Chương 82: “Những điều chưa từng ruồng bỏ ta” Mặc kệ Hoàng thái tử lại đổ thêm một toa tàu hỏa với đủ thứ bộ đội kỳ lạ nào đó, bọn họ còn bị chặn ở trên xe lửa, nhất thời nửa khắc không tới được
Vương Trung ngày hôm nay nhận được đợt tiếp viện đầu tiên, đến từ 23 chiếc xe tăng của quân xe tăng—— chính xác mà nói là đến từ Quân tàn Bộ thuộc 23 đơn vị xe tăng
Dòng xe tăng hạng nhẹ tốc độ cao, lấy BT làm tên, trong game thì là xe ngon, dù sao có tốc độ nhanh như vậy
Nhưng ngoài đời thực, đây chẳng khác nào cỗ quan tài di động, súng máy cỡ nòng lớn một chút cũng có thể bắn thủng cái thứ đồ chơi này
Thế nên sau khi khai chiến, Liên Xô cơ bản không còn sản xuất nó nữa
Dù sao T34 cũng rất nhanh, và xét về tổng thể thì T34 mạnh hơn dòng BT một bậc
Vương Trung nhìn những chiếc BT7 này tiến vào doanh trại tác chiến của Rokossov, thở dài, chỉ còn cách chấp nhận mà dùng
Dù sao thứ này vẫn có pháo 45 ly cùng súng máy, đồ sát bộ binh thì không thành vấn đề, dựa vào cơ động quấy rối, đánh vòng bên sườn, đối đầu với số ba, số bốn thì cũng được
Dẫn đầu là chiếc BT-7 số hiệu chiến thuật 2301, phía sau tháp pháo có ăng ten, rõ ràng là xe chỉ huy của trung đội hoặc đại đội
Một trung tá mở cửa nóc xe chui ra ngoài, trên tháp pháo chào Vương Trung: “Alexei Konstantinovich Rokosov thiếu tướng
Xin gửi lời chào đến ngài.” Vương Trung dùng thị giác quan sát nhìn xuống tên của hắn, đáp lại: “Ta cũng gửi lời chào đến ông, trung tá Mikhail Fedotovich
Báo cáo nói các ông có 20 chiếc BT-7, sao tôi mới chỉ thấy mười chiếc?” “Đó là do 5 chiếc bị neo đậu vì thiếu hụt bảo dưỡng và phụ tùng, 5 chiếc còn lại bị không quân địch phá hủy
Không quân địch trang bị súng máy 13 ly, chỉ nhỏ hơn súng chống tăng của ta một chút, từ trên trời bắn xuống cái đồ chơi bằng giấy da này thì trực tiếp hỏng.” Trung tá lắc đầu: “Đoàn ta chỉ còn lại chút xe tăng này thôi, thưa tướng quân
Xin hãy để chúng tôi phát huy chút tác dụng, làm pháo đài cố định cũng được, chồng thêm ít bao cát trước tháp pháo, chúng tôi vẫn có thể đấu pháo với bọn Prosen.” Vương Trung lắc đầu, vẫy tay với trung tá
Mikhail vô cùng nghi hoặc, nhưng vẫn nhanh nhẹn xuống xe, đứng trước mặt Vương Trung, chào một cái nữa
Vương Trung khoác tay lên vai đối phương: “Tình hình là như này, ở chính diện của ta có một sư đoàn bọc thép của địch quân, đủ quân số, là sư đoàn bọc thép số một trong 17 sư đoàn bọc thép của chúng
Ta nghi ngờ còn có một bộ phận của sư đoàn lính dù bọc thép nữa cũng muốn tới đây.” “Ta vừa bỏ phía đông nam lá chắn bảo vệ, địch quân sẽ tấn công ta từ hai mặt đông nam và tây nam
Binh lực của ta căn bản không thể phòng thủ một khu vực lớn như vậy, đến đây thôi, hiểu chứ?” Mikhail gật đầu: “Hiểu rồi, vậy chúng tôi muốn đến bổ sung ở...” “Ông đừng vội, cứ nghe tôi nói
Trước mắt phụ trách phòng ngự phía đông nam là Trung đoàn 5 Beshensk, bọn họ chỉ còn 300 người, lại còn bỏ hầu hết trang bị kỹ thuật, súng máy cũng không đủ
Pháo chống tăng ở trên trận địa thì thực ra lại là đồ gỗ làm, ông hiểu chứ?” “Hiểu rồi, vậy chúng ta sẽ đi...” “Chúng ta không có pháo chống tăng, nên không thể đấu pháo với đối phương ở ngoài đồng bằng bát ngát, ta cần để đối phương lọt vào bên trong, sau khi gián đoạn bộ binh, sẽ dùng hoả lực bắn tan xe tăng và xe bọc thép của địch
Yêu cầu của ta với các ông là, ở trong nội thành phía đông chờ thời cơ, lúc địch tấn công vào thành thì hãy dùng tốc độ bọc đánh chúng
Pháo 45 ly của các ông có thể bắn xuyên hông và đít của đối phương.” Mikhail cau mày: “Kế hoạch của ngài có một vấn đề trí mạng, trong số chúng tôi không ai là người Loktov, cái thành phố này tuy không lớn nhưng để một đám người lạ như chúng tôi mò mẫm đường hẻm, đánh vòng sườn có phải hơi miễn cưỡng không?” Vương Trung: “Lực lượng tự vệ do người địa phương thành lập sẽ chỉ đường cho các ông, giúp các ông dò la vị trí của đối phương.” Mikhail nhíu mày chặt hơn: “Lực lượng tự vệ chẳng phải chỉ là một đám dân quân thôi sao?” “Đúng vậy, phần lớn còn mới được chiêu mộ mấy ngày gần đây.” “Cái này...” Vương Trung: “Yên tâm đi, ta sẽ đích thân chỉ huy một chiếc xe tăng, cho dù những người khác không hoàn thành nhiệm vụ bao vây thì ta cũng sẽ hoàn thành
Ta thấy xe chỉ huy của ông không tệ, giờ nó là của ta.” Mikhail: “Hả
