Hỏa Lực Đường Vòng Cung

Chương 91: Hỏa lực chuẩn bị




[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chương 91: Chuẩn bị hỏa lực Sáng sớm ngày 8 tháng 7 năm 914 theo lịch Jul, Vương Trùng tỉnh dậy trong đống gạch ngói vụn
Trước đó, cái “ký túc xá sĩ quan cao cấp” bên cạnh hắn hiện tại đã bị sập một nửa nóc, nhưng kỳ lạ thay là không đè vào ba chiếc giường
Vương Trùng vừa mở mắt ngồi dậy đã thấy Yegorov đang chà giày
“Giày da không bị sao đấy chứ?” Hắn nghi hoặc hỏi
Yegorov cầm đôi giày da lên, để lộ một lỗ thủng lớn ở phía trước: “Bị lựu đạn nổ, sáng nay mới phát hiện, nên ta đã bảo Vasily đi lấy giày mới rồi.” Vương Trùng: “Ngươi xem Vasily như lính cần vụ đấy à?” “Sao, không được à
Chẳng lẽ lời đồn là thật?” Vương Trùng: “Đồn gì?” “Thì là các lão gia có…” Yegorov lúng túng tìm từ, tay vòng vo vài vòng trong không trung, “chuyện tốt sói dê ấy!” Vương Trùng suy nghĩ một giây mới hiểu Yegorov có thể đang muốn nói Long Dương chi sự, nhưng lại nói sai
Vương Trùng đáp: “Mới không phải
Chẳng lẽ ngươi không biết thanh danh của ta sao
Ta chính là máy ủi đất của Saint Yekaterinburg, kẻ hủy diệt trinh tiết của các tiểu thư quý tộc đấy!” Yegorov: “Chuyện đó có mâu thuẫn gì đâu
Mà ta nói có đúng không?” Vương Trùng: “Không đúng.” “Ta biết mà!” Yegorov chửi một câu, “Tô Tạp
Các ngươi chỉ toàn nghĩ ra những từ ngữ bình thường chẳng dùng được!” Vương Trùng chuyển chủ đề sang chiếc giường trống: “Tối qua Popov không về à?” “Hắn sao mà về được, sau trận chiến lớn tối qua, việc cần làm chắc chắn chất thành núi
Thường thì một lữ bộ chỉ huy phải có hơn một trăm tham mưu, tạp dịch và văn thư, mà chúng ta thì sao
Không biết Pavlov sẽ gục lúc nào.” Vương Trùng: “Một lữ bộ tham mưu cần nhiều người thế sao?” “Đó là còn chưa tính thông tin và bảo vệ đấy, bình thường một lữ đoàn, thêm quân nhu, hậu cần và dân phu thì có mấy ngàn người là chuyện thường.” Vương Trùng: “Một lữ
Nhiều người vậy á?” “Ừm, con số đó trong hậu cần còn tính là thiếu đấy
Một lữ đoàn đủ biên chế, tiếp tế đầy đủ, tỉ lệ dân phu với binh sĩ căn bản là 2:1, nếu nhiều ô tô thì mới có thể rút gọn xuống 1:1.” Vương Trùng xoa xoa đầu, khó trách người ta nói chiến dịch Hoài Hải thắng lợi là nhờ xe nhỏ đẩy đường
Trước kia chỉ biết trên giấy tờ, giờ thì Vương Trùng cuối cùng cũng hiểu thế nào là chiến tranh hiện đại là chiến tranh hậu cần
Tiện thể Vương Trùng cũng biết Pavlov ngày nào cũng gấu trúc mắt là vì bận gì, hy vọng Popov có thể chia sẻ áp lực cho hắn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vương Trùng thầm mong như vậy
Lúc này Yegorov nói: “Nghe nói hôm qua ngươi muốn bảo đám lao công đào công sự che chắn xe tăng?” Vương Trùng: “Đúng, một loại công sự che chắn xe tăng do ta nghĩ ra.” Cái này tất nhiên không phải do hắn tự nghĩ mà là từ một tài liệu giảng dạy về phòng ngự xe bọc thép của quân Liên Xô ở không gian khác, hắn chỉ “chôm” được thôi
Ai nói “văn sao công” chỉ có thể chép thi từ ca phú chứ
Vương Trùng cầm một viên gạch, dọn một khoảng đất sạch sẽ, rồi vẽ sơ đồ cho Yegorov xem
Vương Trùng vừa vẽ vừa giải thích: “Ngươi nhìn, mặt tường thẳng này là mặt trước, đối mặt với địch, mặt có độ dốc là mặt sau
Mặt sau có hai lối lên, xe tăng có thể dùng chính động cơ di chuyển giữa hai lối lên này.” “Nếu xe tăng chạy đến dưới đáy công sự che chắn, mặt đối địch sẽ hoàn toàn che khuất xe tăng, địch không phát hiện được cũng không thể bắn thẳng
