Hỏa Lực Đường Vòng Cung

Chương 97: “đến lúc đó,Prosenia gặp”




Chương 97: “Đến lúc đó, gặp nhau ở Prosenia” Biết viện quân tới, Vương Trùng vội vàng chỉ huy xe tăng đi nghênh đón, kết quả vừa cất bước, động cơ xe tăng đột nhiên phát ra liên tiếp những âm thanh như thể bị tiêu chảy, sau đó liền hỏng
Người điều khiển Belyakov vừa leo ra khỏi khoang xe, vừa lẩm bẩm: “Rốt cuộc đến lúc nghỉ hưu rồi, ta đã cảm thấy nó nên nghỉ hưu rồi mà.” Vương Trùng mặt không đổi sắc: “Cái động cơ này thường xuyên bị hỏng à?” Belyakov: “Đều là mấy vấn đề nhỏ thôi, sửa nhanh thôi, có khi thậm chí chỉ cần đạp cho nó một cú là giải quyết được ấy mà.” Nói xong Belyakov mở cửa khoang sửa chữa, vung cái búa sắt trong tay gõ vào động cơ một cái, nhưng lần này “sửa chữa kiểu Mao” không có hiệu quả
Belyakov lắc đầu: “Lần này xem ra là phải tốn chút thời gian rồi
Tướng quân, ngài nếu không cưỡi ngựa đi qua đi, chẳng phải là ngài đang muốn cùng các quan chỉ huy của Tập đoàn quân 63 giao thiệp sao?” Vương Trùng: “Ta hiện giờ đi đâu tìm ngựa đây
Chứ đâu phải cứ huýt sáo một tiếng là có thể gọi ngựa tới.” Nói xong hắn thổi một tiếng huýt sáo
Từ nơi xa truyền đến tiếng ngựa hí
Vương Trùng giật mình, nhìn quanh bốn phía, liền thấy Bucephalus từ trong góc ngoặt đi ra, tung tăng chạy tới
Ơ
Chẳng lẽ trong trò chơi việc huýt sáo một tiếng là ngựa liền tự động chạy đến là lấy tài liệu từ thực tế sao
Sau đó Vương Trùng phát hiện, trên mình Bucephalus không có yên ngựa, dây cương cũng không có, căn bản không thể cưỡi
Con hàng này có lẽ là chuồng ngựa bị pháo binh của địch bắn trúng, sau đó nó thì không hề hấn gì, nghe thấy tiếng huýt sáo thì liền đến tìm Vương Trùng
Con ngựa trắng dừng lại trước chiếc xe tăng, nhìn vào số hiệu chiến thuật có hình vẽ ngựa trắng bên trên, hí một tiếng, gật gù đắc ý thở mạnh, không ngừng chuyển chân trước
Sao thế, ngươi còn ghen tị với con ngựa vẽ trên này à
Vương Trùng một tay chống cửa ụ súng bên hông leo ra khỏi ụ súng, nhảy xuống đất: “Vậy các ngươi sửa xe tăng đi, sửa xong thì về lại doanh trại của lữ đoàn hội quân cùng mấy chiếc xe tăng khác
Ta đi gặp mặt các quan chỉ huy của Tập đoàn quân 63.” Pháo thủ Alexander quay sang nạp đạn viên nói: “Ngươi đi theo tướng quân, làm người bảo vệ khách.” Nạp đạn viên gật đầu, từ trong xe tăng lấy ra một khẩu súng tiểu liên treo lên vai
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Alexander lại nói với Vương Trùng: “Tướng quân ngài vẫn nên cẩn thận một chút, trong thành biết đâu vẫn còn binh lính Prosen đã chạy tản ra.” Vương Trùng phẩy tay, rồi đi về hướng nhà ga xe lửa, Bucephalus nhắm tịt đi theo sau lưng hắn, không ngừng cố gắng gặm tóc hắn
———– Lúc Vương Trùng sắp đi đến quảng trường nhà ga, hai tay đã xách đầy trứng gà và dưa chuột muối do người địa phương tặng
Người Nga thích dưa chuột muối đến vậy sao
Đi vào quảng trường, hắn thấy trước nhà ga có rất nhiều xe tải, đội trưởng đội cáng thương đang đưa các thương binh từ xe tải vào trong nhà ga
