nghị sự
Tới lúc đó bệ hạ có thể thử một chút hư thực của Yến vương
Nếu quả như Vương có phản tâm thì đem đi giam lỏng để tránh khỏi đại họa sau này" Lưu Phong kiến nghị nói
Lão Hoàng đế cũng không có tiếp lời của Lưu Phong, chỉ hơi nhíu nhíu mày rồi ngẩng đầu lên nhìn thẳng phía trước
Một hồi lâu sau mới quay đầu lại nhìn Lưu Phong nói: "Chiếu thư này trẫm không thể ban ra được
Trừ phi trẫm chết, nếu không Yến vương cũng không dễ dàng vào kinh"
Lưu Phong hơi kinh ngạc thầm nghĩ, chuyện gì xảy ra vậy
Chẳng lẽ trong việc này lại có ẩn tình gì đó
Dường như nhìn thấu tâm tư của Lưu Phong, lão Hoàng đế lạnh lùng nói:
"Năm đó Yến vương mới chỉ là Hoàng tử, lão Tứ phi thường thích Điềm nhi
Thậm chí lão Tứ còn thỉnh cầu với trẫm về chuyện muốn lấy Điềm nhi
Nhưng mà năm đó trong lòng trẫm chỉ có Thái tử nên cũng không hề đáp ứng thỉnh cầu của lão Tứ
Vì chuyện này mà lão Tứ vẫn còn hận trẫm
Sau này đến lúc cấp đất phong vương thì lão Tứ liền chủ động yêu cầu đến miền đất biên thùy Yến kinh
Trẫm biết là lão Tứ muốn tránh xa trẫm, nhưng vì lúc đó trẫm cũng chẳng có suy nghĩ nhiều nên đã phê chuẩn
Ai mà biết được lão Tứ cũng có một chút bản lĩnh
Chưa được mấy năm bất ngờ tự mình phát triển binh mã Tam Vệ lên gấp bội
Do đất Yến kinh và tộc người Hồ tiếp giáp nhau nên hàng năm chinh chiến liên miên không ngừng
Mấy năm vừa rồi, binh mã Tam Vệ của Yến vương đã phát triển rất nhiều, thậm chí đã vượt qua cả Long Vệ quân, Tường Long quân của trẫm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bây giờ trong các lực lượng của trẫm mà đối diện thì chỉ có Tứ Đại Quân Đoàn là còn có thể đối kháng lại được
Sự đời khó ngờ, nếu trẫm biết được kết quả như thế này thì lúc đầu nhất định sẽ không cho lão Tứ ra bên ngoài
Mà lưu Vương ở lại kinh đô làm một vị vương gia an nhàn là đủ."
Lưu Phong có hơi cau mày, cảm thấy còn có chuyện gì ở trong đó
"Bệ hạ, xin hỏi phải chăng là Yến vương cầu hôn trước
Lưu Phong đột nhiên nghĩ ra điều gì đó
"Đúng vậy!"
Lão Hoàng đế âm thầm thở dài một tiếng: "Lúc lão Tứ đề xuất hôn sự thì kì thật Thái tử và Điềm nhi vẫn còn chưa gặp gỡ thân mật."
