.Dưới đủ mọi áp lực, Dương Tư Nột vẫn quyết định sáng sớm hôm sau mở cửa thành
Không còn cách nào khác, bởi vì Trần Thạc Chân đã không còn gây ra bất cứ ảnh hưởng tiêu cực gì đến đại cuộc nữa, nói cách khác Trần Thạc Chân có tồn tại hay không không còn liên quan quá lớn đến dân chúng nữa, cho nên Dương Tư Nột cũng không thể vì tư lợi của mình mà bỏ mặc kế sinh nhai của dân chúng
Cho dù Trần Thạc Chân là một trọng phạm, nhưng không thể năm nào chưa bắt được Trần Thạc Chân thì năm đó ngươi cứ đóng cửa thành
.Nhưng, mở cửa thành thì mở cửa thành, không có nghĩa là buông tha cho Trần Thạc Chân
Gần đây Dương Tư Nột phái người trông coi cửa thành, mỗi người ra vào thành đều phải bị tra xét nghiêm ngặt, ngoài ra Dương Tư Nột vẫn ra sức điều tra
Nói một cách đơn giản, trong ngoài thành Dương Châu vẫn trong trạng thái giới nghiêm
.Có điều theo Hàn Nghệ thấy, Trần Thạc Chân chắc chắn vẫn có cách ra khỏi thành, dù sao thì Trần Thạc Chân vẫn chưa giết chết hắn thì sao có thể dễ dàng chết chứ
.Sự thật cũng chính là như thế, lại ba ngày trôi qua, Trần Thạc Chân vẫn không có tin tức gì
.Mai thôn
.- Xuy
.Một chiếc xe ngựa dừng lại trước cổng Mai thôn
.Hàn Nghệ xuống xe ngựa, xe ngựa chỉ có thể đưa đến đây, bởi vì bên trong không có đường cho xe ngựa đi
.Hàn Nghệ đi đến ngôi trước ngôi tiểu lâu nhỏ duy nhất trong thôn dưới sự bảo vệ của một đám hộ vệ, nhìn trái nhìn phải, chỉ thấy gần nhà hắn có không ít người canh gác, nhưng đều đứng khá xa
Chuyện này cũng không khó giải thích, với tính cách của Tiêu Vân, có thể để bọn họ ở lại đây đã là nể mặt Dương Tư Nột rồi, không thể lại để cho bọn họ quấy nhiễu cuộc sống của mình
.Đứng trước cửa xa xa, Hàn Nghệ quay đầu liếc nhìn vào trong, chỉ thấy Tiêu Vân mặc một bộ váy trắng bó sát, ngồi trên ghế dài trong đại sảnh, thân hình không có gì để bàn tán, rất đẹp, điều không nên chính là tố chất hình như hơi kém một chút, một chân giẫm lên trên ghế dài, trên bàn còn đặt một thanh đại đao, thoạt nhìn chính là nhi nữ giang hồ nha
.Oa
Thật khủng bố nha
.Hàn Nghệ chưa kịp ngạc nhiên thán phục, một bóng người đã rơi xuống bên cạnh hắn
.Hàn Nghệ không cần nhìn cũng biết là ai, trong lòng suy nghĩ, có phải nên để Tiểu Dã sống ở lầu hai không, như vậy cậu ta có thể xuống lầu bằng phương thức mà cậu quen thuộc nhất
.- HànHàn đại ca
.Tiểu Dã nhìn thấy Hàn Nghệ, vui sướng kêu lên
.- Là Hàn Nghệ về sao
.Tiểu Dã vừa dứt lời, chỉ thấy Tiêu Vân từ bên trong bước ra, vẻ mặt hân hoan nhìn đông ngó tây
.Hàn Nghệ thấy Tiêu Vân hoàn hảo vô khuyết, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một cách khó hiểu, lại thấy trong tay Tiêu Vân còn cầm một thanh đại đao, mà Tiểu Dã lại đeo một thanh đao sau lưng
Thanh đao này Hàn Nghệ đã từng thấy, chính là thanh đoản đao mà sư phụ Tiểu Dã để lại
Tuy là đoản đao, nhưng thêm vào vỏ đao thì cũng không nhỏ, Tiểu Dã đeo nó rõ ràng có chút chẳng ra sao, không khỏi mỉm cười nói: - Hai người không cần phải bày trận lớn như vậy chứ
