Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 68: No zua no die.




.Hàn Nghệ rất vui khi nhìn thấy gương mặt xấu hổ của Tiêu Vân, bởi vì hắn nghĩ rằng nếu hắn là Tiêu Vân thì cả đời này hắn cũng không có dung khí cầm cây kim may lên
.Hiển nhiên, Hàn Nghệ đã đánh giá thấp Tiêu Vân
.Tiêu Vân ngoại trừ " A" lên một tiếng, thì hoàn toàn không có biểu hiện gì là xấu hổ, vô cùng bình thường, thản nhiên giúp hắn cởi quần áo ra, sau đó lại từ từ chậm rãi nói: - Chỉ là có một chút không vừa thôi, sửa lại là được rồi
.Đây chỉ là không vừa thôi sao
Sửa cái này còn phiền phức hơn làm lại cái mới
.Hàn Nghệ kinh ngạc
.Nữ nhân một khi đã cố chấp thì luôn làm cho người ta cảm thấy sợ hãi
.Cũng may nàng đối với việc nấu cơm thì không có cố chấp như vậy
.Chuyện đến nước này, hắn chỉ biết an ủi bản thân, nếu như Tiêu Vân muốn hắn phải ăn cái món ẩm thực đen đen mà nàng làm, thì đó mới là chuyện đau khổ nhất
.Hôm sau
.Mỗi khi rảnh rỗi thì Hàn Nghệ không quên rèn luyện thân thể, trong tình cảnh khó khăn nhất hắn luôn cần một sức khỏe khỏe mạnh, chí ít bên ngoài võ nghệ cao cường, trong nhà thì có thể đánh bại vợ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]

