Chương 52: Cây sồi quê hương
Ngày 11 tháng 7, ngày thứ ba của cuộc phản công, lúc 11:30
Bộ tư lệnh tập đoàn quân bộ binh số 63 đang trên đường di chuyển về phía trước, địa điểm bộ tư lệnh mới được chọn là ở thành phố công nghiệp khai thác mỏ Baasker
Rất khó nói việc lựa chọn địa điểm bộ tư lệnh này có phải do tư tâm của vị tư lệnh hay không
Eugene mang quân đi đầu, ngồi trong xe Jeep chạy trước toàn bộ cánh quân bộ tư lệnh
Xe leo lên một ngọn đồi nhỏ, thành phố bỗng dưng hiện ra ở phía xa trên đường chân trời
Eugene hô lớn: "Dừng lại
Dừng ngay tại chỗ này
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tài xế phanh xe, chiếc xe Jeep dừng lại, theo sau đó toàn bộ cánh quân bộ tư lệnh cũng dừng lại theo
Eugene đứng lên, đứng thẳng trên ghế xe Jeep, giơ ống nhòm lên nhìn thành phố ở đường chân trời
Người cảnh vệ ngồi bên cạnh tài xế hỏi: "Ngài có người thân nào ở lại nơi này sao
"Không có
Tất cả chúng ta đều đã rút đi, nhưng ở trên mỏ có mấy nhân viên tạp vụ là các ông cụ trong nhà không muốn rời đi, nên đã chọn ở lại
Eugene thở dài, "Các lão nhân thời trẻ đều từng trải qua chiến tranh với Sao Nạp Nắm Lợi Á, quan niệm về quốc gia và dân tộc không mạnh mẽ như vậy
Bọn hắn yêu thích những món đồ ở cửa hàng giáo hội hay xúc xích của bác sĩ, nhưng nếu không có cũng chẳng sao cả
Người cảnh vệ: "Không biết những lão nhân đó còn sống không
"Chúng ta sẽ biết thôi
Eugene hạ ống nhòm xuống, "Trong thành phố có dấu hiệu hoạt động của con người, hơn nữa ta còn thấy người tập trung đông đúc
Không được lơ là, phải cảnh giác
Chúng ta vào thành
Nói xong hắn ngồi xuống, vỗ vào lưng ghế lái
Xe lập tức khởi động, men theo sườn đồi trượt xuống một mạch, nhanh như thể muốn đuổi kịp ngọn gió trên thảo nguyên
Khi tới gần thành phố, Eugene nhìn rõ đám người tụ tập hai bên đường đang giơ cao những bó hoa tươi
Vệ binh được phái đi trước dẫn đường lẫn trong đám người, trên cổ cũng treo đầy hoa
Một chiếc xe tăng T34W đỗ ven đường, trước xe tăng là mấy sĩ quan đang đứng
Xe Jeep của Eugene chạy một mạch tới trước xe tăng mới dừng, mấy sĩ quan liền chào đón, vị thượng tá dẫn đầu cúi chào: "Tướng quân
Cận vệ đoàn bộ binh số 71 đã chiếm được thành phố Baasker, không phát hiện bộ đội Prosen
Bệnh viện thành phố có một vài người Prosen bị thương nặng, bệnh viện của chúng ta đã tiếp nhận
Eugene gật đầu: "Biết rồi
Người bị thương phải chăm sóc cẩn thận, đây là ý của tướng quân Rokosov
Chúng ta sẽ tiến hành chỉ định bộ tư lệnh ngay bây giờ, các ngươi đã tìm được công trình kiến trúc nào còn tương đối nguyên vẹn chưa
Vị thượng tá: "Chúng tôi phát hiện rạp chiếu phim của công nhân mỏ còn nguyên vẹn, theo lời người phụ trách chiếu phim thì mấy ngày trước nó còn chiếu phim, toàn phim Prosen, toàn khoe khoang cái gọi là văn trị võ công của bọn chúng
Eugene chợt lộ vẻ cảm khái: "Rạp chiếu phim của công nhân à
Cái bên cạnh nhà thờ
"A
À, đống phế tích bên cạnh là nhà thờ, người Prosen dùng máy ủi san bằng nhà thờ rồi
Vị thượng tá mặt mày phẫn uất nói, "Bọn khốn kiếp này đáng chết thật
Eugene: "Bọn chúng xác thực đáng chết
Ta muốn tới rạp chiếu phim xem, đường thông không
"Đương nhiên rồi
Eugene lập tức vỗ vỗ lưng ghế lái: "Anh ra sau đi, tôi lái cho
Người lái xe lập tức xuống xe, còn Eugene thì trực tiếp từ phía sau trèo qua lưng ghế, giẫm lên ghế lái
Hắn cũng chẳng để ý, trực tiếp đặt mông ngồi lên chỗ chân mình in hằn
Trong lúc cài dây an toàn, Eugene chợt nhớ ra gì đó, liền hỏi vị thượng tá đón tiếp: "Đám đông ở ven đường là do các anh tổ chức à