Lão Hoàng đế thiên vị, chả trách Yến vương lại ghi hận trong lòng
"Khanh định nói rằng trẫm thiên vị sao
Lão Hoàng đế cười cười tự giễu mình: "Sự thực thì lão Tứ cũng tưởng là như vậy
Lúc đầu sau khi Vương mới rời kinh đô đã từng phát lời thề rằng kiếp này sẽ không gặp lại trẫm nữa"
"Ái khanh, đó đều là chuyện cũ của Hoàng tộc
Hôm nay cũng không hiểu vì sao mà trẫm lại nói cho khanh biết
Trẫm hi vọng khanh có thể giữ được bí mật
Nếu không trẫm nhất định sẽ không tha cho khanh" Dường như lão Hoàng đế ý thức được điều gì nên quay đầu lại mà dữ tợn cảnh cáo Lưu Phong một câu
Lưu Phong mấp máy môi định nói gì đó, không nghĩ rằng lão Hoàng đế lại đột nhiên mỉm cười nói: "Khanh cũng không sợ phải chịu áp lực gì cả
Kì thật việc này thì rất nhiều người cũng đã biết"
"Ái khanh, khanh hãy nói xem trẫm có phải thực sự là thiên vị
Vẻ mặt lão Hoàng đế có hơi cô đơn
Lưu Phong cẩn thận suy nghĩ một chút rồi trầm giọng nói: "Bệ hạ, kì thật vi thần cho rằng người cũng không thiên vị
Thái tử là đế vương tương lai mà Yến vương chỉ là tứ Hoàng tử
Bệ hạ ban những gì tốt nhất cho Thái tử, đây cũng không phải là việc có thể chê trách về sau được và cũng phù hợp với người ta thường tình
Huống hồ, theo như thần được biết thì hôn nhân năm đó của Thái tử phi điện hạ với Thái tử điện hạ cũng rất là mĩ mãn"
"A a, nói cho cùng, nói cho cùng thì Thái tử chính là đế vương tương lai, thiên hạ sau này của trẫm cũng sẽ thuộc về hắn
Đương nhiên trẫm phải cho hắn những thứ tốt nhất rồi
Điềm nhi năm đó được trẫm và Hoàng hậu yêu thích sâu sắc
Thêm nữa lại thông minh lanh lợi nên hai người chúng ta đã ngầm định lựa chọn làm Hoàng hậu tương lai
Trẫm không có làm sai"
Lão Hoàng đế mỉm cười, lông mày dần dần giãn ra
Nhưng mà chỉ hồi lâu sau thì sắc mặt của lão Hoàng đế lại trở nên xấu hơn: "Có lẽ trẫm là Hoàng đế tốt, nhưng lại không phải là người cha tốt
Lão Tứ hoàn toàn có lí do để oán hận trẫm"
Lưu Phong hơi run sợ, trong lòng có chút thương xót
Không nghĩ rằng lão Hoàng đế lại còn có một biểu hiện nhân tính như thế
"Bệ hạ, thân là cửu ngũ chí tôn, nếu có được thì cũng sẽ có mất
Làm một Hoàng đế tốt, nhất định không có cách nào trở thành người cha tốt
Từ xưa tới nay cá và vuốt gấu không thể cùng chung
Thiên tử là người đứng đầu thiên hạ, làm việc tự nhiên trước hết phải coi trọng chăm sóc quốc gia
Bệ hạ, lựa chọn của người là đúng" Lưu Phong an ủi một câu
"Cá và vuốt gấu không thể cùng chung?"
Lão Hoàng đế thoạt tiên thì giật bắn người, nhưng lại lập tức cười to: "Ái tình, nói cho cùng thì chuyện trò với khanh thực là hấp dẫn
Không sai, trẫm là Thiên tử, là chủ nhân của bách tính trăm họ
Sự lựa chọn của trẫm là đúng
Ái khanh a, sau này nếu khanh không quá bận rộn thì thường xuyên vào cung với trẫm, bồi tiếp trẫm nói chuyện"
Lưu Phong mỉm cười: "Bệ hạ yên tâm, sau này vi thần nhất định vào cung nhiều hơn để giúp bệ hạ chia sẻ ưu phiền
Nhưng mà vi thần vẫn cho rằng bệ hạ nên hạ chiếu thỉnh Yến vương vào kinh một chuyến"
"Liệu có ổn không
Lão Hoàng đế vẫn còn hơi do dự
"Bệ hạ, không có gì là không ổn
Người là Thiên tử, trong khắp thiên hạ: chẳng đất nào không có vương, không bến nào lại thiếu bờ, thần tử nào mà không có vua
Yến vương là thần tử nên chẳng có gì mà không ổn
