Sau khi người lái xe mô tô nói xong, mọi người đều quay đầu nhìn Vương Trọng
Lúc này, Vương Trọng cảm thấy vô cùng phức tạp, thật ra khoảng thời gian hắn chung sống cùng hảo huynh đệ Ivan và "lão phụ thân" Rokosov công tước không hề dài, dù sao hắn cũng chỉ là một kẻ Xuyên Việt Giả đến đây chiếm tổ
Nhưng những ngày ngắn ngủi ở chung ấy lại thật sự tạo nên mối ràng buộc, hơn nữa hai năm trôi qua, mối ràng buộc đó không hề suy yếu đi theo sự ra đi của hai người, mà ngược lại ngày càng mạnh mẽ
Có lẽ linh hồn trong thể xác này, ngoài phần Vương Trọng đến từ thế giới khác ra, còn có một phần của Alexey Konstantinovich Rokosov thật sự
Chính vì thế, nội tâm Vương Trọng trào dâng một nỗi xúc động mãnh liệt, hắn phải dồn hết sức lực mới có thể giữ được vẻ bình tĩnh bên ngoài
Vương Trọng quay đầu nói với Nelly đang ở trên chiếc xe Jeep phía sau: "Nelly, tìm cho ta hai bó hoa, một bó có màu sắc trang trọng trầm ổn, còn một bó thì sặc sỡ một chút
"Được rồi, tướng quân
Tôi sẽ chuẩn bị hoa xong và đuổi kịp mọi người
Nelly nói xong liền nhảy xuống xe, chạy về phía ven đường
Mùa hè ở thảo nguyên Thalia này chưa bao giờ thiếu hoa tươi
Vương Trọng lại nhìn về phía người lái xe mô tô: "Dẫn đường đi, xem nghĩa trang của người Prosen như thế nào
"Rõ, tướng quân
Chiếc xe mô tô lập tức quay đầu, như một làn khói chạy ngược lại đường cũ, xe của Vương Trọng cũng lập tức tăng tốc đuổi theo
Khoảng mười lăm phút sau, xe dừng lại trước một nghĩa trang ở vùng hoang dã
Những người trinh sát mà Vương Trọng phái đi tìm kiếm nghĩa trang của bạn tri kỷ và lão cha đã dựng tuyến cảnh giới quanh nghĩa trang, mấy chiếc xe bánh xích chiếm giữ các góc tường rào nghĩa trang
Đội trưởng đội điều tra cùng một ông lão đang đứng ở cổng nghĩa trang
"Thưa tướng quân
Đội trưởng cúi chào, "Công binh chúng tôi tăng cường tới đã kiểm tra nghĩa trang rồi, không có mìn gài hay bẫy mìn
Vừa dứt lời, ông lão bên cạnh liền lên tiếng: "Ngày nào tôi cũng chăm sóc cái nghĩa trang này, nếu người Prosen có chôn mìn thì tôi biết ngay
Nhưng tôi nói với vị trưởng quan này rồi mà ông ấy không tin
Vương Trọng: "Thưa ông, quân đội của ta đều là đồng chí cả, không có trưởng quan nào đâu, ta cũng ăn ở cùng binh sĩ
Những lời này không hề giả tạo, đầu bếp Seres của Vương Trọng mỗi ngày đều nấu cơm cho nhà ăn bộ tư lệnh, toàn bộ bộ tư lệnh bao gồm cả đoàn cảnh vệ và pháo đoàn đều có thể ăn, còn có ăn được hay không là tùy vào ai tới nhanh hơn
Vương Trọng lúc nào cũng ăn được là nhờ có Nelly mỗi ngày đều lấy số một
Chỉ khi nào có tình huống đặc biệt, đầu bếp Seres mới đích thân xuống bếp cho Vương Trọng, ví như khi chiêu đãi các sĩ quan chỉ huy ở tiền tuyến tới
Hơn nữa khi Nelly đến nhà ăn, những người lính khác chẳng ai dám tranh giành đồ ăn với cô
Có tân binh không hiểu chuyện, thế nào cũng có lính cũ ngậm điếu thuốc lá tới kể cho tân binh nghe, rằng Nelly nữ sĩ đã dùng dao găm hạ sát hai trăm tên lính Prosen như thế nào tại một trận địa cát bị đóng băng nào đó
Đúng vậy, hiện tại trong lời kể của mọi người, Nelly dùng dao găm giết lính Prosen còn nhanh hơn cả Vương Trọng dùng dao quân dụng chặt xe tăng
Ông lão vô cùng kinh ngạc: "Ngài là Quốc Vương Thalia cơ mà, sao có thể như vậy
Chỉ có những chiến sĩ lập nhiều chiến công mới có vinh hạnh đặc biệt được ngồi ăn chung bàn với ngài, nhất định phải như vậy mới đúng chứ
Vương Trọng: "Đợi sau khi c·hiế·n tra·nh kết thúc, ta sẽ quyên vương miện và quyền trượng cho viện bảo tàng, thời đại thay đổi rồi, không còn là thời của Quốc Vương nữa đâu, lão nhân gia ạ
Ông lão nhìn vẻ mặt khó hiểu của Vương Trọng, chỉ lắp bắp mấy từ "Thế nhưng mà" liên tục
Vương Trọng: "Cảm ơn ông đã dẫn đường, cũng cảm ơn ông những năm qua vẫn luôn chăm sóc cái nghĩa trang này
"Ấy, đây là việc tôi nên làm
Ông lão vội vàng cúi đầu
Vương Trọng đi ngang qua ông lão, hướng vào bên trong nghĩa trang, lờ mờ nghe thấy tiếng lẩm bẩm phía sau: "Không có Quốc Vương, không có thời đại Quốc Vương rồi..