Hô hô
.Hàn Nghệ đeo hai bao cát vào chân, luyện tập trên con đường nhỏ ở cánh đồng đến đổ cả mồ hôi, còn thuận tiện nhìn phong cảnh ở hai bên ven đường, cuộc sống giản dị, yên tĩnh đối với hắn mà nói cũng rất thú vị
.Thôn dân trên đường nhìn thấy Hàn Nghệ, đều nhìn và chào hỏi hắn với con mắt ngưỡng mộ, mọi người cũng muốn được rèn luyện thân thể như vậy, nhưng cuộc sống tàn khốc đã định sẵn từng phút từng giây trong cuộc đời họ, bọn họ thật không có tư cách giống như Hàn Nghệ, ở nơi đây lãng phí sức lực và thời gian
.Chạy vòng quanh Mai thôn, Hàn Nghệ nghỉ ngơi rửa mặt bên bờ song, uống một ngụm nước, rồi từ từ đi về nhà
.Nhưng lần này về nhà, Hàn Nghệ lập tức cảm thấy cả người không được tốt, bởi vì Tiêu Vân đang ngồi trên giường, đung đưa hai chân, cúi đầu giúp hắn sửa lại bộ y phục hoàn toàn không vừa này
.- Không phải chứ
.Hàn Nghệ thật sự say rồi, giọng điệu oán trách vang lên
.Tiêu Vân ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hàn Nghệ đứng ngay cửa, lại mỉm cười nói: - Ngươi về rồi à
.Hàn Nghệ tiến lên phía trước, ngồi sang một bên, nói: - Cô thật sự muốn sửa bộ y phục này sao
.Tiêu Vân gật gật đầu
.Hàn Nghệ nói: - Cô cần gì phải như thế chứ, ta muốn mặc cái mới thì có thể ra ngoài mua mà, chúng ta lại không phải không có tiền
.Tiêu Vân lắc đầu nói: - Không được, không được, mắc lắm, ta nghe nhị thẩm nói, bộ y phục mua bên ngoài so với tự tay mình làm mắc gấp 5,6 lần, chẳng phải ngươi vẫn thường hay bảo ta phải tần gia tiết kiệm sao
.Đó là ta đang khuyên bảo cô sao, rõ ràng là ta đang châm chọc cô đó thôi
.- Ta sai rồi, ta sai rồi được chưa
.Hàn Nghệ kích động huơ tay múa chân nói: - Ta thu lại tất cả những lời nói về một quản gia cần luôn phải tần gia tiết kiệm, ta kiếm tiền là để cho cô tiêu phá, thật đấy, cô cứ xài tiền thoải mái là được rồi, ta tuyệt đối không trách cô
Hắn thầm nghĩ, dù gì thì số tiền cô xài cũng không đáng kể
.Tiêu Vân nhìn Hàn Nghệ cười nói: - Ta biết, ngươi đang kiểm tra ta chứ gì
.Ta kiểm tra cô cái con khỉ, Hàn Nghệ muốn điên lên, nói: - Ta ăn no rồi, không có gì làm sao, ta nghiêm túc đấy
.- Thật à
.- Tuyệt đối là thật như cô ấy
.- Vậy cũng không được
.- Vì cái lông gì
.- A, ngươi nói bậy
.- Ặc vì sao
.Tiêu Vân nói: - Ngươi ở bên ngoài kiếm tiền, cũng không dễ dàng gì, hơn nữa công việc buôn bán này không dễ chút nào, chúng ta đương nhiên nên tiết kiệm thì tốt hơn, nếu không thì sớm muộn gì cũng hết sạch
Ngươi yên tâm, lần này nhất định được, lần trước ta chỉ là quên mất thân cao của ngươi
.Cô may áo mà không đo vóc người, cô còn có mặt mũi mà nói sao
Hàn Nghệ có chút ảo não nói: - Lẽ nào cô không thấy suốt cả ngày ngồi ở nhà may vá như thế này thì cuộc sống rất là vô vị sao
.Tiêu Vân có vẻ uất úc nói: - Ta ở nhà một mình, cảm thấy vô vị nên mới nghĩ đến việc may đồ cho ngươi
.Hàn Nghệ sửng sốt, hắn lúc nào cũng ở bên ngoài, khó trách nàng ở nhà một mình cảm thấy vô vị, may áo như vậy hóa ra lại hay, nếu chẳng may ngày nào đó nàng thấy công việc may vá này quá chán ngắt thì lại ra ngoài mua đồ ăn thì lại càng hoang phí tiền bạc, muốn làm đồ ăn cho hắn ăn, vậy không phải là sẽ gây ra tai nạn chết người sao
.Việc này càng nghĩ càng thấy đau đầu, nhưng suy cho cùng thì cũng không hoàn toàn do lỗi của Tiêu Vân, một người suốt ngày ở nhà đúng là vô vị
.Uhm, xem ra phải tìm chút trò chơi, hoạt động giải trí nào đó cho nàng, nếu không nàng cả ngày ở nhà chọc cái này, chọc cái nọ, không sớm thì muộn nàng cũng sẽ tới chọc mình, cũng không biết đầu năm nay nữ nhân tthích chơi cái gì, nếu là con gái của đời sau, vậy thì dễ sắp xếp rồi, ngày ngày chơi mạt chược
.Đúng rồi, mạt chược, sao mình có thể quên được chứ, mạt chược chính là trò mà phụ nữ yêu thích nhất
.Hàn Nghệ lập tức nói: - Tùy cô, ta đi ra ngoài trước đây
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
.Rõ ràng ta nói chán rồi, cũng không biết ở lại nói chuyện với ta, thật là vô tình vô nghĩa, Tiêu Vân trong lòng oán trách, nhưng lại không nói gì, chỉ là " Oh" lên một tiếng
.Nhưng lúc này, Hàn Nghệ đã ra ngoài cửa rồi
.Có câu, mười đánh chín ngàn, mạt chược, bài tú lơ khơ, bài cửu, xúc xắc đều là kiến thức cơ bản của các cao thủ Thiên môn chính phái, cũng giống như là các học sinh tiểu học học một cộng một vậy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
.Đối với Hàn Nghệ từ nhỏ đã lăn lộn trong đỗ trường, giúp cho các con bạc chạy trốn, điều này quả thật không thể quen thuộc hơn được nữa.nhưng các bạn học sinh đồng niên còn đang nghe học hát bài hát tiếng anh abcd, thì hắn ở đó nghe thanh âm của xúc xắc, lúc các bạn học sinh nhìn vào bài tập ngữ văn thì trong mắt hắn chỉ có Đồng Hoa Thuận, nói vậy nếu như trường đại học Thanh Hoa có môn bài bạc này thì chắc hắn ta sẽ được nhận học bổng rồi, không còn gì phải lo lắng nữa
.Căn bản mà nói, Hàn Nghệ đối với mạt chược, bài tú lơ khơ, yêu cầu rất cao, nhưng bởi vì bệnh của Tiêu Vân vô cùng nghiêm trọng, nếu càng kéo dài thì càng nguy hiểm đến tính mạng, đương nhiên, đây là nguy hiểm đến tính mạng của hắn, bằng không hắn cũng sẽ không gấp gáp như vậy, hắn chỉ có thể chặt gỗ thành vòng gỗ lớn, dùng mực nước và thước thẳng vẽ ra một trăm lính tám phần đều nhau, sau đó dùng cái cưa kim loại cưa nó ra, vô cùng khéo tay, rất nhanh đã cưa ra được một trăm linh tám khúc gỗ nhỏ
.Sau đó, dùng bút lông vẽ các hoa văn lên đó
.Trong lúc đó, Tiêu Vân hai, ba lần đến hỏi hắn đang làm cái gì, hắn dùng những thứ mua được làm cho có lệ, bởi vì Tiêu Vân chỉ nhìn thấy " một chuỗi chữ vạn" có xem cũng không hiểu, mà trò mạt chược này cũng không có điểm gì đặc biệt, thế nên cũng không hỏi nhiều, quay trở về phòng tiếp tục may đồ
.Không đến một ngày, một bộ mạt chược đã ra đời
.Có thứ trò chơi này rồi, mình cũng không cần phải lo lắng bà cô này trách mắng mình nữa
.- Ha ha ha
.Hàn Nghệ càng nghĩ càng cảm thấy vui, nhịn không được cười phá lên
.- Hàn Nghệ, Hàn Nghệ
.Tiêu Vân ngồi kế bên đột nhiên thấy Hàn Nghệ cười lớn liền kinh ngạc, la lên
.- A
.Hàn Nghệ lúc này tỉnh ngộ, liền nói với Tiêu Vân - Tiêu Vân, ta nhớ hình như hôm qua cô nói ngồi ở nhà rất nhàm chán
.Tiêu Vân thấy hắn ta đột nhiên nhắc đến vấn đề này, lập tức"Uhm" một tiếng
.- Cũng đúng thôi, cô một mình ở nhà chán là phải rồi, tuy nhiên phiền não này bây giờ sẽ không còn nữa
.- Nói vậy là sao
.- Đợi một chút cạch cạch cạch
.Hàn Nghệ từ phía sau lấy ra bộ mạt chược vừa mới được phơi khô để lên bàn thấp
.Tiêu Vân vừa thấy, nói: - Cái này không phải ngươi chạy đi mua đấy chứ
.- Không phải, không phải

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.