Lưu Phong phân tích tiếp: "Nếu như Yến vương không tuân thánh chỉ, vậy là tâm địa làm phản đã rõ
Như vậy bệ hạ có thể quang minh chính đại mà áp dụng một ít biện pháp đắc lực
Còn nếu như Vương vào kinh thì bệ hạ có thể tự mình tra xét thực hư của Vương, tìm cơ hội giam lỏng Vương
Nhưng mà theo như vi thần xem xét thì nếu như bệ hạ ban chiếu, khẳng định Yến vương sẽ đến
Cho dù là Vương có ý định làm phản thì bây giờ thời cơ vẫn chưa đến nên Vương sẽ không dám mạo hiểm"
Lão Hoàng đế mỉm cười nhìn Lưu Phong rồi đột nhiên cười lớn:
"Hà hà
Ái khanh, khanh nói rất hay
Lần này trẫm nghe lời khanh mà triệu Yến vương vào kinh nghị sự
Nếu Vương kháng chỉ không tuân theo là chứng minh Vương có ý định làm phản
Trẫm đương nhiên hiệu triệu thiên hạ cùng thảo phạt
Nhược bằng Vương phụng chiếu tới đây thì trẫm sẽ tra xét ý đồ làm phản của Vương rồi đem giam lỏng
Yến kinh nếu như không có lão Tứ thì trẫm nghĩ rằng ba đứa tôn tử của trẫm cũng không có làm được đại sự gì"
Lưu Phong lại không nghĩ vậy
Trong ba đứa con của Yến vương, không kể lão tam Chu Cao Thăng hỗn đản ở bên ngoài thì hai đứa nhi tử còn lại tuyệt không đơn giản
"Ái khanh, với trí thông minh của lão Tứ, trẫm nghĩ rằng Vương sẽ không khó gì mà biết mục đích hạ chiếu
Trẫm cho rằng mặc dù Vương đồng ý tiến kinh thì cũng sẽ có đối sách hoàn hảo
Theo trẫm được biết thì mấy năm nay thuộc hạ lão Tứ cũng đã tập hợp được một ít kì nhân dị sĩ
Nhất là gần đây, nghe nói là đệ nhất đại phái tu chân giới gọi là Huyền Tâm Chánh tông cũng đang âm thầm trợ giúp lão Tứ
Để đảm bảo không có gì bất ngờ xảy ra, trẫm hi vọng sau khi Yến vương vào kinh thì khanh có thể trợ giúp trẫm một ít lực lượng" Kì thật thì lão Hoàng đế không hề có sợ Yến vương
Với lực lượng của Hoàng Đình Đấu Ti thì lão Hoàng đế cũng không lo Yến vương xuống tay với mình
Sở dĩ ngài nói như vậy vì muốn nhân cơ hội này để xem xét thế lực của Lưu Phong
Xem xem rốt cuộc thì hắn mạnh đến như thế nào
Ngài không muốn nghĩ mới diệt xong một Yến vương thì lại xuất hiện thêm nguy cơ lại còn lớn hơn cả Yến vương
Nói cho cùng thì lão hoàng đế đối với Lưu Phong vẫn còn có chút đề phòng
Quan hệ tín nhiệm giữa hai người tới bây giờ kì thật rất tinh tế
Nguyên nhân cuối cùng thì chủ yếu vẫn là hai người đều có rất nhiều ích lợi giống nhau
"Xin bệ hạ yên tâm, về điểm này cho dù người không nói thì vi thần cũng sẽ chú ý" Lưu Phong có hơi giật mình
Hắn ngàn vạn lần không nghĩ tới việc Huyền Tâm Chánh tông và Yến vương lại đồng thời cấu kết
Trước đó, cũng giống như Phiêu Miểu cốc thì đối tượng ủng hộ của Huyền Tâm Chánh tông là Đông cung
Không thể ngờ rằng bây giờ bọn họ lại thay đổi trận tuyến
Đồng thời, Lưu Phong đối với thế lực của lão Hoàng đế cũng có thêm nhận thức mới
Bởi vì cho tới bây giờ tổ chức tình báo thuộc hạ của hắn cũng không hề phát hiện tin tức về Huyền Tâm Chánh tông và Yến vương cấu kết với nhau
Nếu như lời của lão Hoàng đế nói là sự thật thì đó là bằng chứng rõ ràng nhất về việc trong tay lão Hoàng đế đang nắm giữ một lực lượng cường đại phi thường
"Ái khanh, sự tình tu chân giới thì trẫm không hiểu được nhiều lắm
Nghe nói Huyền Tâm Chánh tông là đệ nhất đại phái, khanh có chắc như vậy không?"