Âm thanh dần dần nhỏ đi
Ở trung tâm nghĩa trang trên một nền cao, một chiếc xe tăng bị phá hủy được trưng bày ở đó
Vương Trọng lập tức nhớ lại, chiếc xe tăng này chính là chiếc được đăng ảnh trên trang nhất của báo Prosen hai năm trước, theo lời miêu tả trên bài báo thì đây là chiếc xe tăng mà Hoàng thái tử Ivan Niculaie Duy Kì An Đông Knopf đã ngồi lần cuối
Đứng trước chiếc xe tăng, Vương Trọng nhớ lại lần cuối cùng mình gặp Ivan khi chỉ huy quân đội rời Agsukov đến Orachi chặn đánh quân địch
Khuôn mặt Ivan trong trí nhớ đã hơi mơ hồ, nhưng lời của hắn vẫn rõ mồn một
"Hãy chăm sóc tốt cho Olga
Đó là lời Ivan nhắc nhở cuối cùng
Tình huống hiện tại, vậy có tính là đã chăm sóc tốt cho Olga không
Vương Trọng đặt tay lên ngực tự hỏi
Có lẽ cũng xem là được rồi, bảo vệ vương miện của nàng, tránh cho nàng rơi vào số phận tù nhân
Vấn đề là tương lai
Đợi c·hiế·n tra·nh kết thúc, nếu như Olga tự nguyện thoái vị, vậy mình sẽ lấy thân phận ca ca che chở nàng, đón nàng đến trang viên của mình, đến lúc đó nàng có thể trồng hoa, sáng tác nghệ thuật hay gì đó, hoặc là trở thành một tác giả chuyên viết hồi ký về cuộc sống của Sa Hoàng thời mạt thế
Nếu như Olga không thoái vị— vậy sẽ khuyên nàng thoái vị, sau đó đưa nàng về sống trong trang viên, đến lúc đó nàng vẫn có thể trồng hoa, sáng tác nghệ thuật hoặc viết sách về hồi ức Sa Hoàng
Cứ như vậy thì mình cũng xem như hoàn thành lời dặn dò của bạn cũ rồi
Vương Trọng không nhìn chiếc xe tăng nữa, đi vòng qua nền đá cẩm thạch để vào khu mộ
Toàn bộ khu mộ chỉ có hai ngôi mộ bia, trên tấm bia khá lớn có khắc biểu tượng chim ưng hai đầu của hoàng tộc Aant, chắc chắn đây là phần mộ của Ivan
Vương Trọng bước đến trước mộ bia, bên trên có ghi bằng chữ Prosen và chữ Aant: Hoàng thái tử Ivan Niculaie Duy Kì An Đông Knopf đã ngã xuống tại nơi này, dù là kẻ địch nhưng lòng dũng cảm của hắn vẫn khiến chúng ta kính nể
Đại úy Gregory đứng cạnh Vương Trọng nhỏ giọng: "Thuộc hạ sẽ cho người xóa lời của bọn Prosen này đi——"
Vương Trọng giơ tay lên lắc đầu: "Không, như vậy là tốt rồi
Không gì có thể thể hiện rõ sự dũng cảm của Ivan hơn là sự công nhận của kẻ địch
Tấm bia này và cả chiếc xe tăng phía sau nữa, chúng ta đều phải bảo vệ
Vasilii tiến lên một bước: "Nhưng, ngài không lưu lại chút dấu vết gì thì có được không
Dù gì cũng là bạn thân của ngài
Vương Trọng không nói gì, mà thong thả bước đến ngôi mộ bia thứ hai
Lời văn bia mà người Prosen ghi là: Lão công tước trung thành mặc quân phục thời xưa, đã chết theo quốc gia sắp trở thành lịch sử
Gregory: "Chỗ này có cần sửa không
Vương Trọng lắc đầu: "Không cần, người Prosen đâu có nói là quốc gia nào sắp trở thành lịch sử
Vasilii: "Câu này tôi nhớ kỹ rồi, ngày mai chắc chắn sẽ thành tin giật gân trên các báo
Vương Trọng không trả lời, mà chỉ nhìn chằm chằm vào tấm bia mộ
Thật ra so với hảo huynh đệ Ivan, ấn tượng về "phụ thân" của mình ở thời điểm này có phần ít ỏi hơn, Vương Trọng thậm chí còn không nhớ được câu cuối cùng mà lão công tước nói
Nhưng mơ hồ hắn nhớ, trước khi đi, lão công tước đã mời hắn uống rượu
Lúc đó, có lẽ lão công tước cũng đã phần nào nhận ra, "con trai" của mình không còn là người trước kia
Nhưng lão nhân vẫn ôm hắn như một người cha
Hiện tại, Vương Trọng nhìn chằm chằm vào tấm bia, cố gắng nhớ lại cái ôm ấy, nhớ lại mùi thuốc lá khi ấy