Vương Trùng nhìn thấy viện trưởng bệnh viện dã chiến Losonov, liền lớn tiếng chào hỏi: “Bác sĩ, chuyện gì thế ạ?” Bác sĩ ngẩng đầu nhìn Vương Trùng, nói: “Tướng quân, bộ tư lệnh hậu cần đang sắp xếp cho bệnh viện triệt thoái về phía sau, sẽ có toa xe rỗng vào trạm ngay thôi.” Vương Trùng: “Vậy các ông rút lui, thì những thương binh trong chiến đấu tới thì phải làm sao?” Losonov ngước mắt nhìn trời: “Thành phố này chẳng mấy chốc sẽ biến thành gạch ngói vụn, trong bệnh viện toàn là những thương binh cần tiêu thụ thuốc men và vật tư cứu chữa, không thể để cho họ chết ở đây
Khi nào họ hồi phục thì sẽ trở thành lực lượng chiến đấu chủ chốt của ta.” Thực tế là vậy
Losonov: “Về phần thương binh phát sinh sau đó, cơ sở y tế của Tập đoàn quân 63 sẽ xử lý đơn giản, sau đó chờ đoàn tàu sau đến sẽ chuyển đi
Tình hình bây giờ không còn cách nào khác tốt hơn
Cá nhân ta sẽ ở lại hỗ trợ cho cơ sở y tế của tập đoàn quân xử lý thương binh, những gì ta có thể làm chỉ có vậy.” Vương Trùng: “Ngài muốn ở lại sao?” “Đúng vậy.” Viện trưởng bệnh viện dã chiến Losonov mỉm cười, “tôi sẽ giữ vững vị trí của mình.” Vương Trùng gật đầu, không thốt lên lời nào
Lúc này, một thanh niên cưỡi ngựa màu đỏ sẫm, mang mũ sĩ quan liên lạc chạy tới bên cạnh Vương Trùng rồi dừng lại, chào một cái rồi hỏi: “Xin hỏi ngài có phải chuẩn tướng Rokosov không ạ?” “Là ta.” “Quân trưởng của chúng tôi đang tìm ngài.” “Dẫn đường đi!” Người liên lạc nghi hoặc liếc nhìn Bucephalus không có yên cương, hình như là đang tự hỏi không biết con ngựa này phải cưỡi thế nào
Vương Trùng: “Ta đi bộ được rồi
Còn xa không?” “Không xa, ở ngay cạnh Bộ chỉ huy hậu cần, quân trưởng chúng tôi tạm thời chiếm dụng phòng bản đồ.” Vương Trùng gật đầu, rồi giao trứng gà và dưa chuột muối trong tay cho viện trưởng: “Mấy thứ này cho thương binh ăn, tôi đi trước.” Không thể xách trứng gà với dưa chuột muối đi gặp quân trưởng viện trợ của mình được
Thấy vậy người liên lạc cũng xuống ngựa, dắt ngựa đi bộ dẫn Vương Trùng
Vương Trùng cười nói: “Bộ tư lệnh hậu cần ta đã đến nhiều lần rồi, tự ta đi được, ngươi cứ về làm nhiệm vụ đi.” Người liên lạc gật đầu, rồi cưỡi ngựa chạy đi
——— Phòng bản đồ của bộ tư lệnh hậu cần có vẻ chật chội gấp mấy lần so với trước đó
Vương Trùng vừa bước vào cửa đã thấy tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía hắn
Trung tướng Kirinenko thuộc quân đoàn kỵ binh số 7 tiến lên hai bước, tháo bao tay kỵ binh ra, cúi chào Vương Trùng: “Thưa chuẩn tướng, quân của ngài đã đánh quá xuất sắc, chúng tôi đã xác nhận có vô số thi thể của địch và xác xe tăng cùng xe bọc thép ở trong thành phố.” Một vị trung tướng lại cúi chào một vị chuẩn tướng như Vương Trùng, đây quả là sự tôn trọng lớn lao
Vương Trùng đáp lễ: “Không phải công của ta, mà là của binh sĩ của ta, cùng với các chiến sĩ hộ giáo quân đã dùng sinh mạng và máu tươi đổi lấy thắng lợi.” “Ngài thật khiêm tốn.” Kirinenko tán thán nói