Hình như đây là lần đầu tiên ta thấy thê tử vác đao đến nghênh đón trượng phu đó
.Tuy rằng tâm tình không tốt lắm, nhưng trêu chọc Tiêu Vân vẫn là bài tập cần làm, dù sao cũng không đánh lại
.- Thê tử
.Tiêu Vân nghiêng mắt liếc nhìn Hàn Nghệ
.Hàn Nghệ vội vàng giơ tay lên nói: - Ta thu hồi câu nói vừa rồi
.Tiêu Vân mấp máy môi, nàng cũng biết tính tình Hàn Nghệ, giằng co cũng vô ích, hỏi:
.- Sao ngươi lại về
.- Ta vẫn muốn hỏi cô
.Hàn Nghệ trợn mắt, vừa bước vào trong nhà vừa nói: - Tại sao cô không đến Dương phủ, cô có biết ở đây nguy hiểm thế nào không
.Tiêu Vân lắc đầu nói: - Không biết
.- Hả
.Hàn Nghệ vừa mới vào nhà thì vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tiêu Vân
.- Ngươi nhìn ta như vậy làm gì
Tiêu Vân vân đạm phong khinh nói: - Chỉ mấy tên sâu dân mọt nước, cần gì phải sợ chứ, chỉ hai ba chiêu ta đã đánh lui, Tiểu Dã, đệ nói đúng không
.Tiểu Dã gật đầu, nhưng sau đó lập tức lắc đầu: - Kia Trần Thạc Chân kia vẫn rất lợi hại
.Cậu ta từng giao thủ với Trần Thạc Chân, trong lòng cũng hiểu, trước mắt cậu ta vẫn không phải là đối thủ của Trần Thạc Chân, một là cậu ta còn nhỏ như vậy, mà đao pháp của sư phụ cậu ta lại kỳ lạ như vậy, cậu ta rất khó hoàn toàn khống chế được, hai là cậu ta thiếu kinh nghiệm thực chiến, Trần Thạc Chân lại là lãnh tụ khởi nghĩa, kinh nghiệm phong phú, lại quỷ kế đa đoan, đây là thứ rất khó bù đắp
.Tiêu Vân vẫn vô tâm vô phế nói: - Đây chỉ là do đệ học nghệ không tinh thôi
.- Chỉ có cô lợi hại nhất
.Hàn Nghệ liếc Tiêu Vân trắng mắt, ngồi xuống, vẫn là ở nhà thoải mái nha
.- Đúng vậy
Tiêu Vân hiên ngang nhập lấy "lời khen" của Hàn Nghệ, lại ngồi xuống bên cạnh Hàn Nghệ, hỏi: - Ngươi vẫn chưa nói sao ngươi lại về
.Hàn Nghệ nói: - Đương nhiên là để đón cô đến Dương phủ nha
.Tiêu Vân quay ngắt đầu, kiên quyết nói: - Ta chắc chắn sẽ không đi Dương phủ
.Hàn Nghệ hỏi: - Vì sao
.- Đây là nhà của ta, cũng không phải do ta làm sai, những tên tặc kia không đúng, dựa vào cái gì mà muốn ta bỏ đi, không khỏi cũng quá khinh người rồi
Tiêu Vân ta lớn đến chừng này cũng chưa từng chịu khuất nghẹn này
Vẻ mặt Tiêu Vân khó chịu nói
.Lợi hại như vậy
Hàn Nghệ nói: - Đại tỷ, việc này không phải đùa, Trần Thạc Chân nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng ta, ả ta sẽ tìm tới cửa đó
.- Vậy là tốt nhất
.- Tốt chỗ nào
Hàn Nghệ lập tức hỏi
.Vẻ mặt Tiêu Vân giận dữ nói: - Ả ta không đến tìm ta, ta còn muốn đi tìm ả ta tính sổ đây
Ngươi có biết không, bọn họ lại dám làm hư đàn của ta, hai ngày nay ta nhờ người vào thành tìm người sửa, nhưng đều nói không sửa được, chỉ riêng chuyện này thôi ta đã không tha cho ả ta rồi, thật là buồn cười mà
.Hàn Nghệ buồn bực nói: - Việc này ta cũng có nghe Tiểu Mập nói, hình như đàn là tự nàng đập hư mà
.- Tiểu Mập saosao có thể nói như vậy