“Khi xe tăng lên đến mặt dốc thì có thể vừa đúng để lộ ụ súng khai hỏa
Lúc này khoảng không rộng phía trước có thể giúp xe tăng khai hỏa mà không bị cản trở, địch cũng rất khó phát hiện vị trí xe tăng.” Yegorov chống cằm: “Tuy ta là sĩ quan bộ binh nhưng vẫn thấy cái này rất hay nha
Có chút giống lúc nội chiến ta đào hào, độ cao hai bên không bằng nhau, như vậy khi địch tiến vào hào thì khó mà bắn trả, ta phản công cũng dễ chiếm lại hào hơn!” Vương Trùng chần chờ: “Ờm, ta thấy có chỗ khác đấy.” “Nói tóm lại thì đều là lợi dụng độ cao khác nhau để mà tính toán thôi, vậy công sự che chắn xe tăng đó rốt cuộc đã đào chưa?” Vương Trùng lắc đầu: “Chưa, đám lao công nói cần quá nhiều đất đá mới làm được cái công sự che chắn đó, với nhân lực của họ thì có mà đào đến tối mai, hoặc có khi tối nay cũng không xong nữa
Vậy nên chỉ có thể để bọn họ làm chút việc gì đó có thể có hiệu quả nhanh thôi
“Ví dụ như đặt mìn.” Yegorov ngạc nhiên ngẩng đầu: “Có mìn à?” “Tối hôm qua đưa tới
Tiện thể, ta cũng có chút ý tưởng mới về bãi mìn
Ngươi xem, địch biết dùng đại pháo nã vào khu mìn, làm mìn phát nổ hết đúng không
“Chúng ta phải tư duy ngược lại, nên ta bảo công binh chỉ đạo lao công chôn mìn ở khu vực cách thành phố 5km, như vậy thì hỏa lực của địch sẽ không với tới được
“Nhưng ở gần thành phố, chúng ta cắm một đống biển báo Prosen, rồi thêm ít nắp hộp dưa chuột muối nữa
“Trong nắp hộp thì rải đầy mìn rải, còn dưới mìn rải thì chôn lựu đạn làm mìn bẫy, nếu công binh không cẩn thận đụng phải thì BÙM!” Yegorov mắt chữ O mồm chữ A: “Cái này ngươi nghĩ ra hả?” Không, mấy cảnh đánh trận giết người trong phim chiến tranh « Địa Lôi Chiến » đều có cố vấn quân sự cả, chắc là đáng tin
Nhưng Vương Trùng vẫn mặt dày vỗ ngực: “Ta nghĩ đấy!” Yegorov giơ ngón cái: “Thảo nào ngươi lại để ý đến cái tên đau đầu Vasily kia, bọn ngươi đều là kiểu người thích nghĩ mấy ý xấu xa nhỉ.” Vương Trùng cười ha hả, hắn vẫn giữ nụ cười như vậy, đứng dậy, đi đến chỗ lẽ ra là cửa sổ, bây giờ chỉ còn một bức tường chắn ngang ngực, nếu không vì chậu hoa trên bậu cửa thì không ai nhận ra chỗ này từng có cửa sổ
Nhìn cánh đồng bên ngoài, nụ cười trên môi Vương Trùng biến mất
Lúc tối không cảm nhận được, giờ thì cánh đồng vốn xanh mướt đã biến thành màu xám xịt
Giống Dimitri nói, mảnh đất này cũng không khác gì bãi sắt vụn cả
Nhưng Vương Trùng thấy, một vài cụm cỏ xanh vẫn cố mọc lên dưới ánh mặt trời
Yegorov vừa lau súng vừa hỏi: “Ngươi đoán hôm nay địch sẽ ra chiêu gì trước?” “Ta đoán là máy bay oanh tạc.” Vương Trùng trả lời, “Bọn họ lúc nào chả thích oanh tạc một đợt, nếu không quân của Prosen sẽ không có gì để mà ăn nói với lục quân.” “Có lý.” Vừa dứt lời, tiếng chuông điện thoại đã vang lên ở phòng bên cạnh
Chốc lát, Dimitri đến báo cáo: “Tu sĩ Peter nghe được đoàn lớn máy bay của địch đang đến gần.” Vương Trùng: “Tốt, bảo kéo chuông báo động phòng không.” Vừa nói xong thì chuông báo động đã vang lên, hiển nhiên tu sĩ Peter vẫn báo cho quân phòng không trước
