Hoa Nhan nhún vai, “Thái tử điện hạ nếu đã hiểu rõ Tô tử trảm công tử như vậy, vậy thì mau chóng sai người tìm kỹ, ta vốn không có ý định trả lại hắn, dù lấy về đốt đi cũng phải bồi thường tiền cho hắn, giờ không có, lại càng bớt lo.” Vân Trì nhìn chằm chằm nàng, khẽ nói, “Có đúng không?” Hoa Nhan tránh tay hắn, “Tin thì tin, không tin thì thôi.” Vân Trì thấy tay nàng vừa buông, liền lại nắm chặt lấy tay nàng trong tay mình, Phương ma ma bình tĩnh nói, “Đã như vậy, không cần tìm, về cung đi.” Phương ma ma liếc nhìn phía sau Vân Trì, thấy Thu Nguyệt đã quay trở về, nàng gật đầu cúi mình xác nhận
Ra cửa thủy hoa, thấy mấy vị thanh niên tài tuấn, vội vàng tránh sang một bên chào Vân Trì
Vân Trì ôn hòa gật đầu, nói mấy câu, từ đầu đến cuối vẫn nắm tay Hoa Nhan, rồi ra khỏi Triệu phủ
Xe ngựa của Đông cung đậu cách cửa phủ không xa, ngự liễn của hoàng đế vẫn còn ở đó, rõ ràng là chưa đi
Vân Trì lôi kéo Hoa Nhan lên xe ngựa, thả màn che xuống, phân phó, “Về cung.” Người đánh xe vung roi, đội nghi trượng đi theo, rời khỏi Triệu phủ
Hoa Nhan cảm thấy chuyến đi này tới quá muộn, về quá sớm, thu hoạch quá nhỏ, đồ ăn cũng không ăn được mấy miếng, thật sự là có chút phí công vô ích một chuyến
Lên xe ngựa sau, Vân Trì không thả tay Hoa Nhan, ngược lại còn dùng sức, một tay kéo nàng vào lòng
Hoa Nhan tức giận trừng mắt nhìn hắn, “Thái tử điện hạ muốn hủy bỏ điều kiện giao dịch đã định sao?” Vân Trì dường như tâm trạng cực kỳ không tốt, nhìn chằm chằm nàng, giận dữ hỏi, “Áo choàng của Tô Tử Trảm ngươi giấu đi đâu rồi?” Hoa Nhan hừ cười, “Điện hạ có cần phải như vậy không
Một kiện áo choàng, mất đi thì mất đi, ngươi cứ níu lấy ta không buông làm gì?” Vân Trì bình tĩnh thốt ra từng lời, đáy mắt như sóng biển cuồn cuộn, “Thật đúng là coi thường ngươi, ngươi thật sự quan tâm đến hắn đến mức đó sao
Ngay cả một kiện áo choàng cũng không nỡ trả lại?” Hoa Nhan nghĩ đến người này coi như thật sự hiểu rõ nàng, không cần tận mắt thấy, không cần tự tay bắt được, vậy mà lại chỉ thẳng vào nàng, chắc chắn đến mười phần chín phần nói là nàng ẩn giấu
Nàng nghiến răng, dứt khoát không thèm đếm xỉa nói, “Ta chính là không nỡ trả lại, cũng sẽ không đốt đi, cứ muốn giữ lại đấy, ngươi muốn thế nào
Có bản lĩnh thì ngươi tìm ra mà hủy đi
Ta ngay cả ngọc bội đeo bên người hắn cũng dám đòi, huống chi chỉ là một kiện áo choàng thì có gì mà ghê gớm?” Vân Trì thấy nàng thừa nhận, sắc mặt thoáng chốc âm trầm như nước, “Ngươi đã động lòng vì hắn, thích hắn?” Hoa Nhan cười khẽ, “Điện hạ nghĩ sao?” Vân Trì nắm chặt tay đặt trên eo nàng, “Chỉ vì hắn vì ngươi mà mở say hồng nhan
Chỉ vì cõng ngươi đi ba mươi dặm đường núi trong đêm?” Hoa Nhan nhớ lại đêm đó, ánh mắt phiêu hốt một chút, u ám nói, “Từ nhỏ đến lớn, ta chưa từng uống qua loại rượu nào ngon hơn say hồng nhan, từ nhỏ đến lớn, chưa từng có người nào cõng ta, càng không nói đến đi đường núi ba mươi dặm trong đêm
Điện hạ nói rất đúng, ta đối với Tô Tử Trảm, quả thực đã động lòng
Hôm nay, gặp Liễu Phù Hương kia, ta vô cùng chán ghét nàng, hận không thể dìm chết nàng
Thế nhưng là khi nhìn thấy Tô Tử Trảm, ta đột nhiên cảm thấy, dù mình nhảy xuống cứu nàng ra khỏi nước cũng được, áo choàng trên người hắn, nếu hắn không tự nguyện đưa cho ta, ta cũng sẽ giật lấy rồi khoác lên người mình.” Vân Trì sắc mặt lạnh như băng, toàn thân trong khoảnh khắc như bị gió bấc thổi qua, lạnh thấu xương
Hoa Nhan dường như chưa hề phát giác, nói khẽ, “Ngươi xem, ta gặp Tô Tử Trảm mới vài lần mà thôi, liền dễ dàng như vậy mà động lòng với hắn
Điện hạ quen biết ta cũng đã hơn một năm, ngươi một lòng muốn cưới ta, ta lại đáy lòng không hề sinh ra nửa điểm gợn sóng, chỉ muốn thoát khỏi ngươi, không ngừng ra tay đối phó ngươi
Có lẽ, không lâu nữa, ta đối với ngươi sẽ còn lòng sinh oán hận, chúng ta cứ tiếp tục như vậy, cần gì chứ?” Vân Trì môi mỏng mím chặt, đôi mắt đen sâu thăm thẳm không thấy đáy, không nói một lời
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hoa Nhan có chút không chịu nổi thần sắc của Vân Trì, cố tránh ra, phát hiện tay hắn siết chặt vô cùng, nàng không gỡ ra được, dứt khoát nhắm mắt lại, an tĩnh nằm trong ngực hắn, không nói thêm lời
Vân Trì ngồi lặng lẽ, không nhúc nhích, không có ý định buông tay, cũng không nói gì thêm, áp suất trong xe trầm thấp, bánh xe ngoài kia đè lên mặt đất dường như cũng có một loại trọng lượng không chịu nổi
Suốt đoạn đường không nói gì nữa, xe ngựa trở về Đông Cung
Người đánh xe dừng xe, đợi nửa ngày, không thấy có động tĩnh gì trong xe, khẽ nhắc nhở, “Điện hạ, về cung.” Vân Trì nhắm mắt lại, rồi mở ra, từ từ buông tay, trầm giọng nói với Hoa Nhan, “Ta sẽ không bao giờ buông tay, cho dù ngươi đối với hắn đã động lòng, cho dù mẫu thân hắn lâm chung dặn dò ta phải chiếu cố hắn.” Hoa Nhan cảm thấy nàng đối xử với hắn như vậy, cũng coi như là người không biết trọng ơn nhất trên đời này, hắn nghe những lời này của nàng, hẳn phải không chịu nổi mà để nàng lăn đi mới phải, hoặc là không có đại độ như vậy mà để nàng thoải mái rời đi mà là hẳn phải đưa tay bóp chết nàng
Thế nhưng là hắn vẫn cứ nói những lời như vậy
Trong bụng nàng vừa bực mình vừa uất nghẹn, lười biếng không muốn nói nhiều với hắn, nàng thoát khỏi lòng hắn, vén rèm ra, nhảy xuống xe
Chân vừa chạm đất, nàng liền bước nhanh hướng tây uyển đi đến
Thu Nguyệt cùng Phương ma ma sau đó xuống xe, liền thấy Hoa Nhan đã đi rất xa, bước đi vội vàng, giống như mang theo đầy sự tức giận, hai người khẽ giật mình, Thu Nguyệt vội vàng co chân đuổi theo
Phương ma ma do dự một chút, đi đến trước xe, nhỏ giọng dò hỏi, “Thái tử điện hạ?” Vân Trì từ từ vén màn xe ra, xuống xe, nhìn Hoa Nhan một chút, thần sắc vẫn như trước đây, phân phó nói, “Hảo hảo hầu hạ Thái tử phi, bất kể xảy ra chuyện gì, nàng đều là Thái tử phi của bản cung, không được sai sót.” Phương ma ma cảm thấy run lên, cung kính xác nhận, thấy Vân Trì không nói gì nữa, vội vàng cũng dẫn người đuổi theo Hoa Nhan
Vân Trì đứng ở lối vào, nhìn tấm bảng hiệu Đông Cung, cẩn thận nghiêm túc nhìn ngắm, như mười tuổi năm đó, hắn rời khỏi hoàng cung, chuyển đến Đông Cung ngày đó
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tiểu Trung Tử đứng sau lưng Vân Trì, nhìn thái tử điện hạ, hắn nghĩ đã bao lâu không thấy điện hạ có vẻ mặt như thế, mười năm ư
Khi đó hắn còn chưa lớn, khi đó thái tử điện hạ cũng vẫn còn là một thiếu niên nhỏ bé, hắn cũng đứng phía sau hắn như vậy
Khi đó hắn không hiểu vì sao điện hạ nhìn chằm chằm tấm bảng hiệu này mà đứng hai canh giờ, bây giờ, lại mơ hồ có chút hiểu
Tấm bảng hiệu Đông Cung này, không chỉ đại biểu cho hai chữ “Đông Cung”, mà là trọng lượng ẩn chứa đằng sau nó.
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]