Chương 72: Dũng khí (bù chương 47/84)
Ngày 2 tháng 8, lúc 9 giờ tối, bên trong sở chỉ huy dã chiến của đại tướng Rokossovsky
Vương Trọng đặt điện thoại xuống, quay đầu nhìn Nelly
Nelly nghi hoặc ngẩng đầu: "Sao vậy
Vương Trọng: "Ngươi còn nhớ Orachi chứ
"Đương nhiên rồi
Nelly vừa nói xong lại tiếp tục rót trà cho Lyudmila
Vương Trọng: "Lũ người Prosen đã tàn phá thành phố đó rồi, cứ như là muốn tiêu diệt một sư đoàn quân ta ở nơi đó, vốn định dùng một sư đoàn để cản bọn chúng vài sư đoàn đó
Nước trà hơi tràn ra hai giọt bên ngoài chén
Nelly đặt ấm trà xuống, ngẩng đầu nhìn Vương Trọng: "Thật là..
một chuyện khiến người đau lòng
Vương Trọng: "Trong thời gian ngươi xây dựng công sự phòng ngự ở Orachi, ta thấy ngươi có mối quan hệ khá tốt với người dân địa phương, hy vọng ngươi đừng quá đau buồn
"Ta không sao
Nelly cầm khăn lau, lau sạch chỗ nước trà vương ra
Lyudmila đứng lên, ôm chặt Nelly: "Nelly
Nelly của ta kiên cường
Nelly: "Phu nhân, tôi không sao
Tôi đã không nhớ rõ mặt của những người kia rồi, chỉ nhớ rõ bọn họ rất thân thiện, lúc bán đồ cho tôi sẽ cho thêm một chút, chỉ vậy thôi
"Mà còn nữa, tôi sắp bị ngài làm nghẹt thở mất, phu nhân
Vương Trọng vỗ vỗ vai Lyudmila: "Cô ấy đã nói vậy rồi mà
Lyudmila lúc này mới buông Nelly ra, nhìn chằm chằm vào mặt nàng mấy giây: "Nelly, nét mặt của cô so với trước kia không còn chút cảm xúc nào, ý nghĩ của cô thật là khó đoán
"Ừm
Nelly gật đầu, hoàn toàn không nhận ra cách đáp lại như vậy có chút kỳ lạ, sau một hồi ngắn ngủi im lặng, nàng lại hỏi: "Ngày mai chúng ta sẽ đến Orachi phải không
Vương Trọng gật đầu: "Đúng vậy
Quân đoàn trưởng Pavlov chắc là nửa đêm nay sẽ tới, bọn họ phát hiện một số nhà còn có thể sử dụng, trước khi Yegorov đánh chiếm được Agsukov, bộ tư lệnh quân đoàn sẽ đóng quân ở đó
"Nơi đó giờ xem như là hậu phương an toàn
"Tôi biết rồi
Nelly vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh
Vương Trọng không biết, liệu là những trận chiến ác liệt trên bãi cát đã khiến cô trở nên cứng rắn hơn, hay vốn dĩ cô chính là một nữ hiệp mặt sắt
Cùng lúc đó, tại Agsukov, đường lớn Khắc Lỗ Căn số 43
Dì của nhà Alexey đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía cửa sổ
Bà cẩn thận lắng nghe những âm thanh mơ hồ, không rõ bên ngoài
Lúc này cửa ngầm trong phòng dì mở ra, một gương mặt trẻ tuổi từ trong cửa ngầm chui ra ngoài, hỏi: "Dì à, có chuyện gì vậy
Có sấm hả
Lại sắp mưa to rồi sao
"Thật vậy sao
Người trẻ tuổi từ cửa ngầm bò ra, chạy chậm tới phía trước cửa sổ, mở cửa sổ
Thế là âm thanh trầm đục vang vọng cả căn phòng
Một tiếng lại một tiếng, phảng phất như nhịp tim của người khổng lồ
Đột nhiên, âm thanh này bị tiếng rít chói tai đánh gãy
Xe cảnh sát của Prosen rú còi, chạy ngang qua đường, trên xe, quân chiếm đóng Prosen liên tục bắn những khẩu 98K về phía cửa sổ xung quanh