Yegorov: “Hôm qua không quân bắn rơi không ít máy bay trinh sát của địch đúng không?” “Ta thấy rồi, sau khi bắn hạ địch, bọn họ còn lượn một vòng trên không, cúi chào tưởng niệm những người đã hi sinh.” Vương Trùng nói, “Tuy rất cảm kích nỗ lực đề cao tinh thần chiến đấu của họ, nhưng ta vẫn mong không quân làm được điều gì thiết thực hơn.” Tiếng oanh tạc từ phía xa vọng đến, Vương Trùng tượng trưng nằm rạp xuống đất
Hai mươi phút sau, tiếng máy bay địch đã đi xa, Vương Trùng đứng lên, phủi bụi trên người
Lúc này Vasily chạy vào phòng: “Đoàn trưởng, ta lấy giày về rồi!” Vương Trùng: “Trên đường bị oanh tạc không sao chứ?” “Không sao, có cô bác tốt bụng kéo ta vào hầm nhà, giờ ta toàn mùi dưa chua đây, các ngươi có ngửi thấy không?” Vương Trùng và Yegorov cùng nhau lắc đầu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vasily đưa giày cho Yegorov, rồi hớn hở hỏi Vương Trùng: “Hôm nay chuẩn bị đánh thế nào?” “Kế hoạch rất đơn giản, tuy hôm qua không đào xong công sự che chắn xe tăng hoàn chỉnh, nhưng ta đã bảo đám lao công dùng bao cát đắp thêm lớp yểm trợ, mặt trước xe tăng với mặt trước ụ súng cũng có lớp bao cát nữa.” “Ta cho bố trí ở ngay sát ranh giới thành phố, lợi dụng phế tích để đối đầu với địch.” Vương Trùng nhìn Yegorov rồi nói tiếp, “Tầm nhìn của xe tăng T34 rất kém, hôm qua chính mắt ta đã kiểm chứng chuyện này rồi
Xe bọn chúng vừa dài vừa kiêm luôn nhiệm vụ pháo lớn, đa số lúc chỉ có thể tập trung vào kính ngắm của pháo thủ
“Nên ta cho xe tăng đóng quân ở biên giới, bố trí xen kẽ nhau, cùng hướng ra ngoài, như vậy sẽ giảm thiểu đáng kể điểm mù của xe tăng.” Yegorov: “Ngươi đây là coi xe tăng như pháo đài hả?” “Đây là kết quả của trận chiến hôm qua thôi, mấy tên lính nghi trượng ấy, nếu chỉ bảo bọn nó ở yên vị bắn pháo vào quân địch thì còn được, muốn bọn nó xông lên cận chiến với xe tăng địch thì quá sức rồi
“Chờ đến khi bộ binh địch đến gần gây nguy hiểm được cho xe tăng thì liền quay xe ra sau, để súng máy yểm hộ bố trí ở công sự che chắn xe tăng bắn vào quân địch.” Vương Trùng thao thao bất tuyệt, nghe như một chỉ huy xe tăng kỳ cựu, mà nghĩ lại thì giờ này có khi Vương Trùng là chuyên gia xe tăng số một của đế quốc Aant ấy chứ, do xe tăng bên này hỏng lên hỏng xuống quá nhiều
Yegorov gật gù: “Chuyện xe tăng ta không rành, ta chỉ là thằng nhà quê bộ binh thôi, hôm nay ta sẽ tiếp tục giữ vững trận địa của bọn ta
Thực tế thì tình hình hôm nay đã khá hơn nhiều so với hôm qua rồi, ít nhất là chúng ta đã có thêm người.” Hôm qua nhờ Vương Trùng chiến đấu anh dũng mà giáo hội đã huy động hộ giáo quân ồ ạt, Rokosov ngay lập tức được bổ sung thêm năm doanh trại hộ giáo quân
Chỉ có điều, đám người này hầu như chưa qua huấn luyện chiến đấu bao nhiêu, vũ khí thì chỉ có đồ cũ trong kho
Nếu dùng lời của người chơi game thì những người này chính là loại “lính bổ sung”
Nhưng dù là lính bổ sung thì vẫn tốt hơn để đội tinh nhuệ chiến đấu một mình
Yegorov: “Thế còn tướng quân thì sao
Tiếp tục đi điều khiển xe tăng à?” “Đúng vậy, ta là lực lượng cơ động, sẽ xuất hiện ở những nơi cần đến ta.” ——Đây chính là sự tự tin do góc nhìn quan sát mà có được
Lúc này, trên không trung truyền đến tiếng đạn pháo rít lên
Hỏa lực chuẩn bị của địch đã bắt đầu
Tất cả mọi người trong phòng cùng nhau nằm xuống, giữ tư thế tránh pháo tiêu chuẩn
Sau khi đạn pháo rơi hết, Yegorov cười: “Xem ra hôm nay sẽ lại rất náo nhiệt đây!” (Hết chương)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.