Vương Trùng nghĩ bụng, ta không hề khiêm tốn, người thực sự đạt được thắng lợi là người dân của thành phố này, chính họ đã bảo vệ thành phố của mình
Nhưng hắn không nói ra
Kirinenko nói tiếp: “Bộ tư lệnh Tập đoàn quân 63 vẫn còn trên đường đến, hiện tại bộ đội vào thành sẽ do ta thống nhất chỉ huy, tối nay những người còn lại trong quân đội của ngài đều có thể về doanh trại ngủ một giấc ngon lành
“Ta còn bảo hậu cần chuẩn bị hậu cần cho các người, tối nay có thể ăn khoai tây hầm thịt bò.” Nghe nói tối nay ăn gì, hứng thú của Vương Trùng lập tức tăng lên
Xuyên đến thế giới này hơn chục ngày, hắn vẫn chưa quen được với ẩm thực ở đây, cộng thêm ăn quá nhiều dưa chuột muối, với tư cách là người Trung Quốc, đây là lần đầu tiên hắn không quá mong chờ được ăn cơm, mà chỉ coi việc ăn cơm như công việc bắt buộc để duy trì sinh mệnh
Nhưng khoai tây hầm thịt bò hắn rất thích
Thông thường có khoai tây có thịt bò thì món này cũng không đến nỗi tệ —— Vương Trùng chủ quan cho là như vậy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bất quá, hứng thú của hắn chỉ giữ được mấy giây đối với thức ăn, ngay sau đó hắn lại hỏi: “Đã có thể cung cấp khoai tây hầm thịt bò rồi, vậy có thể cung cấp cho chúng tôi pháo chống tăng không?” Trung tướng Kirinenko cùng tư lệnh hậu cần (chuẩn tướng) liếc nhau, sau đó cùng cười
Vương Trùng: “Sao vậy?” Kirinenko: “Tư lệnh hậu cần nói, ngài là một vị sĩ quan xuất sắc một lòng chỉ nghĩ làm sao để đánh thắng, ta xem như đã thấy
Những lời đồn liên quan đến ngài, rõ ràng đều sai cả!” Không, những tin đồn đó đều đúng, chỉ là “ta” đã thay người thôi
Vương Trùng: “Cái này không quan trọng, ta muốn pháo chống tăng……” “Chiến đấu của ngài đã kết thúc rồi, tối nay sau khi hoàn thành việc đưa thương binh đến bệnh viện xong, chiến sĩ của ngài sẽ có thể lên xe rút lui.” Vương Trùng ngẩn người, rồi hỏi: “Vậy trang bị của ta thì sao
Pháo 203 của ta, cả T34 nữa!” Kirinenko: “Về mặt lý thuyết mà nói, chúng ta cần tất cả các khí tài có thể giúp chúng ta giữ vững thành phố này, nhưng phần lớn khí tài của quân đội của ngài đều là do Hoàng Thái Tử chỉ định trang bị cho bộ đội của ngài
Vậy nên những khí tài này cũng sẽ rút đi cùng với quân của ngài
“Còn về đại đội thần tiễn, chúng ta có trang bị đại đội thần tiễn hoàn hảo, thêm một tay cầu nguyện cũng chỉ là tăng thêm một chút chiến lực thôi, nên bọn họ sẽ tiếp tục ở lại trong biên chế bộ đội của ngài.” Vương Trùng: “À, thế thì cũng tốt……” Đột nhiên, hắn lưỡng lự, những khí tài này rõ ràng có thể nâng cao hiệu suất phòng thủ của Tập đoàn quân 63 rất nhiều, thật sự phải mang đi sao
Ta là Bảo Gia Vệ Quốc, chứ không phải đang kinh doanh đội quân riêng…… Lúc này trung tướng Kirinenko nói: “Ngài đúng là người cao thượng
Ta hiểu ngài đang nghĩ gì, nhưng ta khẩn cầu ngài hãy mang những đơn vị này đi.” Vương Trùng: “Ý gì?” Kirinenko cười nói: “Ta cũng là quân nhân chuyên nghiệp, lại một mực ở tiền tuyến, những cái ngu xuẩn ở trên cao kia, ta đều chẳng lạ gì
