Nhậm Tuần vội vàng đè lại tay của nàng, tôi băng trong mắt nhất thời nhuộm lên chút ấm áp, khẽ cười cười, “Không lạnh, tỷ tỷ tuyệt không lạnh, An Nhã hãy quấn kỹ khăn quàng cổ đừng để bị cảm lạnh được không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bằng không tỷ tỷ chiếu cố ngươi sẽ vất vả lắm......” “Ân?” An Nhã hơi nghi hoặc một chút nghiêng đầu, lập tức gật đầu, không còn có hành động nào khác
Nhậm Tuần cười giúp nàng quấn kỹ khăn quàng cổ, khóe mắt liếc qua liếc nhìn Trịnh Đông Trạch đang đứng lúng túng ở đó, khóe môi nhếch lên một vòng băng lạnh
Trịnh Đông Trạch, lại gặp mặt rồi, tất cả những gì ngươi đã ban cho ta, ta đều sẽ từng chút từng chút trả lại, chỉ là không biết ngươi có còn mệnh để hưởng thụ được đến cuối cùng hay không
Chuyện cũ từng màn chiếu lại trong đầu nàng, giống như đang nhắc nhở nàng, không nên quên, không thể quên, không dám quên.....
Ha ha, thật đúng là một khuôn mặt xinh đẹp, nếu là trước tận thế, ta có lẽ ngay cả góc áo của ngươi cũng không chạm tới đi
Ai.....
Thật sự đáng tiếc, ngươi làm vật thí nghiệm, ta cũng không thể thử chạm vào, đáng tiếc, đáng tiếc.....
Đến, đến, hôm nay chúng ta tới nếm thử loại thuốc này, đây chính là do Tần Bác Sĩ tỉ mỉ nghiên cứu chuyên môn vì ngươi chế tạo.....
Ha ha, tiếng kêu hãy gọi lớn hơn chút, ta nghe mới dễ chịu, ngươi gọi đi, hãy lớn tiếng một chút mà gọi, gọi đi
Ha ha.....
Ha ha ha ha.....
Chương 32: Nhiệm vụ cấp S (Chín)
Sắc trời dần dần tối xuống, trong rừng núi đen kịt một màu, một số sinh vật cũng bắt đầu các hoạt động ban đêm của chúng
Các loại âm thanh từ bên ngoài căn cứ thí nghiệm giao thoa vang lên ở phía xa, vô cùng quỷ dị
Nhậm Tuần nắm hai đứa bé tìm một chỗ trong đại sảnh thí nghiệm, ngồi xuống, sau đó từ trong túi xách của mình lấy ra một chiếc áo khoác dày cộm đắp lên cho hai đứa thật kín đáo
“Nhậm tỷ tỷ, tối nay chúng ta ngủ ở đây sao?” An Nhã ngước đầu lên nhìn Nhậm Tuần, nhỏ giọng hỏi
“Ân, trời đã tối rồi, đi đường trong núi vào buổi tối quá nguy hiểm, cho nên tối nay chúng ta sẽ nghỉ ngơi ở đây!” Nhậm Tuần nói bằng giọng điệu dịu dàng
Đây cũng là kết quả thương lượng chung của tất cả mọi người ở đây, trước tiên ở lại căn cứ thí nghiệm này để qua đêm, rồi sau đó mới tính tiếp con đường phía trước
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“A......” An Nhã buồn bã lên tiếng, vẻ lo lắng trên khuôn mặt nhỏ nhắn, thực sự không phù hợp với cái tuổi ngây thơ vô tà của nàng, nhưng cũng không thể làm gì
Nhậm Tuần nhẹ nhàng xoa đầu xù của nàng, rồi nhìn sang Tiêu Hữu đang cúi đầu không biết suy nghĩ gì bên cạnh, thở dài thườn thượt trong lòng
Ngày xưa, nàng và A Yểu ở cái tuổi này, mặc dù trải qua cuộc sống kham khổ, nhưng cũng chưa bao giờ phải lo lắng về sinh mệnh của mình, hay sinh mệnh của thân nhân bằng hữu, tận thế, sao mà tàn khốc.....
“Ngươi tốt!” Ngay lúc Nhậm Tuần đang cảm thán đủ kiểu, một giọng nói quen thuộc nhưng đối với nàng như Ác Ma đột nhiên vang lên bên tai
Nhậm Tuần vô ý thức toàn thân run lên, ánh mắt lập tức lạnh xuống, Trịnh Đông Trạch
Nàng lập tức nhắm mắt lại rồi mở ra, biểu cảm hờ hững quay đầu, ngữ khí lạnh lùng nói, “Ngươi là?”