À?” Vương Trung quay đầu nói với binh sĩ bên cạnh đang chờ: “Xóa số hiệu chiến thuật của chiếc xe này đi, thay bằng số hiệu 422 của ta.” Thật ra khi xóa số 422 hay số 67, Vương Trung cũng đã do dự, cuối cùng hắn quyết định, vinh dự số 67 nên thuộc về tổ xe tăng dũng cảm kia vĩnh viễn
Hắn nên thừa kế số hiệu 422 vinh quang, mang theo số hiệu này, mang theo những người lái xe tăng đã hy sinh mà đánh hết mình
Lúc này, Mikhail hỏi: “Nhưng mà… Khác với T28, BT-7 không có trưởng xe độc lập, tôi kiêm nhiệm cả hai chức trưởng xe và pháo thủ
Ngài… đã từng qua huấn luyện pháo thủ chưa?” Vương Trung ngây người, ấn tượng của hắn về xe tăng đều xây dựng trên nền game, trong game thì một người có thể thao tác mọi thứ, nên hắn hoàn toàn không cân nhắc chuyện BT-7 không có trưởng xe độc lập
Lúc này hai tên binh sĩ mang theo thùng trèo lên xe tăng, dùng sơn xóa số hiệu chiến thuật 2301 ban đầu, sau đó dùng bàn chải vẽ số hiệu 422 lên đó
Mikhail không cản hai người này, mà nhìn chằm chằm Vương Trung: “Thưa tướng quân?” Vương Trung: “Ta có thể đứng sau tháp pháo của các ông, làm xạ thủ súng máy phòng không.” Ở thời không này thì BT7 có súng máy phòng không
Mikhail cứ như không tin vào tai mình: “Ngài nói gì?” “Ta sẽ đứng sau tháp pháo, làm xạ thủ súng máy phòng không.” Vương Trung nói vô cùng kiên quyết
Địch đông ta ít, nhất định phải lợi dụng triệt để lợi thế mà Vương Trung có được nhờ hack, mới có thể lấy cái giá nhỏ nhất đánh bại kẻ địch giành chiến thắng
Trước đây ở thôn Haute Penier, Vương Trung đã chứng minh xe tăng do chính hắn chỉ huy có thể đạt được thành tích chiến đấu đến mức nào rồi
Người nạp đạn nguyên của xe tăng 2301 thò đầu ra: “Ý gì đây
Sao lại đổi số hiệu chiến thuật
Mikhail, chuyện gì xảy ra thế?” Mikhail trầm mặc mấy giây rồi nói: “Các cậu… chúng ta sẽ để tướng quân trực tiếp chỉ huy!” Người nạp đạn nghi hoặc hỏi lại: “Vậy tướng quân sẽ thay ai làm việc
Tướng quân có biết bắn pháo không?” Vương Trung: “Không, ta sẽ đứng sau tháp pháo của các cậu.” Người nạp đạn: “Vậy thì nguy hiểm quá!” “Không đâu,” Mikhail chen vào, “xe tăng khác thì có thể đúng thế thật, nhưng là BT7, biết đâu đứng sau tháp pháo ngược lại còn an toàn hơn, dù sao có thêm một lớp vỏ thép bảo vệ.” Ý của hắn là, coi như cả chiếc xe là lá chắn phòng hộ vậy
——— Hai tiếng rưỡi sau, phía đông thành phố Loktov, nơi ẩn náu của đại đội xe tăng Rokosov
Vương Trung từ trong hầm trú ẩn đi ra, dựa vào khung cửa sổ nhìn ra ngoài
Người nạp đạn Ivanov cũng chui ra khỏi hầm, đứng sau lưng Vương Trung nói: “Hỏa lực chuẩn bị đã kết thúc, không nghe thấy tiếng pháo nữa rồi.” “Ừm.” Vương Trung vỗ tay: “Lên xe
Chuẩn bị chiến đấu!” Địch đã dừng tấn công trước đợt chuẩn bị hỏa lực trong thời gian dài như vậy, sau đó lại chuẩn bị một thời gian dài như thế nữa, bọn họ chắc chắn đã hoàn thành tổ chức tấn công rồi
Vương Trung đẩy cửa ra, trước mắt đã thấy lão chiến sĩ Reznov mặc quân phục giáo quân Skitarii, ông là đoàn trưởng của Đoàn hộ giáo quân lâm thời số năm
Râu tóc ông bạc trắng, bộ quân phục trên người cũng là kiểu trước nội chiến, chỉ đổi phù hiệu thành huy chương thế tục
Sau lưng ông là một thanh niên, vác lá cờ to lớn
“Thưa tướng quân!” Reznov nói, “chúng tôi đã chuẩn bị xong
Người mà chúng tôi chọn để dẫn đường cho các ngài đều là đám tiểu tử lanh lợi nhất, thường ngày như con chồn, suốt ngày lảng vảng ngoài đường, để ý xem con gái nhà ai xinh đẹp ấy mà
Chỗ này bọn chúng rõ như lòng bàn tay!” Vương Trung muốn nói là, đấy không phải đường ngõ hẻm thì là cái gì
Reznov: “Mà ta giao Kozlov này làm người dẫn đường cho ngài trung tá này, cậu ta khỏe mạnh, cho dù xe tăng có bị bắn hỏng, cậu ta cũng có thể đẩy trung tá ra ngoài, rồi cõng về trạm cứu thương
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Với lại, nhìn lá cờ này mà xem, đây là lá cờ đẹp nhất mà chúng tôi tìm được đấy, có thể cổ vũ sĩ khí lắm!” Vương Trung: “Không, trung tá không cần người dẫn đường, ông ấy đã nhường vị trí chỉ huy cho tôi rồi, giao cậu Kozlov này cho người khác đi.” “Vì sao?” Reznov kinh ngạc
Vương Trung chỉ vào đầu mình: “Ta quen thuộc đường sá ở gần đây rồi, đó là tố chất cơ bản của người chỉ huy.” Reznov: “Nhưng mà đứng sau tháp pháo xe tăng nguy hiểm lắm
Ngài không cần thiết phải đích thân…” Vương Trung: “Ta đã quyết định rồi.” Reznov cười ha ha: “Thật sao
