.Thẩm Tiếu thấy Hàn Nghệ không muốn nhiều lời, cũng không hỏi nhiều, bởi vì y biết hiện tại Hàn Nghệ là theo chân Dương Tư Nột làm việc, đúng là có rất nhiều chuyện không tiện nói ra, nói: - Cái này ta không quan tâm, tóm lại chuyện này là do ngươingươi không đúng, phạt ba chén trước, còn tiểu Dã, Hùng Đệ, hai tên tiểu tử bọn ngươi cũng không phúc hậu, nhất định phải uống
.Hàn Nghệ cười nói: - Rượu nhất định sẽ uống, cái này ngươi yên tâm, ngưoi không cho ta uống, ta cũng tranh uống, nhưng trước đó, ta muốn nói một chuyện với ngươi trước
.- Chuyện gì
.- Ta phải đi Trường An rồi
.- Cái gì
.Thẩm Tiếu, Tang Mộc và những người khác đếu kinh ngạc
.Thẩm Tiếu nói: - Ngươi đi Trường An làm gì
.Hàn Nghệ nói: - Là Dương công an bài
.Hắn nói như vậy, chẳng qua là ngăn ngừa Thẩm Tiếu bọn họ hỏi nhiều
.Quả nhiên, Thẩm Tiếu nghe thấy Dương Tư Nột an bài
Những lời oán hận phải nuốt vào trong bụng nói: - Khi nào thì đi
.Hàn Nghệ nói: - Ba ngày sau
.- Nhanh vậy
.- Ừ
.Thẩm Tiếu nghe vậy không khỏi hụt hẫng, im lặng không nói
.Hàn Nghệ dùng sức vỗ vai của Thẩm Tiếu nói:
.- Thẩm Tiếu, ngươi làm gì vậy
ta và ngươi tuy thời gian quen biết không dài, nhưng xem như cũng từng gạt qua người, cũng từng cùng đi thanh lâu, không quản là đi tới đâu, ngươi đều là huynh đệ của ta
Điểm này vĩnh viễn không thay đổi
.Thẩm Tiếu liếc nhìn Hàn Nghệ, nói: - Thật không
.Hàn Nghệ nói: - Ta cần phải lừa ngươi sao
.Thẩm Tiếu lúc này mới thoáng lộ ra vẻ mỉm cười, nói: - Lời này vẫn còn xuôi tai
.Tang Mộc đột nhiên nói:
.- Hàn công tử
.- Đừng gọi ta công tử, ta bây giờ nghe cái từ này liền phản cảm, ngươi hãy gọi ta Hàn Nghệ đi
Hàn Nghệ vung tay lên nói
.Tang Mộc sửng sốt, mặc dù không rõ tại sao Hàn Nghệ lại nói như vậy, nhưng cũng biết bên trong ắt hẳn là phải có nguyên nhân, vì thế nói: - Là như vậy, bọn ta ở Dương Châu cũng có nhiều bất tiện, kỳ thực là sớm muốn rời khỏi nơi này rồi, nếu như ngươi đi Trường An, có thể mang bọn ta đi cùng không
.Bởi chuyện này xảy ra bất thình lình, Đông Hạo, Tá Vụ nhất thời không có chuẩn bị, sửng sốt, sau đó gật đầu nói: - Hàn ân công, nếu như ngươi không chê, thì giữ chúng ta ở bên cạnh cậu làm tùy tùng
Bọn họ vốn dĩ dự định đi Trường An đấy
.Hàn Nghệ nhìn ba người bọn họ liếc mắt một cái, có chút do dự, với tính cách của hắn
Hắn không thích mang theo nhiều người như vậy bên cạnh mình
Bởi người bên cạnh càng nhiều, trách nhiệm càng nhiều
Nhưng nghĩ lại, muốn đi Trường An nơi xa nhu vậy, trên khó tránh khỏi gặp khó khăn
Bản thân trước đây đi xa nhà đều ngồi máy bay, mà Tang Mộc bọn họ trên phương diện này có rất nhiều kinh nghiệm, dù sao thì bọn họ cũng vượt qua đại dương mới tới được Đại Đường, hơn nữa ba người bọn họ cũng đáng thương, người thân đều chết cả rồi