"Không phải," vị thượng tá cười khổ, "Không biết tin từ đâu mà có, nói là đại tướng Rokosov muốn lập bộ tư lệnh trong thành phố, chúng tôi có đính chính thì cũng vô ích, ai cũng tin sái cổ rằng sắp được nhìn thấy tướng quân Rokosov
Eugene nhìn đám đông, cười nói: "Thảo nào
Ta còn đang tự hỏi mình có nổi tiếng đến vậy đâu
Nói rồi hắn nhẹ nhấn ga, xe nhẹ nhàng chuyển bánh, đi ngang qua chiếc xe tăng
Đám đông ven đường ném hoa về phía xe Jeep của Eugene
Còn có mấy cô gái nhiệt tình đuổi kịp xe Jeep, cứ thế ôm cổ Eugene hôn lấy hôn để
Eugene: "Cảm ơn cảm ơn
Cô nương làm thế này thì ta không lái được xe mất
Hắn đạp mạnh thêm chút ga, tốc độ xe tăng lên, mấy cô gái lúc này mới chịu buông tha cho hắn
Một cô gái thứ hai đang định tiến lên thì Eugene đã hét lên: "Ta không phải Rokosov
Các cô nhìn cho rõ ngôi sao đi
Rokosov có năm ngôi sao trên quân hàm cơ
Năm ngôi sao đấy
Cô gái chần chờ dừng lại, cẩn thận xác nhận những ngôi sao trên quân hàm của Eugene
Eugene thừa cơ tăng tốc, xe Jeep lướt nhanh qua đám đông
Sau khi vào thành, dấu vết chiến tranh bắt đầu xuất hiện
Một nửa số nhà ở hai bên đường đều đang trong tình trạng hư hại, một số khác thậm chí còn bị hư hỏng từ rất lâu rồi, tường còn mọc cả dây thường xuân và rêu xanh
Càng đi vào trong một đoạn, Eugene bỗng thấy một người phụ nữ đang khóc lóc ven đường, xung quanh là một đám người già đang ghì vai cô ta để khống chế, một người trông như thợ cắt tóc đang dùng tông đơ cắt tóc của cô ta
Eugene dừng lại, lớn tiếng hỏi: "Chuyện gì xảy ra với người phụ nữ này vậy
Một trong số những người già cúi chào Eugene: "Thưa tướng quân, con đĩ này thông dâm với người Prosen
Còn bán đứng những đội du kích đang ẩn nấp ở nhà Peter
Người phụ nữ la lớn: "Tôi còn cách nào khác đâu
Con tôi cần phải ăn
Eugene: "Cô có thể đi theo nhà thờ sơ tán không phải sao
Phụ nữ có con sẽ được ưu tiên
Người phụ nữ im lặng
Ông lão: "Cô ta cứ nghĩ là người Prosen sẽ thắng
Trời đánh, những người như chúng tôi không đi là để không làm lãng phí tài nguyên vận chuyển quý báu
Cô ta không đi là vì muốn theo phe Prosen
Eugene: "Được rồi
Cho dù cô ta có lỗi thì cũng nên được đưa qua tòa án xét xử
Giao việc này cho thẩm phán giải quyết đi
Người phụ nữ nghe thấy từ "thẩm phán" thì toàn thân run lên, trên mặt lộ rõ vẻ sợ hãi
Eugene khẽ nhấn ga, không thèm nhìn đám người ngu ngốc đứng về phía đối lập với dòng chảy lịch sử nữa
Xe Jeep lách qua đường lớn, thẳng tiến tới rạp chiếu phim
Nhưng ngay khi sắp đến rạp chiếu phim, Eugene dồn hết sức đánh tay lái, rẽ vào một con hẻm nhỏ
Đám đông ven đường bất ngờ, đều hiếu kỳ tụ tập ở ngã tư ngó vào trong hẻm
Eugene một mạch chạy tới trước một căn nhà cũ ba tầng, mới buông chân ga đạp phanh
Đợi xe dừng hẳn, hắn mới trịnh trọng xuống xe, ngẩng đầu nhìn lên cây sồi trước nhà
Lão thụ có rất nhiều cành bị mảnh đạn bắn gãy, trên cành cũng đầy vết đạn, có thể thấy trước đó nơi này đã bùng nổ những trận chiến khốc liệt như thế nào
Eugene đứng dưới tàng cây nhìn chằm chằm vào những vết đạn, cứ như biến thành tượng đá
Người cảnh vệ nghi hoặc hỏi: "Thưa tướng quân, ngài làm sao vậy
"Cây sồi này, ta nhớ rõ chính là nó
Thành phố này cũng nhờ có gốc sồi này, cứ tới mùa thu là rất nhiều người đến xem lá cây, ngươi biết đấy chứ
Lá cây sồi vào mùa thu sẽ trở nên đẹp vô cùng
Người cảnh vệ: "Tôi không biết, nhà tôi chỉ có cây Bạch Hoa và cây Bạch Hoa, với cả cây Bạch Hoa thôi
Eugene lẩm bẩm: "Vậy ngươi phải đến xem vào mùa thu mới được
Nói rồi hắn bước lên một bước