Ngài đúng là một vị tướng quân đáng tin
Giống như vị tướng quân bạch mã trên báo vậy!” Vương Trung cứng người lại, hắn không ngờ vẫn có người không biết mình chính là vị tướng quân bạch mã đó
Nhưng hắn cũng không nói ra, bởi vì như vậy sẽ giống như mình khoe khoang chiến tích của bản thân, và giờ cũng không phải lúc nói mấy chuyện này
Hắn nói với lão nhân: “Mời ông căn dặn mọi người, hãy báo vị trí xe tăng địch cho các xe tăng của ta ở gần nhất, để xe tăng ra xử lý xe tăng
Nếu nhất định phải tấn công xe tăng địch ở cự ly gần thì cũng phải tiêu diệt đám bộ binh theo sau xe tăng địch trước!” Reznov: “Yên tâm đi!” Vương Trung gật đầu, trèo lên chiếc xe tăng 422 vừa được sơn lại
Mikhail cũng chui vào tháp pháo, sau đó lấy tai nghe và mic ra đưa cho Vương Trung: “Thưa tướng quân, mời ngài chỉ huy ạ!” Vương Trung vừa nhận tai nghe và mic, vừa hỏi: “Thế ông thì sao?” “Tôi có đồ dự phòng rồi.” Dù chiếc ghế mới có dây điện hay không, nhưng trình độ radio của Đế quốc Ant tệ cực kỳ, không biết có phải do máy phát điện trên xe tăng không đủ, điện đều cấp chủ yếu cho mô-tơ điện của tháp pháo
Chỉ cần vừa cắm điện vào radio, trong tai nghe toàn là tiếng xào xạc, giống như có người đang xát cát bên tai Vương Trung vậy
Nhưng vì liên lạc chỉ huy, hắn cũng chỉ đành nhẫn nhịn mà thôi
Vương Trung cầm ống nghe: “Đây là xe chỉ huy, hàng thứ hai, nghe được không?” “Nghe được, thưa tướng quân.” Thực ra Vương Trung gọi như vậy chỉ là để xem liệu tầm nhìn của mình có nhận được hai hàng lính này hay không, và câu trả lời là có
Ngay khi hai hàng trả lời, xung quanh xe chỉ huy số 2306 liền “sáng” lên trong thị giác quan sát
Còn những chiếc xe không có radio xung quanh thì vẫn tối om, dù chúng giờ cũng thuộc bộ đội mà Vương Trung “trực tiếp chỉ huy”, nhưng không cho Vương Trung tầm nhìn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lẽ nào do đang ở trong xe tăng nên không nghe thấy tiếng gọi của Vương Trung
Dù sao thì dù là BT7 đi chăng nữa, tạp âm hành động cũng rất lớn —- xe tăng của Đế quốc Ant nổi tiếng là không chú trọng công thái học, thêm vào đó công nghệ sản xuất vốn rất thô sơ nên trong xe tăng toàn là tạp âm
Dùng cách gọi hàng để chỉ huy xe tăng là điều không thực tế, cho nên không có tầm nhìn của xe tăng khác ư
Đúng lúc Vương Trung đang nghĩ ngợi thì một người lính hộ giáo quân từ nóc nhà bên cạnh thò đầu ra hô: “Địch đang tấn công!” Thế là Vương Trung dứt khoát gọi Vasily: “Vasily
Anh nghe thấy tôi nói chuyện không?” Hắn đã chờ vài giây, trong tạp âm radio truyền đến giọng của Vasily: “Tôi nghe được thưa tướng quân
Ngài chắc chắn muốn dùng giọng nói thật để liên lạc sao?” “Đúng vậy, tình huống khẩn cấp thì dùng giọng thật cũng không có cách nào khác.” Vương Trung muốn nói, cái quan trọng không phải là nội dung liên lạc, mà là tôi chỉ muốn làm sáng lên tầm nhìn mà thôi
Sau khi kết nối với máy bộ đàm của quân Prosen mà Vasily trông coi, tầm nhìn của Vệ Binh 31 đoàn sáng lên
Ngay sau đó cả tầm nhìn của pháo binh do Dimitri phụ trách cũng sáng lên
Thế là Vương Trung nhìn thấy địch quân triển khai ít nhất 80 xe tăng và xe bọc thép theo hình vòng cung khoảng 120 độ từ tây nam sang đông nam Loktov
Đây là đội hình tuyến đầu, ở phía sau còn có thêm khoảng 100 xe tăng và xe bán tải bánh xích
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vương Trung đều kinh ngạc, hắn biết số lượng địch lớn, nhưng không nghĩ lại đông đến vậy
Và chủ lực tấn công của địch tập trung ở hướng đông nam, với 20 xe tăng số bốn nòng ngắn và 6 xe tăng số ba cùng một loạt xe bán tải bánh xích
Vậy mình phải dựa vào 10 chiếc BT-7 để tiêu diệt nhiều địch như vậy sao
Đến 10 chiếc T34 còn phải suy xét đấy
Phải 10 chiếc KV mới có thể đối đầu với nhiều địch như thế này
Không, không thể để bị số lượng của địch hù dọa được, địch chưa quen địa hình, tiến vào các ngõ hẻm giao chiến ở cự ly gần, dù đông thêm nữa thì đều là công lao cả
Lúc này, một liên lạc viên của Trung đoàn 5 Beshensk cưỡi ngựa đến trước xe tăng 422 của Vương Trung, lớn tiếng nói: “Đoàn ta đã chuẩn bị xong, sẽ dựa theo lệnh của ngài dụ địch vào trong thành mà đánh!” Vương Trung: “Rất tốt, báo cho đoàn trưởng các anh, ta sẽ đích thân chỉ huy bộ đội thiết giáp đánh vòng, cho địch một đòn chí mạng!” Liên lạc viên chào một cái rồi quay ngựa phóng đi