.Đương nhiên, quan trọng nhất đó là ba người bọn họ trọng nghĩa khí, không phải loại tâm thuật bất chính, suy trước tính sau, Hàn Nghệ cuối cùng gật đầu nói: - Được, nếu như ngươi bằng lòng thì đi cùng ta vậy
.Tang Mộc mấy người vui mừng quá đỗi
.- Đợi một chút
.Thẩm Tiếu đột nhiên đưa tay ra chắn ở giữa, khó chịu nói: - Các ngươi đều đi rồi vậy ta làm thế nào, cái này không được
.Hùng Đệ cười hì hì nói: - Thẩm đại ca, huynh cũng có thể đi cùng bọn ta a
.Hàn Nghệ nói: - Tiểu Mập, chớ nói lung tung
.- Không không không
Tiểu Mập nói khá có đạo lý đấy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
.Thẩm Tiếu khà khà nói: - Kỳ thực ta sớm muốn đi Trường An mở mang kiến thức rồi, nếu không Hàn Nghệ, ngươi nhân tiện mang theo ta đi
.Hàn Nghệ hừ nói: - Cái này ngươi đừng nghĩ nữa, ngươi là con một chín đời, ngươi đi rồi, phụ thân ngươi làm sao mà yên tâm ở Dương Châu được
.- Lúc này đừng nhắc đến cha ta được không, mất hứng
.Thẩm Tiếu gãi đầu, lại phất tay nói: - Ta chỉ nói đùa, ta biết ta không đi được
.Hàn Nghệ nói:
.- Ngươi đừng buồn phiền, bây giờ không có cơ hội không có nghĩa là sau này không đi được
.Thẩm Tiếu chớp chớp mắt nói: - Lời nói của Hàn huynh có hàm ý khác nhỉ
.Hàn Nghệ cười nói: - Ai dám cám đoan Thẩm gia các người không đi trường an buôn bán, nói không chừng ngày nào đó nhà các người mở Đệ Nhất Lâu ở Trường An
Ngày nay nhà ngươi chỉ là Dương Châu Đệ Nhất Lâu, nếu muốn trở thành Đại Đường Đệ Nhất Lâu, vậy nhất định phái đi Trường An thử xem
.- Đúng vậy
.Thẩm Tiếu vỗ đùi, nhưng ngay lập tức xệ mặt xuống, buồn bực nói: - Nói thì dễ vậy, nhưng thực hiện là khó a
Đi Trường An mở tửu lầu đâu có đơn giản vậy
.Hàn Nghệ cười nói: - Đây là đương nhiên
Tuy nhiên ta tin tưởng không làm khó được nhà họ Thẩm ngươi, người ngoài đếu truyền rằng ngươi là bại gia tử, nhưng thực ra ngươi đều dùng tiền để giúp đỡ người khác, có thể khi người khác nhìn, cách làm của ngươi quả thật ngu xuẩn
Nhưng ta cảm thấy cách làm của ngươi là rất chính xác, ngươi mạnh hơn đám người đó cả vạn lần
Hiện giờ, Đại Đường của chúng ta cần nhất những người như ngươi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hàn Nghệ ta tự hào khi có người bạn như ngươi, nhưng nếu như ngươi muốn giúp đỡ được nhiều người hơn thì ngươi phải có nhiều tiền hơn, ta biết ngươi không thích buôn bán, bởi trong đó có rất nhiều chuyện đấm đá nhau, nhưng chẳng quan trọng
Ngươi có thể cho rằng đang giúp đỡ người khác
Đây là vì giấc mộng của mình mà cố gắng
.Thẩm Tiếu hồ nghi nhìn Hàn Nghệ, dường như không tin Hàn Nghệ có thể nói ra những lời có triết lý như vậy, nói: - Ta nói Hàn Nghệ, lời này có phải ngươi nghe lén ở đâu ra không