Bọn chúng gọi đây là hành động trấn áp
Dì Alexey bình tĩnh kéo người trẻ tuổi khỏi cửa sổ, đóng cửa lại
Người trẻ tuổi: "Dì à, xe cảnh sát của địch mà đi kiểu này, bình thường là chúng lại đi đánh người nào đó vi phạm lệnh giới nghiêm thôi, cháu thấy Serov bọn họ nên đến
Vừa dứt lời, cửa nhà trọ đã bị gõ
Dì đẩy người trẻ tuổi một cái, dùng tay ra hiệu cho cậu ta chui vào cửa ngầm ẩn nấp
Sau khi cửa ngầm đóng lại, dì mới vừa khoác áo vào, giả bộ như vừa mới rời giường, vừa cất cao giọng nói: "Tới rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngày nào ban đêm cũng đến kiểm tra, thật là vất vả mà, các ngài, các lão gia của Prosen
Đây là ngụy trang, đồng thời cũng là mật hiệu, báo cho người bên ngoài rằng bên trong không có gì bất thường
Dì của Alexey đi đến cửa, mở cửa lớn, mời hai người đàn ông trung niên vào nhà trọ
"Serov," dì hỏi người đầu tiên bước vào, "tình hình sao rồi
"Rất tệ, chúng tôi có nguồn tin từ chính phủ thành phố, ngày mai người của Prosen có thể sẽ tàn sát cả thành phố
Linh mục giáo khu dưới lòng đất ra lệnh tổng động viên cho các đội du kích, ngày mai chuẩn bị khởi nghĩa, vũ trang bảo vệ Agsukov
Dì Alexey trợn to mắt: "Giờ mới khởi nghĩa
Anh nghe đấy, bên ngoài đã có thể nghe thấy tiếng pháo của chúng ta rồi, rõ ràng giải phóng đang ở ngay trước mắt, giờ mà khởi nghĩa thì sẽ có rất nhiều người không nhìn thấy ngày giải phóng mất
Serov dùng tay đè lên vai dì: "Hai năm trước, dì đã cứu chữa cho những thương binh chúng tôi
Người của Prosen không phải kẻ ngốc, bọn chúng đã ý thức được dì có thể đang che giấu chúng tôi, ngày mai nếu chúng thật sự tàn sát thành phố, dì chắc chắn sẽ là người đầu tiên gặp nguy hiểm
"Lần này tới phiên chúng tôi bảo vệ dì
"Người dân Agsukov vẫn luôn ủng hộ chúng ta chiến đấu, chúng ta không thể ngồi nhìn bọn chúng tàn sát thành phố được
Dì Alexey lắc đầu, nắm chặt tay Serov: "Hai năm qua, mấy đứa các con giống như con ruột của dì vậy, dì không muốn các con chết trước đêm giải phóng
Serov cười: "Chúng con không có ý định chết, chúng con có cơ hội thắng mà, quân chính quy Prosen của Eleventh Army hiện tại đang rút lui về phía tây sông Tiber, đêm nay chúng sẽ rời khỏi Agsukov hết
"Chỉ còn lại lũ lính canh gác tầm thường không ra gì thôi, đến cả súng máy còn chẳng có mấy cái
Hai năm qua chúng con vẫn luôn tích lũy vũ khí và đạn dược, trộm được rất nhiều từ kho của người Prosen, còn được trợ giúp thông qua tuyến đường vận chuyển bí mật và thả dù nữa
"Trang bị của chúng con tốt hơn đám lính canh gác của địch rất nhiều
Kinh nghiệm tác chiến cũng phong phú hơn
Dì quên rồi sao
Phần lớn chúng con là những thương binh bị bỏ lại hai năm trước, chúng con có kinh nghiệm chiến đấu
Dì Alexey nhìn chằm chằm Serov vài giây, cuối cùng cũng buông tay anh ra: "Dì hiểu rồi, các con cứ làm những việc các con nên làm đi
Dì chỉ là..