Lúc này tiếng của Mikhail truyền đến từ tai nghe: “Thưa tướng quân, chúng ta phải đi vào vị trí phục kích rồi!” “Được, xuất phát thôi.” Vừa dứt lời, động cơ của chiếc xe tăng 422 liền gầm lên, lẫn vào đó là tiếng bánh răng hộp số va vào nhau
Chiếc xe tăng rung lắc rồi bắt đầu tiến lên
Vương Trung nắm chặt lấy súng máy phòng không, dùng nó để ổn định cơ thể, di chuyển chân đến đứng ở phía sau tháp pháo
Ở sau tháp pháo của những xe tăng khác cũng có một xạ thủ súng máy, họ đều là người bản địa có nhiệm vụ chỉ đường cho xe tăng
Khi nào đám địch tiến công phía đông nam vào thành, lúc đó hỏa lực phối hợp của những chiếc xe tăng này sẽ gây sát thương lớn cho địch, sau đó sẽ nhanh chóng thoát khỏi tầm mắt, che chắn rồi cơ động đánh bên sườn
——— Reznov nhìn theo bóng xe tăng quân khuất dần, tán thưởng: “Vị tướng quân quả thật không tầm thường
Như đích thân dẫn quân cận vệ xông pha trận Bagration vậy!” Ông quay đầu hô lớn với đám lính hộ giáo: “Tướng quân còn xông pha đi đầu
Chúng ta cũng không thể sợ chết được!” Lính hộ giáo đồng thanh hô lớn: “Không sợ chết!” Reznov: “Toàn thể chú ý, hộ giáo quân tạm biên đoàn số 5, bước đều!” Đám lính mấy hôm trước vẫn còn là thường dân, động tác không chỉnh tề được như quân đội chính quy, nhưng một hàng dài giơ thương lên vẫn tạo thành một khu rừng khiến người khác không thể xem thường
——— Vừa lúc đó, Vương Trung đã mất tầm nhìn của 31 Đoàn, hắn vội vàng gọi lại: “Vasily?” “Thưa tướng quân, nếu ngài không hạ lệnh gì mà chỉ liên tục liên lạc với tôi thì tôi còn muốn nghe lén người Prosen nữa đấy!” Giọng phàn nàn của Vasily lọt vào tai Vương Trung xuyên qua tạp âm tĩnh điện
Trong một thoáng, Vương Trung muốn ra lệnh để dịch khẩu súng máy qua trái năm cen-ti-mét
Năm cen-ti-mét sẽ không ảnh hưởng đến hỏa lực (*vị trí bắn), nhưng nó lại là một mệnh lệnh, làm như vậy hành vi phải giữ liên lạc radio của mình xem ra sẽ không quá kỳ lạ nữa
Nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn
Yegorov làm tốt đấy chứ, với cả hắn cùng đám lão binh 31 đoàn đều đã tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm trong cuộc thảm sát ở Penier rồi, có thể yên tâm
Thật ra thì Vương Trung cũng không tự tin mình có thể làm tốt hơn Yegorov và bọn họ
Lúc này, Vương Trung đột nhiên thấy Gregory lái chiếc Jeep, chạy theo sau chiếc xe tăng ở khoảng cách không xa lắm
Thế là hắn đổi góc nhìn, gọi đường: “Gregory
Anh làm gì ở đây vậy
Trở lại 31 đoàn đi
Bộ đội cần một sĩ quan có kinh nghiệm phong phú như anh
Tôi đang ở trong xe tăng, trong tình huống này không cần vệ binh đâu!” Gregory định nói gì đó nhưng thôi, cuối cùng anh vẫn chào rồi lái xe rời đi
Sau khi nhìn theo bóng Gregory khuất dạng, Vương Trung định tiếp tục quan sát chiến trường thì người hạ cấp xuống thành pháo thủ là Mikhail hỏi: “Thưa tướng quân, ở thôn Penier ngài thật sự đã chỉ huy một chiếc xe tăng bắn hạ 100 xe tăng địch sao?” Vương Trung: “Không có, báo chí chỉ là phóng đại thôi.” Người lái xe lẩm bẩm: “Tôi biết ngay mà, báo chí chỉ toàn nói nhảm!” Người nạp đạn: “Vậy cụ thể là bao nhiêu chiếc ạ?” “Tám chiếc, trước khi chiếc T28 của chúng tôi bị phá hủy thì chúng tôi đã hạ được tổng cộng tám chiếc xe tăng địch.” Con số này khiến mọi người xung quanh phải tán thưởng
Mikhail: “Thế cũng giỏi quá rồi
Dù sao đó cũng là T28 mà
Chúng tôi đều biết cái xe đó nát bét thế nào
Tại đám nguyên soái và hoàng đế thích xe tăng nhiều tháp pháo to lớn uy mãnh nên mới ra cái hàng mã như vậy đấy!” Vương Trung gật đầu: “Tôi biết.” Hắn biết rất rõ, lúc mới bắt đầu mà cái chiếc xe nát T28 còn xử lý ngay được bốn chiếc số bốn là công lao của hack thật sự
Sau này khi giao chiến trực tiếp với địch, khi hiệu quả của hack giảm đi thì lập tức bị thiệt hại
Ai làm ra cái thứ đồ này, rồi còn đưa nó ra chiến trường thì đáng phải bị xử bắn
Cuối cùng, chiếc xe 422 cũng đã đến được vị trí phục kích đã định
Đây là một dãy nhà bị hỏa lực của địch phá hủy, những bức tường đổ còn lại là lá chắn rất tốt, xe tăng có thể ẩn mình sau đó, tấn công vào địch
Chỉ cần địch tiến vào thành và đi dọc theo đường Suvorov, bọn chúng sẽ rơi vào tầm bắn của những chiếc BT7 đang ẩn mình trong đống đổ nát này
Dù cho pháo 45 ly đã lỗi thời thì cũng có thể lần lượt mở hộp xe tăng của địch