Quả nhiên, ánh mắt của Trịnh Đông Trạch khi bước đến bên này lóe lên một tia kinh diễm, đúng là kiểu người hắn ưa thích
Vẻ mặt xinh đẹp đó, cách lớp áo khoác dày cộm vẫn có thể nhìn ra thân hình linh lung được bao bọc bên trong, đều là sở thích của hắn
Đặc biệt là ánh mắt bất khuất mà lạnh lùng kia của nàng, khiến cho cả trái tim hắn cũng bắt đầu run rẩy, trước kia hắn từ trước tới giờ không tin có chuyện vừa gặp đã yêu, hiện tại hắn rốt cục đã có thể hiểu rõ
Cái cảm giác bị ánh mắt ấy đánh trúng trái tim, cái dòng điện không hiểu chạy nhảy khắp toàn thân, khiến cả người hắn đều hưng phấn không thể kiềm chế
Nhìn thấy ánh mắt của nam nhân trước mặt, trong lòng Nhậm Tuần dâng lên một cỗ sát ý đột ngột
Lại là ánh mắt này, kiếp trước nàng không biết đã gặp bao nhiêu lần, ngay từ đầu khi nàng còn chưa bị Tô Lê Âm bán đi, nàng chỉ thấy qua Trịnh Đông Trạch này vài lần, hầu như mỗi lần gặp mặt hắn đều có ánh mắt như vậy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Khi đó nàng không hiểu, cho rằng đối phương chỉ là thưởng thức, muốn kết giao bằng hữu với nàng
Đợi đến khi nàng hiểu rõ, người đã làm vật thí nghiệm ở trong phòng thí nghiệm của căn cứ, mà ở nơi đó nàng chính là do Trịnh Đông Trạch này phụ trách
Khi đó gần như mỗi ngày nàng đều chịu đựng sự chà đạp cùng vũ nhục của hắn, còn phải chịu đựng sự thống khổ của các loại thí nghiệm tiến hành trên thân thể, cả người nàng lúc nào cũng ở trên bờ vực sụp đổ
Mỗi khi màn đêm buông xuống, trong lòng nàng đều có một giọng nói bảo nàng, quên đi thôi, từ bỏ đi, đừng cố gắng nữa, rõ ràng ngươi không còn có gì nữa, bạn bè, thân nhân, thậm chí tình yêu vẫn luôn mong đợi cũng không có, còn kiên trì như vậy có tác dụng gì đâu
Cứ như vậy chết đi, chết rồi cũng không cần phải tiếp nhận những thống khổ và hành hạ này nữa, chết sẽ thoải mái.....
Thế nhưng không biết vì sao, mỗi khi trời lại sáng lên, mỗi khi lại nhìn thấy tấm mặt buồn nôn kia, nàng lại muốn nhịn xuống
Nàng muốn chờ đợi, nàng cảm thấy chỉ cần sống sót, chỉ có sống sót về sau mới có vô hạn khả năng
Nàng có ý nghĩ như vậy cũng là bởi vì nàng làm vật thí nghiệm, sẽ không bị người khác khinh bạc, cho nên nàng cứ việc chịu nhiều ủy khuất, nhiều thống khổ như vậy, nhưng cũng vẫn luôn thanh bạch sống sót, bằng không nàng đã sớm nghĩ đủ mọi biện pháp tìm đến cái chết rồi
Trên thân thể, trên tinh thần có nhiều tra tấn đến mấy nàng cũng có thể tiếp nhận, chỉ cần nàng vẫn luôn giữ gìn sạch sẽ
Và ba năm sau đó nàng cũng hoàn toàn chính xác đã chờ đến cơ hội kia, cái nam tử lưng đeo cừu hận sâu nặng, cuối cùng chỉ còn một thân một mình, cái nam tử trước kia bất cần đời, về sau khuôn mặt lạnh lùng kia, cái nam tử vừa mới gặp mặt liền cười đùa tí tửng cùng nàng bắt chuyện, về sau vì nàng bỏ ra sinh mệnh, xuyên qua một tầng lại một tầng phòng hộ, một đạo lại một đạo cản trở, đi tới bên người nàng đã thân hãm vực sâu tuyệt vọng, dùng máu tươi đúc thành đường chạy trốn của nàng.....
Nghĩ đến đây, trong lòng Nhậm Tuần liền một trận cuồn cuộn, nàng nhớ nàng đời này cũng sẽ không quên Tề Tranh đặt mình vào biển lửa, khuôn mặt đầy máu tươi đối với nàng cười một tiếng ôn hòa
Nụ cười kia khiến nàng cho dù cuối cùng vẫn bị Tô Lê Âm tính toán bỏ mình, trong lòng cũng giống vậy sẽ không dập tắt cái ánh lửa ấm áp kia, nàng cũng không phải là không có gì cả có phải hay không.....
“ Trịnh Đông Trạch, tên của ta.” Trịnh Đông Trạch trên mặt mang theo nụ cười khiêm tốn mà ngượng ngùng nói
Nhậm Tuần đang chìm sâu trong hồi ức đột nhiên nghe được cái thanh âm làm nàng buồn nôn kia, liền bỗng nhiên thanh tỉnh lại, sau đó ánh mắt càng phát ra lạnh lẽo nhìn về phía Trịnh Đông Trạch kia, khóe miệng hơi nhếch, “Nhậm Tuần.”