Ta biết hiện tại chúng ta đang trong giai đoạn phòng ngự chiến lược, thậm chí là rút lui chiến lược
Khí tài quý giá nên rút về sau, những người ở lại chặn hậu là những “trâu ngựa xám” như chúng tôi đây.” Vương Trùng muốn nói lại thôi, hắn bỗng cảm thấy lời nói trở nên yếu ớt, chi bằng dùng hành động để thể hiện ý nghĩ của mình
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thế là hắn tiến lên nắm lấy vai trung tướng, sau đó ôm nhiệt tình ông ta: “Ta rất tiếc, đồng đội à.” “Không cần tiếc nuối, ta cũng không có ý định chết ở đây, sau khi hoàn thành nhiệm vụ phòng thủ, chúng ta sẽ phá vòng vây ra
Đến lúc đó gặp lại ở Prosenia!” Prosenia, thủ đô của đế quốc Prosen
Vương Trùng vỗ vai trung tướng: “Gặp lại ở Prosenia!” Nói xong hắn buông tay ra, lùi lại một bước, hai gót chân khép chặt lại, cúi chào trung tướng: “Tạm biệt!” “Tạm biệt!” Vương Trùng quay người, không quay đầu lại mà rời đi
Nhìn bóng lưng của hắn rời đi, Kirinenko bỗng nói với tư lệnh hậu cần: “Đây là một tên ăn chơi trác táng ư
Sao lại khác xa lời đồn đến vậy, đây rõ ràng là một quân nhân điển hình mà!” Tư lệnh hậu cần: “Ông không biết à
Các binh sĩ gọi hắn là: Sao Chiến Thắng
Nghe nói xuất phát từ bài hát hắn ngâm nga “Sao Chiến Thắng sẽ soi sáng chúng ta” đấy.” ———— Lúc Vương Trùng dắt Bucephalus trở lại doanh trại, đã thấy xe số 422 đến rồi —— rõ ràng là Belyakov đã nhanh chóng sửa chữa xong sự cố
Hiện tại người điều khiển cùng pháo thủ đang ở cạnh xe tăng chứa đạn pháo vào khoang xe, còn thợ máy thì không ngừng vớt những vỏ đạn pháo và vỏ đạn súng máy ra từ trong khoang xe, để vào một thùng gỗ lớn
Rõ ràng là kíp xe này vẫn định tiếp tục tham chiến
Vương Trùng: “Chúng ta phải rút lui rồi.” Alexander: “Hả
Chúng ta vẫn có thể đánh mà.” Những người đang bảo trì và tiếp tế xe tăng xung quanh cũng đều dừng lại, nhìn trừng trừng vào Vương Trùng
Vương Trùng: “Về sau có rất nhiều cơ hội cho chúng ta công kích quân Prosen, nhưng hôm nay chúng ta phải rút lui, không chỉ riêng chúng ta, còn có đoàn pháo hạng nặng 203, chúng ta sẽ rút vào ban đêm, nhân lúc trời tối để rút đi.” Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau
Đúng lúc này, từ ngoài doanh trại vọng lại tiếng hát
Đoàn bộ binh cận vệ số 31 sau khi thay ca xong xếp thành đội ngũ chỉnh tề, hát vang bài hát rồi tiến vào doanh trại
Mấy gã tiểu tử người nào trông cũng thảm hề hề, nhưng trên mặt lại lộ rõ ý chí chiến đấu hừng hực, bước chân tiến lên cũng chỉnh tề, súng trường trên vai rung động chập chờn như gió thổi qua rừng cây bách
Họ đang cao giọng hát: “Tania Tanyusha ơi Takyana, em có còn nhớ những ngày hè rực lửa không
Ta khó mà quên được quãng thời gian ấy, cái quãng thời gian trân quý đó!” Cái quãng thời gian trân quý đó
(hết chương này)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.