.Tiêu Vân hơi chột dạ chớp đôi mắt đẹp, vội vàng giải thích nói: - Khi đó bọn họ đột nhiên xông vào, trong tay ta lại không có vũ khí, tình thế gấp gáp đành ném đàn sang, nhưng đáng hận là tên tặc kia lại tránh đi, bằng không thì đàn cũng sẽ không đập vào tường, vậy thì cũng sẽ không bị hư nghiêm trọng như vậy, nhưng nói tóm lại, nếu bọn họ không đến, đàn của ta cũng sẽ không hư, không trách bọn họ thì trách ai
.Hàn Nghệ nghe thấy mà đau đầu không thôi, nói: - Cho dù là nên trách bọn họ, thì cũng chỉ một cây đàn thôi, cô cần gì phải thế
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
.Tiêu Vân giận nói: - Sao ngươi có thể nói như vậy, đản là món quà duy nhất ngươi tặng cho ta mà
.- Duy nhất
.Hàn Nghệ gãi đầu nói: - Không thể nào, ta nhớ ta tặng cô rất nhiều quà mà
.- Tặng cho ta rất nhiều quà
.Vẻ mặt Tiêu Vân hồ nghi, nói: - Ngươi xác định ngươi tặng ta
Hay là có người đàn bà khác
.- Ách
.Hàn Nghệ ngẫm nghĩ một chút, thật sự không có, nàng có ý gì chứ, lẽ nào ám chỉ ta ở bên ngoài bao tiểu tam, vội nói:
.- Những món tơ lụa không tính sao
.- Tơ lụa
Tiêu Vân đen mặt nói: - Ngươi nói coi
.Đầu năm nay tơ lụa chính là tiền, sao ngươi có thể coi như là lễ vật chứ
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Được rồi, hôm khác ta tặng cô cây khác là được
.Tiêu Vân nói: - Vậy sao có thể giống chứ
Nói đoạn nàng đột nhiên đứng lên, nói:
.- Ngươi chở một lát
.Nói xong liền vội vàng chạy lên lầu
.Tiểu Dã cuối cùng đã có cơ hội nói chuyện, bởi vì dù sao cậu ta cũng mở miệng nói chuyện không lâu lắm, nói chuyện vẫn có chút lắp bắp, Tiêu Vân ở đây, cậu căn bản không chen vào được, vội vàng hỏi: - HànHàn đại ca, Tiểu Mậpđâu
.Hàn Nghệ cười ha ha nói: - Tiểu Mập đang chờ ở Dương phủ, rất an toàn, hơn nữa có rất nhiều món ngon chiêu đãi y, đệ cứ yên tâm
.Hắn phải quyết trận sinh tử với Trần Thạc Chân, Hùng Đệ thân thủ vụng về, căn bản không giúp được, chỉ làm vướng tay vướng chân bọn họ, cho nên Hàn Nghệ để Hùng Đệ ở lại Dương phủ
Thật ra Hùng Đệ cũng không phải người vô cùng sợ chết, y thật sự rất muốn đến, nhưng y biết mình không giúp được gì, cho nên cũng không cầu xin được đi theo, chỉ là trước khi Hàn Nghệ đi, y kéo lấy ống tay áo Hàn Nghệ, nói một câu mọi chuyện an toàn
.Rất nhanh Tiêu Vân đã chạy xuống dưới, chỉ thấy trong tay nàng còn mang theo một cái bọc, bước nhanh đến trước bàn, đặt bao đồ lên bàn, mở ra, hơi hổn hển nói: - Hàn Nghệ, ngươi có cách nào sửa lại không
.Hàn Nghệ theo bản năng nhìn sang, chỉ thấy đàn kia đã bị Tiêu Vân đập cho tan xương nát thịt rồi, đã mấy đi mấy đốt, hơn nữa dây đàn cũng đứt đoạn, lập tức nói: - Cô chơi ta sao, đã nát thành như vậy rồi, cho dù là thần tiên cũng không sửa lại được
.Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, trong mắt Tiêu Vân lập tức tràn ngập thất vọng, ngồi xuống nhìn đàn kia, ngây ngẩn không nói gì
.Hàn Nghệ liếc nhìn Tiêu Vân, trong lòng cảm thấy áy náy một cách khó hiểu, nhưng sau đó lại nghĩ, làm gì vậy, đàn đâu phải do ta làm hư chứ, sao ta lại thấy áy náy, nhưng giọng điệu vẫn hòa hoãn không ít, nói: - Được rồi, chuyện đàn thì lát nữa hẵng nói
