Hoa Nhan “Phụt” một tiếng bật cười, dùng cành mai gõ gõ lên tường
Vô số cánh mai rơi xuống đầu Trịnh Nhị Hổ
"Hoa này nở đang thịnh, có gì mà cảm ơn chứ
Trịnh Nhị Hổ liền vội nói: "Trong lòng ta hoa đã sớm nở rồi
Hoa Nhan cười khinh: "Chẳng nhìn ra chút nào
Trịnh Nhị Hổ vội vàng nói: "Cô nương, để ta đi chuyển cái thang đến, người đừng cưỡi trên đầu tường mà trò chuyện với tiểu nhân nữa
Nhanh đi thôi, lão gia của người đang thúc giục lắm rồi, phái người đuổi theo tiểu nhân mãi, uy hiếp tiểu nhân rằng nếu người không chịu đi thì lại gọi người của nha môn đến bắt tiểu nhân đi ăn cơm tù
Lần trước vì giúp người trốn thoát mà tiểu nhân ngồi tù hơn nửa năm rồi, lần này tiểu nhân không muốn lại vào ăn cơm tù nữa đâu
Hoa Nhan nhìn hắn: "Lần trước ngươi vì ta mà ngồi nửa năm tù, ta đã trả sạch nợ sòng bạc Vạn Phúc một vạn lượng bạc cho ngươi rồi còn gì
Cũng chẳng thiệt thòi gì ngươi
Ta thấy ngươi đâu có sợ ngồi tù, lần này lại thiếu bao nhiêu
Liền vội vã chạy đến cầu ta trốn đi sao
Trịnh Nhị Hổ gãi gãi đầu, cười đến ngượng nghịu: "Không nhiều lắm, ba vạn lượng
Hoa Nhan khẽ nói: "Cái mạng của ngươi cũng chẳng đáng giá bao nhiêu vậy đâu, ăn mười năm cơm tù cũng không đủ
Trịnh Nhị Hổ vội vàng nói: "Lần này thì không giống đâu, giúp người có đại phong hiểm
Dù sao cũng là từ trong tay thái tử mà trộm người đi, cái này..
Ba vạn lượng cũng là hợp lý rồi..
Hoa Nhan bật cười: "Ngươi lại tính toán giỏi đấy chứ
Trịnh Nhị Hổ làm bộ cầu xin tha thứ: "Cô nương, cứu mạng tiểu nhân đi, tiểu nhân có cái lão tử mê cờ bạc mà, tiểu nhân cũng hết cách rồi
Hoa Nhan nhíu mày: "Ngươi ngồi tù nửa năm mà lão tử ngươi vẫn chưa bị người ta chém chết vì cờ bạc đấy thôi, ngươi còn quản hắn làm gì
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trịnh Nhị Hổ cứng cổ: "Dù sao hắn cũng là lão tử của tiểu nhân, là người cho tiểu nhân sinh mệnh mà, mẹ tiểu nhân mất sớm rồi, tiểu nhân trên đời này chỉ có mình hắn là người thân thôi
Hắn chỉ là ham cờ bạc một chút thôi mà, ham muốn đó thì nhỏ bé lắm
Tiểu nhân là con trai, nên tận hiếu tâm
Hoa Nhan tặc lưỡi: "Ta từ khi sinh ra đến giờ, cũng coi như đã gặp vô số người rồi
Nhưng chỉ có cái hiếu tâm này của ngươi là thật sự nhật nguyệt chứng giám
Được rồi, ta đáp ứng ngươi, giúp ngươi trả ba vạn lượng tiền nợ cờ bạc này
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhưng mà ngươi phải đi theo ta, từ nay về sau, nghe theo sự sắp xếp của ta
Trịnh Nhị Hổ vội vàng từ con hẻm đằng xa chuyển cái thang đến, vừa đỡ Hoa Nhan xuống khỏi đầu tường, vừa sảng khoái đồng ý: "Được rồi, người đi đâu thì tiểu nhân theo đó, sau này tiểu nhân chính là người của người, nhận người sai khiến còn hơn ngồi mười năm tù, có lời lắm chứ
Hoa Nhan cười đưa cành mai cho hắn: "Đây, ngươi đi trước một bước, đem cái này đưa đến Đông Cung
Trịnh Nhị Hổ giật mình, nhìn Hoa Nhan, trợn mắt há hốc mồm: "Cái này..
Cành mai ư
Đưa đến Đông Cung
Hoa Nhan gật đầu: "Không sai, đưa cho thái tử, tiện thể nói cho hắn biết, không cần hắn phái người tới đón, tự ta sẽ đi
— — — Lời ngoài lề — — — Khi viết "Phấn Trang Đoạt Mưu", ta đã bắt đầu suy nghