Hiệp Nữ Tái Sinh Thời Mạt Thế

Chương 65: Chương 65




Thời gian nhẹ nhàng lùi lại một chút, ngay lúc mặt trời vừa mới dâng lên, Nhậm Tuần cùng mọi người liền đều tỉnh giấc
Trải qua một đêm nghỉ ngơi, tinh thần cũng đã hồi phục không ít
Thế là, Bạch Dục, người dẫn đầu, liền tuyên bố tất cả mọi người lập tức thu dọn đồ đạc cá nhân rồi xuống núi
Nơi này dù sao cũng là nơi ở trước đây của tên quái nhân áo trắng mạnh mẽ đến mức không thể tưởng tượng nổi kia, mặc dù hắn hiện tại đã rời đi, nhưng không thể xác định hắn lúc nào sẽ trở về, rất có thể ngay sau khắc đã quay lại
Cho nên, nhóm người bọn họ tốt nhất nên nhanh chóng xuống núi là điều quan trọng nhất
Trước đó là bởi vì trời sắp tối, đi đường núi nguy hiểm nên bọn họ mới mạo hiểm nghỉ ngơi một đêm tại căn cứ thí nghiệm này, hiện tại trời đã sáng, không mau chóng rời đi còn chờ cái gì nữa
"Nhậm tỷ tỷ, chúng ta phải đi sao
An Nhã sốt ruột kéo ống tay áo của Nhậm Tuần
Hiểu được ý của nàng, Nhậm Tuần cũng khẽ nhíu mày, nhưng khi nhìn thấy hai đứa bé trước mặt này, nàng lại càng nhíu chặt hơn
Quân Yểu một đêm không trở về, rốt cuộc là đã đi đâu
Bất quá, cho dù nàng có muốn đi tìm thì cũng phải sắp xếp cho Tiểu Hữu và An Nhã đâu vào đấy đã, bằng không nàng thế nào cũng không yên tâm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Ân, chúng ta trước đi theo mọi người cùng nhau xuống núi, chờ tới dưới núi mà Lục tỷ tỷ của ngươi còn chưa trở về, ta sẽ đi tìm nàng, bất quá đến lúc đó hai người các ngươi phải ngoan ngoãn đợi dưới chân núi chờ ta, được không
Ngàn vạn không được chạy lung tung
Nhậm Tuần nghiêm túc nói
"Có thể.....
tiểu cô nương còn muốn nói thêm gì đó, liền bị Tiêu Hữu cắt ngang
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"An Nhã nghe lời, Nhậm tỷ tỷ nói đúng, ta biết ngươi cũng rất lo lắng Lục tỷ tỷ, nhưng hai chúng ta sức lực nhỏ bé, nếu cứ theo tới chỉ tổ kéo chân sau của Nhậm tỷ tỷ mà thôi
Chúng ta chỉ cần ngoan ngoãn đợi dưới chân núi chờ Nhậm tỷ tỷ mang Lục tỷ tỷ về là được
Tiêu Hữu siết chặt nắm đấm nhỏ của mình, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng trong mắt lại tràn đầy không cam lòng, hắn vẫn là quá yếu ớt
Nhìn dáng vẻ của hắn, An Nhã sững sờ một chút, đành phải bĩu môi, không nói thêm lời nào, nàng không nhỏ, không thể không hiểu chuyện, phải thật ngoan ngoãn nghe lời, không được gây thêm phiền phức cho Lục tỷ tỷ
Thấy hai đứa bé bộ dáng này, Nhậm Tuần vui mừng cong khóe miệng, khó trách kiếp nửa đời trước bọn hắn hai người lại có thành tựu lớn như vậy, tâm tính như thế này ở những đứa trẻ cùng lứa tuổi là rất hiếm gặp, hơn nữa hai đứa bé này trước kia gia cảnh còn rất khá, nhất là Tiêu Hữu
Kiên nghị, tỉnh táo, tuổi còn nhỏ đã suy nghĩ cẩn thận và thấu đáo như vậy, vừa khiến người ta cảm thấy an ủi, lại có chút xót xa trong lòng
"Nhậm Tuần.....