chỉ là thấy chiến thắng sắp đến rồi, đột nhiên không nỡ
Serov: "Sự kiên cường của dì vẫn luôn cổ vũ chúng con, ít nhất là cổ vũ con
Và chiến thắng, dù cho ai còn sống, chúng con đều sẽ coi dì như mẹ ruột của mình
Dì Alexey mỉm cười, chỉ vào cửa ngầm: "Được rồi, mau đi đi, các đồng chí đang chờ lệnh của giáo khu dưới lòng đất đó
Serov gật đầu, hướng cửa ngầm đi đến, thuần thục chui vào trong
Những người đi theo anh cung kính cúi chào dì, rồi cũng biến mất trong bóng tối
Dì Alexey quay lại bên cửa sổ, bất chấp nguy hiểm bị lính Prosen đang nổi cơn bắn trúng, ghé sát tai vào cửa kính, lắng nghe tiếng pháo bên ngoài không ngừng dội vào
Ngày 3 tháng 8, giữa trưa, xe chỉ huy bọc thép của Vương Trọng lái vào Orachi
Chiếc xe tăng hạng nặng số 422 vẫn đang được sửa chữa, Kejing đảm bảo rằng lỗi trục truyền động của chiếc Rokossovsky đời mới này đã được khắc phục, giờ thì xem ra nó lại gặp vấn đề mới
Vậy thì Vương Trọng chỉ có thể từ bỏ ý định ngồi xe tăng một mạch đến Agsukov, mà ngoan ngoãn ngồi chiếc xe chỉ huy bọc thép do Hoa Kỳ cung cấp
Vương Trọng mở cửa xe chỉ huy, nhìn xuống con đường kéo dài ngay trước mắt, cảm xúc lẫn lộn
Con đường vẫn là con đường đó, kiến trúc hai bên đường có vài cái còn nguyên vẹn, nhưng tất cả đều có dấu vết bị cháy
Vương Trọng nhận ra, Orachi mà anh quen thuộc đã biến mất rồi
Đột nhiên, có người đẩy anh một cái, chen ra khỏi xe chỉ huy
Là Nelly
Nelly sải bước chạy về phía trước, đứng giữa đường lớn, nhìn những đống đổ nát hai bên
Vương Trọng: "Nelly
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cô —"
Chưa kịp để Vương Trọng nói hết câu, Nelly đã bắt đầu chạy
Cô lao đi trong đống đổ nát hoang tàn, như thể đang cố gắng tìm kiếm thứ gì đó
Vương Trọng đứng bên cửa xe chỉ huy bọc thép, nhìn Nelly càng chạy càng xa
Trong khoảnh khắc đó, Vương Trọng nhớ tới bộ phim « The Good, the Bad and the Ugly » mà anh rất thích trước khi xuyên không, cảnh một trong những nhân vật chính chạy như điên trong nghĩa trang rộng lớn hình thành trong Chiến tranh Nam Bắc
Lyudmila đi đến bên cạnh Vương Trọng, nhỏ giọng nói: "Quả nhiên, Nelly trong khoảng thời gian đó, đã thiết lập mối quan hệ sâu sắc với những cư dân nơi này
Vương Trọng gật đầu: "Vậy nên hôm qua tôi mới do dự không biết nên nói tin này cho cô ấy như thế nào
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lyudmila: "Không sao đâu, cô ấy kiên cường hơn chúng ta nghĩ, rất kiên cường
Sẽ không sao đâu
(The Good, the Bad and the Ugly: Một bộ phim nổi tiếng của đạo diễn Sergio Leone, thuộc thể loại Spaghetti Western.)