Vương Trung đứng ở sau tháp pháo, cảm thấy hơi nóng —— thiết bị làm mát của xe tăng lại vừa vặn ngay dưới chân hắn, không nóng mới là lạ
Lúc này, Vương Trung nghe thấy tiếng pháo B4 khai hỏa
Suvorov kinh ngạc: “Sao còn có pháo hạng nặng
Chúng tôi nghe nói bên các ông không có pháo hạng nặng mà?” Vương Trung: “Quà của thái tử.” “Cái quỷ gì?” Suvorov dùng ánh mắt khó tin nhìn Vương Trung
Đáng tiếc giờ không phải lúc giả vờ ngầu, Vương Trung chỉ có thể nói: “Đợi chiến tranh kết thúc tôi sẽ giới thiệu cho ông một chút, giờ hãy tập trung tinh thần đã.” Nói xong Vương Trung cắt tầm nhìn quan sát của mình, nhưng giờ số lượng bộ đội hắn có thể chỉ huy trực tiếp còn quá ít, chiến trường mịt mù tối tăm, chỉ có mình hắn và một chiếc xe chỉ huy được trang bị radio khác (không biết còn dây điện không) có tầm nhìn là sáng rõ
Nên Vương Trung không thấy rõ lắm hiệu quả oanh kích của pháo hạng nặng B4
Sau đó một khắc, hắn thấy xe tăng địch bắt đầu pháo kích vào từng điểm cao trong nội thành, bắn vỡ các tháp nước, tháp chuông, gạch đá văng tứ tung
Vương Trung toát mồ hôi lạnh, may mắn là khi ở Penier địch đã không bắn pháo vào tháp nước, nếu không chắc chắn hắn chết rồi
Hắn không lo cho Dimitri, vì lúc trước nơi quan sát không ở nơi cao nhất mà là hy sinh tầm nhìn để đổi lấy tính bí mật tương đối tốt
Địch pháo kích như này vào các điểm cao, chắc chắn không bắn tới Dimitri và tuyến tiền phương được
Vương Trung hít sâu, kiên nhẫn chờ đợi địch tiến vào khu vực phục kích
Lúc này trên trời truyền đến tiếng rít chói tai, không cần ngẩng đầu lên cũng biết Stuka đến rồi
Nửa tấn bom hạng nặng nổ tung, bụi mù bay lên nhìn như những rặng san hô đột ngột mọc lên từ dưới đất vậy
Vương Trung trấn an những người trên xe: “Bình tĩnh, đừng lo!” Mikhail cười: “Chúng ta nghe tiếng này đến mức tai ù cả đi, biết rõ toàn bộ 23 quân của chúng ta có bao nhiêu xe tăng bị thứ này xử lý không?” Vương Trung: “Bao nhiêu?” “Ít nhất cũng hai trăm chiếc, còn tổn thất một lượng lớn xe tải GAZ
Quân ta trang bị xe tải GAZ khá nhiều nên lần này nửa bước cũng khó đi
Bởi vì tr·ê·n danh nghĩa là quân cơ giới hóa, chúng ta không có ngựa kéo, thậm chí đại đội tìm ngựa thay thế cũng không ra.” Mikhail lắc đầu liên tục: “Lúc huấn luyện không thấy có vấn đề gì, diễn tập thì đều làm theo chỉ đạo của đạo diễn, cũng không thấy vấn đề gì, kết quả c·hiến t·ranh bắt đầu thì mới phát hiện vấn đề, nhưng người đ·ã c·hết hết rồi.” Mikhail nói xong, người lái cũng phụ họa nói: “Cấp trên quá cứng nhắc, cứ nhìn sách lý luận quân sự của Liên hiệp Vương quốc và Prosen mà làm theo, lại còn ra quy định
Nhìn đường xá của đất nước mình xem, đến mùa bùn lầy thì xe ô tô đều nằm ỳ, không có ngựa kéo thì căn bản không làm được gì!” Vương Trung lộ vẻ nghiêm túc, nghĩ thầm đúng là bọn người chỉ biết ăn t·h·ị·t mà không nghĩ xa được
Đúng lúc này, mũi nhọn quân đ·ị·c·h đã vào tầm mắt
Vương Trung lập tức nhắc nhở: “Địch đang đến
Chuẩn bị chiến đấu!” Phía nam phế tích, các chiến sĩ Trung đoàn 5 Beshensk đã khai hỏa, tiếng súng máy bắn liên hồi phảng phất như pháo nổ liên thanh
Còn quân đ·ị·c·h đang tiến vào khu vực phục kích dường như vẫn chưa nhận ra nguy hiểm, cứ xếp đội hình hành q·uân lỏng lẻo mà tiến lên, khoảng cách giữa các xe tăng cũng tương đối dày đặc
Vương Trung chuyển sang góc quan sát, đợi đến khi toàn bộ đợt quân đ·ị·c·h này vào khu vực phục kích mới hô lớn: “Khai hỏa!” Mikhail lập tức bắn pháo, đ·ạ·n xuyên giáp trực tiếp trúng vào hông xe tăng số bốn ở cuối đội hình đ·ị·c·h
Chiếc xe tăng lập tức m·ấ·t đi động cơ, dừng lại trên đường
Vương Trung tự mình thao tác súng máy phòng không, b·ắ·n g·iế·t bộ binh của đ·ị·c·h tơi tả, đồng thời ra lệnh: “Nh·é·t lựu đ·ạ·n
Xe tăng đ·ị·c·h xong đời!” Toàn bộ khu vực phục kích có tất cả hai đội hình tám chiếc xe tăng số bốn, mười chiếc BT7 của Vương Trung nã một loạt đạn, thực ra là đã làm hỏng toàn bộ số bốn rồi
Nhưng những người khác không có được tầm mắt như Vương Trung, không thể chọn mục tiêu chính xác nên không thể phán đoán được chiếc xe tăng nào đã bị tiêu diệt, chiếc nào còn đang bất động do người trong xe bị chấn động
Trên chiến trường việc xe tăng đang dừng đột nhiên khởi động lại rất thường gặp – người trong xe chỉ cần tỉnh lại sau cơn choáng là có thể tiếp tục lái xe
Bởi vậy quân Xô Đức ở mặt trận phía đông đều có thói quen nã thêm đạn pháo vào xác xe