Vệ Mặc đột nhiên đi tới chỗ ba người bọn họ, mặt không biểu cảm hỏi, "Lục Quân Yểu không có trở về
Thấy người đến là Vệ Mặc, biểu cảm của Nhậm Tuần nhu hòa chút, dù sao mấy tháng ở chung trước đó, nàng vẫn là rất rõ ràng cách làm người của Vệ Mặc này, "Ân, khả năng vì một số việc nên chậm trễ rồi
Mặc dù Nhậm Tuần nói như vậy, Vệ Mặc cũng chỉ nhíu mày lại liền không hỏi thêm gì, sau đó vẫn ở lại bên cạnh Nhậm Tuần ba người bọn họ không hề rời đi
Thấy vậy, Nhậm Tuần quay đầu nhìn hắn một chút, trong lòng tính toán, lát nữa mình phải đi tìm A Yểu, có lẽ có thể nhờ hắn trông chừng An Nhã và Tiểu Hữu một lát, dù sao Tề Tranh bây giờ vẫn chưa định tính, tính tình cũng tương đối nóng nảy, không có được sự trầm ổn như Vệ Mặc, phó thác cho Vệ Mặc nàng cũng yên tâm hơn chút
Còn về phần Tô Lê Âm, ánh mắt Nhậm Tuần hướng về phía đầu kia của đại sảnh nhìn lại, liếc mắt liền thấy được người phụ nữ áo trắng đang chuyện trò vui vẻ với thành viên của tiểu đội Lôi Đình và Tiêu Mộc Lâm
Nàng có thể tin tưởng bất cứ ai, chỉ là không tin Tô Lê Âm
Nàng còn nhớ rõ hôm qua lúc bọn hắn một đám người đến địa điểm xảy ra chuyện, nhưng không nhìn thấy Quân Yểu, vẻ vui sướng trên mặt Tô Lê Âm đều gần như không che giấu được
Nàng không hiểu, thực sự không hiểu, đối với mình Tô Lê Âm đối xử thế nào nàng đều không quan trọng, dù sao về sau cũng sẽ phải vạch mặt, hơn nữa ngay từ đầu tận thế, nàng cứ mãnh liệt biểu hiện sự không thích đối với mình, cho nên đối phương không thích chính mình, không muốn tiếp xúc với chính mình cũng là hết sức bình thường
Nhưng Quân Yểu thì khác, nàng vẫn luôn đối xử với Tô Lê Âm tận tâm tận lực, thậm chí luôn xem Tô Lê Âm giống như người thân thân thiết nhất của mình
Nàng tin rằng, chỉ cần bất kỳ một trong hai người Tô Lê Âm hoặc nàng đang gặp nguy hiểm, Quân Yểu đều nhất định sẽ quên mình mà cứu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngoại trừ lần trước bởi vì chuyện không gian của khối ngọc bội mà Quân Yểu sinh ra một chút hoài nghi, những thời gian khác nàng đều một lòng một dạ suy nghĩ cho Tô Lê Âm
Nhưng đối phương khi nàng xảy ra chuyện lại biểu lộ niềm vui mừng, thực sự không biết trái tim của Tô Lê Âm rốt cuộc là được làm bằng gì
Kỳ thật ở kiếp trước, vì chuyện của chính nàng, lẽ ra nàng đã phải nhìn rõ rồi không phải sao
Người phụ nữ kia căn bản không hề có tim
Sau đó, một đám người liền xuống Lam Sơn, dưới chân núi, Nhậm Tuần liền đề nghị Vệ Mặc giúp đỡ đưa hai đứa bé cùng nhau về kho lương
"Vậy còn ngươi
Vệ Mặc hỏi
"Ta
Quân Yểu vẫn chưa ra, ta nhất định phải ở chỗ này chờ nàng từ trong núi đi ra
Nhậm Tuần biểu lộ ngưng trọng nói
Nghe vậy, Vệ Mặc chỉ nhíu mày lại liền mở miệng nói, "Có thể
"Tạ ơn
Nhậm Tuần từ đáy lòng nói lời cảm tạ
"Ta cùng ngươi ở chỗ này chờ đi
Tề Tranh ở bên cạnh đột nhiên mở miệng nói
"Không cần
Nhậm Tuần dứt khoát cự tuyệt, "Thực lực ngươi quá kém
Nghe vậy, trên khuôn mặt Tề Tranh hiện ra một vòng không phục, nhưng nghĩ tới thực lực của Nhậm Tuần và Lục Quân Yểu sau lại đem sự không phục này nuốt xuống, lời người ta nói quả thật là sự thật
"Ta có thể ở lại
Thẩm Vân Diệc không biết từ lúc nào đã đi tới bên cạnh bọn họ nói như vậy
Nghe vậy, Nhậm Tuần sững sờ, nhìn thấy thần thái không giống làm giả của nam tử, trong mắt lướt qua một tia ba động, lập tức khôi phục tự nhiên, "Tạ ơn
Không cần
Nghe được nàng cự tuyệt, Thẩm Vân Diệc cũng chỉ nhíu mày lại liền không nói thêm gì
"Vậy ta lưu lại nơi này cùng ngươi đi
Trịnh Đông Trạch, người vẫn luôn cách bọn họ không xa, đầu óc nóng lên đột nhiên nói ra
Nghe vậy, Nhậm Tuần nhìn sang, nhìn chăm chú Trịnh Đông Trạch một hồi lâu, lập tức nhíu mày, khóe miệng tách ra một nụ cười rạng rỡ như đóa hoa xuân nở rộ, "Tốt
Đáp.....
Đáp ứng rồi
Mọi người ở đây đều kinh ngạc, Trịnh Đông Trạch này là ai, rất lợi hại sao
Cũng không nhìn ra a, vị Nhậm Tuần này tại sao lại đáp ứng để hắn ta ở lại chứ
Mà biểu cảm của Tề Tranh liền càng thêm tức giận, Trịnh Đông Trạch này là cái thứ gì, đã thức tỉnh dị năng rất lợi hại sao
Thật đúng là nhìn không ra.....
Chẳng lẽ lại còn lợi hại hơn hắn?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.