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Coi như ta là trộm nghe được, vậy ngươi nghĩ như thế nào
.Thẩm Tiếu gãi gãi cổ, như thoáng chút suy nghĩ nói: - Nhưng thật ra khá có đạo lý đấy
.- Thế chẳng phải là được rồi sao
.- Nhưng ta làm buôn bán so với cha ta, đúng là kém xa quá, ta khả năng căn bản không có thiên phú
.- Đây chẳng qua là ngươi chưa thử qua, ta tin tưởng ngươi nhất định được, bởi vì ngươi là người rất có ý thưởng, loại tính chất đặc biệt này nhất định giúp ngươi đạt được thành công trước nay chưa từng có
.Thẩm Tiếu nghe cả người nổi da gà, nói: - Hàn Nghệ, ngươi hôm nay sao thế, luôn khen ta, ta da quen người khác chế nhạo ta, ngươi khen ta như vậy, ta thật ra không thích ứng, ngươi không phải là
.Hàn Nghệ nói: - Không phải là cái gì
.Thẩm Tiếu e ngại nói: - Không lẽ ngươi thích ta rồi
.Hàn Nghệ sửng sốt, lập tức cười mắng: - Cút sang một bên, lão tử không có cái mê này
.Thẩm Tiếu chà xát cánh tay của mình, nói: - Vậy thì tốt vậy thì tốt
.Người này tư tưởng đúng là vượt mức quy định rồi, Hàn Nghệ trong lòng bối rối, không biết là những năm này đã có chuyện như vậy rồi
Hàn Nghệ cũng không muốn rối rắm mãi chủ đề này, khẩn trương chuyển chủ đề nói: - Thẩm Tiếu, ngươi không nên lo lắng vì chuyện này, ta bây giờ cho ngươi một cơ hội phát tài
.Thẩm Tiếu ngẩn ra: - Cơ hội phát tài
.Hàn Nghệ lấy từ trong ngực ra một quyển vải trắng đến, đặt lên bàn, sắc mặt nghiêm trọng nói: - Đây là một bộ bảo điển mà ta dốc lòng biên soạn, ta lấy tên là "Quỳ hoa bảo điển", ngươi chỉ cần học tri thức trong bảo điển này, nhiều thì ta không dám nói, nhưng chắc chắn phát tài
.- Quỳ hoa bảo điển
.Thẩm Tiếu hít mạng một hơi, kinh ngạc nói: - Ngươi còn biết viết bảo điển
.Hàn Nghệ cười nói: - Cái này có gì khó
.- Ta ta không tin
.Thẩm Tiếu vội mở bảo điển ra xem, ngẩng đầu lên câu thứ nhất làm y sợ chết khiếp, mặt biến màu xanh, kinh ngạc: - "Muốn luyện thần công, trước tiên tự cung"
Hàn Nghệ, ngươi ngươi điên rồi sao
Ta là chín đời đơn truyền, ngươi bảo ta tự cung
.Hàn Nghệ dường như sớm có chuẩn bị, cầm lấy một cái đĩa trống chắn phía trước mặt, đợi Thẩm Tiếu phun xong mới ghé đầu qua, nói: - Ngươi nghe ta nói trước đã, tự cung này không phải ngươi tự cung thật, mà chỉ là nhắc nhở ngươi
Nếu như ngươi muốn phấn đấu vì giấc mộng của mình, thì nhất định phải bỏ đi những ham muốn, bởi tinh lực của con người có hạn
Câu nói này là muốn nói cho ngươi một đạo lý, đó là có được có mất, để xem ngươi chọn lọc như thế nào
.Thẩm Tiếu nổi cáu nói: - Vậy ngươi cũng không nên viết như thế a, lúc nãy làm ta sợ muốn chết
.Hàn Nghệ ha hả nói: - Lời mở đề, dĩ nhiên phải viết nặng một chút, nếu không sao ngươi nhớ sâu sắc được
Bên trong chỗ nào không hiểu có thể đi thỉnh giáo cha ngươi, cha ngươi nhất định hiểu