Nhưng Vương Trung thì không gặp phải phiền phức này, hắn lập tức ra lệnh nhét lựu đạn, cố gắng s·á·t thương bộ binh của đ·ị·c·h nhiều nhất
Tuy nhiên đ·ị·c·h phản ứng cũng rất nhanh, bộ binh đã xác định rõ hướng tấn công và ẩn nấp cẩn thận, lại còn rải bom khói
Lại là bom khói
Vương Trung: “Nhanh đổi vị trí, rời khỏi chỗ nấp
Chúng ta vòng qua tiêu diệt thêm quân đ·ị·c·h!” Trung đoàn 5 Beshensk vốn không được bổ sung, dù dũng m·ã·nh thiện chiến thì cũng không thể địch lại nhiều quân đ·ị·c·h như vậy, lại càng trí m·ạ·n·g là cả đoàn này cơ bản không có cách c·h·ố·n·g xe tăng, nhất định phải nhanh chóng tiêu diệt xe bọc thép của đ·ị·c·h mới được
Khi BT7 bắt đầu thực sự tăng tốc, Vương Trung mới biết lúc nãy trên đường chạy đến trận địa, người lái đã chừa lại một phần
Khi chiếc xe này thực sự chạy nhanh thì bánh xích gần như rời khỏi mặt đất
Vương Trung chỉ có thể gắt gao bám chặt súng máy phòng không, hở ra một chút thôi là hắn đã bay ra ngoài
Xe số 422 với tốc độ kinh người vòng qua cánh của quân đ·ị·c·h
Vương Trung: “Dừng
Phát đầu lựu đ·ạ·n, phát thứ hai đ·ạ·n xuyên giáp!” “Lựu đ·ạ·n, xong!” Nhét đạn tay hô lớn
Dù sao pháo 45 ly, đ·ạ·n dược tương đối nhẹ nên nhét đạn tương đối nhanh
Vương Trung còn chưa kịp chỉ thị mục tiêu, Mikhail đã khai hỏa, đ·ạ·n pháo trực tiếp trúng xích xe bán tải đang tiến theo xe tăng
Xe tăng phát hiện vấn đề phía sau, bắt đầu xoay ụ súng, lúc này người nhét đạn hô to: “Đạn xuyên giáp, xong!” Vẫn không đợi Vương Trung chỉ thị mục tiêu, Mikhail đã nã một phát trúng ngay chiếc số bốn đang xoay ụ súng
Vương Trung một tay thao tác súng máy phòng không bắn q·u·é·t đ·ị·c·h ở dưới đường, một tay giục: “Nhanh đi
Đừng dừng lại, dừng lại dễ bị đ·ị·c·h bắt lắm!” Thế là chiếc 422 lại bắt đầu phi nước đại
Khi đến ngã tư tiếp theo, Vương Trung đã sớm ra lệnh ụ súng xe tăng xoay đúng hướng, đồng thời nhét lựu đạn
Xe bán tải của đ·ị·c·h một lần nữa hóa thành một quả cầu lửa bốc khói, đồng thời Vương Trung cũng dùng súng máy phòng không q·u·é·t đám lính phun lửa ở ven đường, khí gas áp suất cao mà đám lính phun lửa phun ra khiến chúng ngã nhào ra đất
Lúc đầu Vương Trung tưởng lần này lại gây ra vụ nổ lớn, nhưng hóa ra trong bình khí nén của đ·ị·c·h lại chứa khí ni-tơ áp suất cao
Cái thứ này lại không nổ
Vương Trung không quản nhiều như vậy, đ·ị·c·h đã kịp phản ứng, bắt đầu đổi họng súng
Xe tăng có thể không sợ súng máy thường của đ·ị·c·h, nhưng Vương Trung đứng sau ụ súng thì sợ
“Nhanh đi
Đừng bao giờ dừng lại!” Khi chiếc 422 đang phi nước đại, Mikhail không nén được cười ha hả: “Ha ha ha ha
Ta luôn mong chờ cảnh tượng này
Tức giận bao nhiêu ngày như vậy, thấy nhiều người c·h·ết chóc như vậy
Rốt cuộc có thể t·r·ừn·g t·rị những kẻ xâm lược này một cách ác độc rồi!” Mikhail cười lớn ha hả, người nhét đạn và người lái cũng bị l·ây n·hiễm, cùng nhau cười ồ lên
———— Lúc này, thật ra ngoài quân đ·ị·c·h ra, còn có rất nhiều người dân địa phương và binh sĩ Aant đang chú ý đến đội BT-7 du k·í·c·h đang chạy tốc độ cao trong thành phố này
Những người vì sợ đ·ị·c·h mà không lựa chọn tham gia vào sự nghiệp bảo vệ tổ quốc đều đang từ trong ngôi nhà của mình đã trở thành phế tích – hoặc là sắp trở thành phế tích – nhìn theo đội thiết giáp đang thỏa thích tung hoành
Một phỏng đoán dần dần xuất hiện trong lòng mọi người: Có lẽ – có lẽ đ·ị·c·h cũng không quá đáng sợ
———— Và loại phỏng đoán này ở phe binh sĩ hộ giáo quân trực tiếp biến thành niềm tin vững chắc
Reznov vung khẩu súng trường cũ kỹ của mình, hô lớn: “Theo chân tướng quân
Đ·ị·c·h không có gì ghê gớm
Nhân lúc bọn chúng còn đang b·ị đ·á·nh choáng váng thì xông lên!” Hộ giáo quân hô vang Ura, cố gắng muốn đuổi theo các xe tăng dòng BT đang chạy nhanh
———— Vương Trung đã không biết cuộc chiến diễn ra bao lâu, hắn chỉ biết mình đã nhờ có Mỹ A Y Ngươi giúp thay đạn cho súng máy phòng không lần thứ ba
Trong tai nghe truyền đến báo cáo của người nhét đạn: “Hết lựu đạn rồi!” Lúc này, xe số 422 vừa vặn vòng qua hông một chiếc xe tăng số ba, Vương Trung theo lệ báo vị trí của chiếc số ba, rồi sau đó Mikhail cách một con phố nhỏ nã phát đầu trúng đích, thế là phía trên chiếc số ba bùng ra ngọn lửa dài
Đúng nghĩa là "N·ổi trận lôi đình"