Bên rìa đại thụ vốn có một bức tường gạch thấp, nhưng giờ thì tường thấp đã đổ nát, đất xung quanh đại thụ vốn được bao quanh bởi tường thấp cũng không biết trôi đi đâu, một bộ phận rễ cây của đại thụ đang trần trụi lộ ra
Eugene đành phải giẫm lên một bộ phận rễ cây, mới có thể đặt tay lên lớp vỏ cây sần sùi
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve những vết đạn, lại phát hiện bên trong không có đầu đạn
"Tất cả đầu đạn đều bị ta lấy đi rồi
Một giọng nói non nớt đột nhiên vang lên từ phía sau cây
Eugene nhẹ nghiêng đầu, nhìn về phía sau cây, phát hiện bên trên rễ cây có che một tấm bạt, một khuôn mặt nhỏ nhắn đang dòm ngó từ giữa khe hở giữa tấm bạt và rễ cây
Eugene chần chờ một chút, hỏi: "Katya
"Sao ngươi biết tên ta
Eugene chỉ vào căn nhà bên cạnh: "Ta là Eugene ở tầng ba của cái cầu thang này, quên rồi sao
"Chú Eugene
Cô bé xốc tấm bạt lên đứng dậy, tròn mắt nhìn, "A, đúng là chú Eugene thật
Ta hơi không nhớ ra dáng vẻ của chú nữa rồi
Eugene: "Đương nhiên, khi chúng ta rời đi cháu mới năm tuổi thôi mà, cũng không trách cháu được
Katya chớp chớp mắt, chỉ vào quân hàm của Eugene nói: "Chú là quan lớn sao
"Ta là trung tướng, quanh đây toàn là bộ đội của ta cả
Eugene đáp
Katya: "Thế so với đại tướng Rokosov, ai lớn hơn
"Rokosov là thủ trưởng của tất cả mọi người," Eugene vội vàng đổi chủ đề, "Sao cháu không chịu rút lui vậy
"Mẹ ta vốn định đưa ta đi, nhưng mẹ bị máy bay oanh tạc chết rồi, đại gia Phan Kiệt Lai đã cưu mang ta
Đại gia vốn định đưa ta lên xe rút quân, nhưng nhà ga bị nổ tan hoang rồi, cuối cùng mấy thầy dòng ở lại thì đang phát vũ khí, bảo là không đi được nữa
Eugene: "Vậy nên cháu mới ở lại à
"Đúng vậy
Katya cười, "Chúng ta bé, người Prosen không nghĩ tới ta lại đi đưa tin cho đội du kích đâu
Ta còn giữ mấy cái đầu đạn này lại để đưa cho đội du kích nữa, bọn họ cần nguyên liệu trên đầu đạn để chế tạo đầu đạn mới, nếu không thì bắn không xa được
Người cảnh vệ của Eugene lập tức nói: "Là thép crôm và niken à
Katya: "Ta không biết, dù sao bọn họ bảo chỉ có những thứ này mới được, chứ dùng mỗi sắt thì không bắn xa được
Eugene vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu Katya: "Cháu làm tốt lắm, thế đại gia Phan Kiệt Lai đâu rồi
"Năm ngoái, ông ấy bị người Prosen phát hiện rồi treo cổ rồi
Từ đó về sau ta cứ trốn ở chỗ này, những người xung quanh lén cho ta ăn, khi nào có việc thì họ lại để ta đi đưa tin cho đội du kích
Khóe miệng Eugene hơi giật một cái, rồi hắn xoa đầu Katya nói: "Tướng quân Rokosov đã lập một trường học, chuyên để nhận những đứa trẻ như cháu, cho chúng học tập trong môi trường tốt nhất, tên trường là trung tự học viện, ta sẽ viết cho cháu một thư giới thiệu, cháu cầm đến để gia nhập học viện Diệp Bảo đi
"Con gái cũng có thể vào sao
"Đương nhiên
Sau một hồi do dự, Eugene lại hỏi: "À phải rồi, cháu có biết tình hình cô Anna Tasia ở số 41 nhà sát vách không
Katya lắc đầu: "Cháu không biết, ở đây không có ai tên đó cả
"Vậy à
Eugene thở dài
Katya: "Cô ấy là người của chú sao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Là
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ờ
Cháu có lẽ không biết, vợ của chú đã mất trước khi chiến tranh nổ ra rồi, Anna Tasia là một người bạn tốt của chú
Katya: "Chú định cưới cô ấy
Eugene gật đầu
"Nhưng bây giờ thì chắc không được rồi, có lẽ cô ấy đã
Vị trung tướng ngẩng đầu nhìn lên cây đại thụ vẫn không có một chiếc lá mới nào dù đang giữa hè, không nói tiếp nữa
Ánh nắng mùa hè xuyên qua những cành cây trơ trụi rơi xuống người hắn.