Thật ra ta về là có chuyện muốn thương lượng với các ngươi
.Tiêu Vân ngẩng đầu lên, tò mò nhìn Hàn Nghệ
.Hàn Nghệ khe khẽ thở dài nói: - Cho dù là thiên ý, hay là trùng hợp, dù sao thì ân oán giữa ta và Trần Thạc Chân e rằng khó có thể giải quyết hòa bình được
Ngày nào ả ta còn sống trên đời, ta đều sẽ không dễ sống, cho nên chỉ có một cách có thể giải quyết mối ân oán này, chính làgiết chết ả ta
.Tiêu Vân nghe được thì ngẩn ra, nàng không phải cảm thấy ngoài ý muốn về câu này, chỉ là nàng lại cảm thấy kinh ngạc về ngữ khí của Hàn Nghệ
Nàng chưa từng ngờ rằng Hàn Nghệ sẽ nghiêm túc mà nói phải giết một người, nói: - Nhưng ta nghe nói Trần Thạc Chân kia cũng là một đại mỹ nhân, ngươi hạ thủ được không
.Đây là cái gì với cái gì hả
Lần này đến lượt Hàn Nghệ sửng sốt, không thể không nói, suy nghĩ của Tiêu Vân xoay chuyển thật sự là quá kỳ lạ, liếc sang Tiểu Dã, nghĩ bụng, xem ta Trần Thạc Chân thật sự dáng vẻ không tệ, ngay cả Tiểu Dã cũng cảm thấy ả ta rất đẹp, lập tức cả giận nói: - Cô cũng rất đẹp, ta không phải cũng Bỏ đi, bỏ đi, bây giờ ta đang nói chuyện nghiêm túc với cô
Việc này đối với ta mà nói không phải là việc nhỏ, cô có thể thành thật một chút không
.- Ta cũng không phải nói đùa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
.Tiêu Vân lẩm bẩm một câu, lại nói: - Vậy ngươi có biết Trần Thạc Chân ở đâu không
.- Không biết
Hàn Nghệ lắc đầu, lại nói: - Nhưng ta biết một khi có cơ hội, ả ta chắc chắn sẽ đến tìm ta báo thù
.Tiêu Vân trợn hai mắt, nói: - Ngươi đang nói lấy ngươi làm mồi nhử ả ta cắn câu
.Hàn Nghệ sửng sốt, lần này nàng phản ứng rất nhanh, xem ta vẫn có trí thông minh nha, chỉ là trí thông minh quá thấp mà thôi, gật đầu nói: - Chính là như vậy
.- Vậy ngươi định làm gì
.- Rất đơn giản, quyết chiến sinh tử với ả ta
.Tiêu Vân kinh ngạc nói: - Chỉ bằng một mình ngươi, vậyvậy có khác gì đi chịu chết chứ
.- Cô nói chuyện đừng trực tiếp như vậy được không
.- Chẳng phải là học từ ngươi sao, khi ngươi sửa chữa khuyến điểm của ta cũng chưa từng mở miệng lưu tình mà
.-
.Hàn Nghệ đương nhiên biết một mình mình không phải là đối thủ của Trần Thạc Chân, không khỏi nhìn sang Tiểu Dã
.Tiểu Dã lập tức nói: - Cho dù Hàn đại ca không không cho đệ đi, đệ cũng phải đi
.Hảo huynh đệ, có nghĩa khí, quan trọng nhất là nể mặt
Hàn Nghệ vỗ vai cậu, không nói thêm gì cả, nam nhân mà, nói quá nhiều sẽ thành nữ nhân
.Tiêu Vân trừng đôi mắt sáng quắc lên, mong đợi nhìn Hàn Nghệ
.Hàn Nghệ sao lại không hiểu ý Tiêu Vân, hơi chần chừ, mới nói: - Chuyện này ta không định liên lụy đến người ngoài
Tiêu Vân, ta cần cô giúp đỡ
.Tiêu Vân lập tức mặt mày hớn hở, vô cùng sảng khoái nói: - Ngươi nói vậy không khỏi cũng quá khách sáo rồi, chúng ta là người một nhà, đương nhiên là cùng tiến cùng lui, ta còn phải tìm Trần Thạc Chân tính món nợ cây đàn nữa