Nhanh như chớp, Vương Trung đột nhiên phát hiện ở dưới chân tường bên trái của con phố nhỏ, một tên thượng sĩ Prosen đang cầm một khẩu súng c·h·ố·n·g tăng PTRD-41 đã bị tịch thu
Hai người chạm mắt trong khoảnh khắc, viên thượng sĩ đã ném khẩu súng xuống đất, lập tức nằm rạp xuống hướng Vương Trung ngắm bắn
Vương Trung lập tức thay súng máy phòng không, muốn bắn hắn thành tổ ong, nhưng vừa bóp cò thì súng lại dừng
Chắc là vừa thay hộp tiếp đạn hơi vội, chưa gạt dây băng đạn cho trôi
Vương Trung căn bản không biết cách xử lý trục trặc súng máy như thế nào, chỉ có thể hô lớn: “Ụ súng xoay trái 15 độ
Chân tường, súng c·h·ố·n·g tăng!” BT7 không có kỹ thuật viên, cho nên thân xe cũng không lắp thêm súng máy định hướng – vì người lái không rảnh thao tác súng, bây giờ chỉ có thể trông cậy vào pháo trên tháp pháo và súng máy đồng trục
Ngay lúc ụ súng vừa chuyển động thì đ·ị·c·h đã khai hỏa
Nhìn từ góc độ của Vương Trung, có thể xuyên qua cửa khoang ụ súng đang mở, thấy thân thể của Mikhail run lên, rồi nghiêng về một bên
Mặt trước ụ súng của chiếc BT7 vậy mà bị đạn c·h·ố·n·g tăng xuyên thủng
Bất quá bây giờ khoảng cách tới chỗ súng c·h·ố·n·g tăng chỉ còn không đến năm mươi mét, bị xuyên qua cũng bình thường, dù sao dòng xe tăng chạy nhanh chỉ có lớp vỏ thép mỏng manh
Vương Trung một bên hô “quay xe” một bên rút súng lục ra b·ắn đ·ị·c·h, kết quả những phát bắn của hắn hoàn toàn không hề có một chút huấn luyện dùng súng ngắn trong ngày thường, đều trượt hết
Nhanh như chớp, người nhét đạn đã thay thế vị trí xạ thủ pháo, nhấn nút khai hỏa
Súng máy đồng trục lập tức bắn tan xác tên lính c·h·ố·n·g tăng
Vương Trung nhanh chóng quyết định, gỡ tai nghe và micro, vén cánh cửa khoang của người nhét đạn rồi chui vào trong – hắn không biết bắn pháo, nhưng hắn biết cách nạp đạn pháo
Như vậy tổ xe này vẫn còn có sức chiến đấu
Lúc hắn vào xe tăng, người nhét đạn vẫn đang tiếp tục b·ắn, bảo đảm không ai tiếp nhận vị trí xạ thủ của khẩu súng c·h·ố·n·g tăng
Người nhét đạn (giờ là xạ thủ pháo) vừa b·ắn vừa hô: “Nhanh quay xe, rời khỏi nơi thị phi này!” Người lái không biết vì sao lại không nhúc nhích
Lúc này, hộp đ·ạ·n của súng máy đồng trục hết sạch
Người nhét đạn vội vàng thay đạn, đột nhiên phát hiện mấy hộp tiếp đạn trên mặt đất đã đ·á·n·h gần hết
Đúng vậy, 2000 phát đạn thêm với đạn của súng máy đồng trục vậy mà đã bắn hết
Nhanh như chớp, Vương Trung nghe thấy tiếng “bụp”, vừa ngẩng đầu lên đã thấy người nhét đạn ở vị trí pháo thủ ngả người ra sau lên người Mikhail đã tắt thở
Phía trước giáp xe có một lỗ nhỏ, chỉ là lỗ đạn xuyên thấu
Vương Trung: “Người lái
Đi mau!” Nhưng không ai đáp lời hắn
Vương Trung vội vàng đi kéo vai người lái, sau đó mới phát hiện người lái cũng đ·ã c·hết
Lúc này hắn mới nhìn rõ, kính quan sát của người lái có một cái lỗ, đạn đầu tiên của đ·ị·c·h căn bản không phải bắn vào ụ súng, mà là bắn vào kính quan sát của người lái, xuyên qua lớp kính chắn rồi g·iế·t c·h·ế·t người lái, sau đó mới bắn vào người Mikhail
Vương Trung đột nhiên ý thức được, mình tiếp tục ở trong xe tăng cũng sẽ bị đ·á·nh c·hết
Hắn đang định leo ra khỏi xe qua lối vào thì bị một tràng súng tiểu liên quét tới
Bên ngoài còn có đ·ị·c·h đang hét cái gì đó, Vương Trung không hiểu, nhưng luôn cảm thấy có liên quan đến mình
Có lẽ đ·ị·c·h muốn bắt sống ta
Vương Trung luống cuống tay chân cho khẩu súng ngắn đang ở chế độ an toàn thay đạn rồi lên nòng
Vừa lúc này một tên lính Prosen xuất hiện ngoài cửa khoang, vừa thấy Vương Trung thì liền kinh ngạc kêu lên
Vương Trung lập tức bắn ba phát, với khoảng cách này thì dù tân thủ không có kinh nghiệm cũng đảm bảo được tỷ lệ chính xác nhất định
Đ·ị·c·h biến m·ấ·t, m·á·u bắn lên mặt Vương Trung
Mùi m·á·u tươi kích thích khứu giác của hắn
Vương Trung nghĩ trong lòng, mau chạy thôi
Hắn nhớ tại rất nhiều bộ phim đều đã thấy, dưới đáy xe tăng có một cửa khoang, là để lính thiết giáp chạy trốn trong trường hợp này
Hắn lập tức chui xuống gầm xe tăng
Lúc này, dưới đáy xe tăng la liệt vỏ đ·ạ·n, m·á·u tươi tụ thành vũng nhỏ trên các mảnh thép, máu tươi vẫn còn nhỏ giọt xuống từ th·i th·ể
Vương Trung chẳng mất nhiều công sức để tìm ra cửa khoang dưới đáy - không biết là do BT có cửa khoang này hay là không gian thời gian này ưu ái cho
Để vào được cửa khoang, hắn đã liên tiếp va đầu mấy cái, trên đầu nổi lên mấy cục u