Sau đó tiếng của Vasilii cắt ngang hồi tưởng của hắn
"Tướng quân
Ngài đã trầm mặc mười phút rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vasilii nói
Vương Trọng: "Ta không sao, chỉ là đột nhiên có chút suy nghĩ thôi
Vasilii: "Tướng quân, ngài chỉ mất hai năm đã đánh trở lại, chắc chắn không làm phụ lòng những kỳ vọng của bọn họ
Vương Trọng: "Ta biết
Đúng lúc này tiếng bước chân truyền đến, Nelly cầm hoa vòng qua xe tăng tiến vào khu mộ
Nelly: "Hoa hái được rồi, bó này thì khá đoan trang uy nghiêm——"
Vương Trọng không đợi cô nói hết lời, đã nhận lấy bó hoa đặt trước mộ của lão công tước
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nelly: "Còn bó này thì tôi đã dùng những huân chương thu thập được của người Prosen trên chiến trường để thêm vào cho lấp lánh, nhìn có vẻ sặc sỡ đấy
Vương Trọng cầm lấy "bó hoa" lắc nhẹ một chút liền tạo ra âm thanh "leng keng leng keng"
"Hắn sẽ thích thứ này
Nói xong, Vương Trọng đặt bó "hoa tươi" kỳ quái này trước mộ Ivan
Cảnh tượng này khiến Vương Trọng nhớ tới bộ phim «Cầu» của Nam Tư Lạp Phu mà mình rất thích lúc nhỏ, ca khúc chủ đề «A bằng hữu gặp lại» được cải biên từ hành khúc của du kích Italy «Bella Ciao»
Từ lúc còn rất nhỏ, hắn đã thuộc lòng bài hát này rồi
Bây giờ, hắn theo bản năng khe khẽ hát lên
Vasilii nhíu mày: "Đây chẳng phải bài mà đám Comanda hay hát sao
Hình như nói là khi bọn họ thực hiện nhiệm vụ phá hoại ở Apennine, du kích ở đó hay hát để tưởng niệm những người đồng đội đã mất và những dân thường hy sinh bảo vệ họ
Vương Trọng: "Đúng vậy
Ca từ có vẻ như thế này: 'Đội du kích ơi ~ mau dẫn ta đi thôi, ta đã không còn cách nào chịu đựng được nữa.'"
Vasilii lấy cây harmonica ra và bắt đầu thổi
Trong giai điệu harmonica, Vương Trọng bước lên trước, nhẹ nhàng vuốt ve bia mộ của Ivan
Trong đầu hắn, có một giọng nói vẫn luôn hát theo âm thanh harmonica: "Nếu ta hy sinh trong chiến đấu, ngươi nhất định hãy đem ta đi mai táng ~"
Khi giai điệu harmonica sắp kết thúc, Vương Trọng nói bằng một âm thanh chỉ mình nghe được lời thoại trong bộ phim: "Chúc may mắn, Ivan
Đừng sợ, Ivan
Giai điệu harmonica đi đến hồi kết, Vasilii hỏi: "Có muốn thổi lại lần nữa không
Vương Trọng lắc đầu: "Không cần đâu
Lúc nãy ông lão đâu rồi
"Tôi đây, thưa tướng quân
Ông lão bước lên hai bước, "Có gì sai bảo không
Vương Trọng: "Ta bổ nhiệm ông làm người quản lý nghĩa trang, và khi giáo hội địa phương thành lập lại, ta sẽ cấp tiền để ông thuê người trồng hoa xung quanh đây, phải điều chỉnh tốt thời điểm nở hoa, bảo đảm quanh năm đều có hoa nở
"Vâng thưa tướng quân, tuy tôi không rành về hoa nhưng tôi có thể để cho cháu trai của tôi học—ý tôi là, nó có thể trở về nếu như..
Vương Trọng vỗ vai ông lão: "Giao cho ông đó
Ông lão: "Nhưng mà, tướng quân, như vậy đã đủ chưa ạ
Ngài cũng nên xây một tấm bia tưởng niệm hay là viết cái gì đó chứ
Vương Trọng: "Không cần đâu, bọn họ đều ở trong đầu của ta rồi, chỉ cần ta còn sống thì nhất định sẽ nhớ về bọn họ
Ta để ông trồng hoa là vì sau khi c·hiế·n tr·anh kết thúc, mỗi khi có người đi qua nơi này, họ sẽ phải nói những bông hoa này đẹp biết bao
Nói xong hắn sải bước rời khỏi nghĩa trang
Hắn để lại những đóa hoa tươi dưới ánh nắng đầu hạ rực rỡ.
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]