Không hổ là đồ của phương Tây, cơ học người máy kém tới mức cho dù đứng yên cũng làm người khác bị thương
Vương Trung mở cửa khoang, nửa người trên chui ra ngoài, trực tiếp tiếp xúc thân m·ậ·t với mặt đất, sau đó hai tay bám lấy đất bò ra ngoài – Lúc này, có tiếng vật nặng ném vào trong xe tăng
Một khắc sau, lựu đạn nổ tung trong xe, luồng khí nóng phun ra từ cửa khoang phía dưới
Vương Trung nhìn xung quanh, thấy tận mấy đôi ủng kiểu Prosen đang đứng bao vây
Hắn vội vàng kiểm tra súng ngắn, sau đó chuyển sang chế độ quan sát, muốn xem có cơ hội trốn thoát không
Rồi sau đó hắn tuyệt vọng nhận ra, ít nhất một trung đội người Prosen đang tụ tập xung quanh
Xong rồi, vừa nãy còn đang h·ành h·ạ đ·ị·c·h tới ch·ế·t mà giờ tình hình đã thay đổi nhanh vậy
Đây chính là chiến trường sao
Vương Trung không muốn đầu hàng, cũng không muốn từ bỏ, hắn đang cố hết sức tìm kiếm biện pháp phá cục - nhưng nghĩ tới nghĩ lui, chỉ thấy tuyệt vọng
———— Lúc này, đám hộ giáo quân luôn cố gắng chạy theo chiếc xe 422 cuối cùng cũng đã đến nơi có thể nhìn thấy xe 422
Cách một con phố, mọi người có thể thấy rõ, xe tăng chiến thuật 422 nằm tê liệt ở ven đường, phía trên toàn người Prosen đang phục kích
Mọi người đều ngẩn người ra, không thể chấp nhận sự thật rằng chiếc xe 422 vừa nãy còn như một vị chiến thần đang tàn sát quân đ·ị·c·h, giờ lại tan tành như vậy
Đúng lúc này, Reznov lên tiếng: “Tướng quân đã tuẫn quốc
Ít nhất chúng ta có thể đoạt lại th·i t·hể của hắn, tránh để đ·ị·c·h vũ n·h·ụ·c!” Ông giơ cao cây súng trường lưỡi lê cũ của mình: “Ura!” Những người khác cũng hò hét theo
Có lẽ là do cái ch·ế·t của vị tướng quân chọc giận bọn họ
Có lẽ là do sự cuồng nộ sau khi m·ấ·t đi tướng quân thúc đẩy bọn họ, tóm lại là bọn họ đều hô hào theo
Kozlov giơ cao lá cờ Thánh Andrew thập tự hai đầu chim ưng, xông lên đầu đội hình
Một tên trung sĩ đ·ị·c·h đang quỳ gối một chân, khai hỏa về phía Kozlov, viên đạn bắn trúng cổ người tráng hán, máu bắn ra theo mạch, dính lên lá cờ
Kozlov quỳ xuống, nhưng lá cờ đã được Reznov nhận lấy
Ông già một tay cầm khẩu súng trường cũ, một tay dùng hết sức nâng lá cờ lên
Đạn của đ·ị·c·h xuyên qua ngực ông già, nhưng ông vẫn không dừng lại, còn xông lên trước vài bước rồi mới ngã quỵ xuống
Một bàn tay lạ từ chỗ ông già ngã xuống đã nhận lấy lá cờ
Càng ngày càng có nhiều người từ các ngõ phố xông ra, cầm theo đủ thứ vật dụng, ném về phía quân đ·ị·c·h ở trên đường
Ghế dài, dù che mưa, thậm chí cả khung cửa
Mấy bà mấy cô ở trên lầu hai, lầu ba ném chậu hoa và đá xuống giúp đỡ “cuộc tấn công”
Đám kẻ xâm lược diễu võ dương oai, phảng phất như một con thuyền con giữa biển lớn mênh mông, chỉ trong chớp mắt đã bị nhấn chìm
———— Vương Trung khiếp sợ nhìn cảnh tượng này, thậm chí không để ý tới ở phía xa nhà ga đã bỏ hoang hai ngày, có đoàn tàu đang vào ga
Sau khi tên lính Prosen cuối cùng bị thợ rèn đập bằng búa vào đầu thì Vương Trung bò ra khỏi gầm xe tăng
Hắn mới bò được nửa người thì đã có vô số cánh tay đưa đến kéo hắn lên
“Tướng quân còn s·ố·n·g!” “Tướng quân còn s·ố·n·g!” Mọi người trực tiếp đẩy hắn từ gầm xe ra ngoài, sau đó lại ba chân bốn cẳng đỡ hắn lên
Vương Trung nhìn đám đông đang k·í·c·h· đ·ộ·n·g thì miệng cũng há hốc ra
—— “Những người không hề ruồng bỏ ta, dễ dàng đánh bại quân đ·ị·c·h trang bị tận răng, đưa ta từ đáy vực tuyệt vọng trở về.” Sự xúc động to lớn, khiến Vương Trung nhất thời không thể nghĩ tới các vấn đề như “đ·ị·c·h đâu rồi” hay “cuộc tấn công kết thúc chưa”, hắn chỉ nhìn vào lực lượng của những người dân thường đang bộc phát mạnh mẽ trước mặt, cảm thụ sức mạnh ấy
Ngay lúc đó, hắn nhìn thấy một lá cờ
Hình như đây là lá cờ mà Reznov đã giơ lên
Bây giờ lá cờ này đã bị rất nhiều m·á·u tươi nhuộm đỏ trông vừa bẩn vừa rách
Nhưng trong mắt Vương Trung, lá cờ này lại toát ra một cảm giác khiến người ta an lòng
Hắn nhớ lại bài hát: Trên lá cờ nước cộng hòa, có m·á·u ta nhuộm màu
Thế là Vương Trung lấy lá cờ đó
Trong vô thức hắn đã quyết định, lá cờ này sẽ theo hắn, cho đến khi có một ngày tiêu diệt hoàn toàn những kẻ xâm lược
Ánh hoàng hôn như m·á·u, cờ đỏ như tranh
Lúc này, hắn nghe thấy tiếng động cơ n·ổ từ hướng nhà ga truyền đến
(Hết chương này) P/s: chương dài không c·ắ·t, tránh độc giả m·ấ·t hứng có hoa hoa phiếu phiếu gì thì cứ ném vô mặt em đi các vị.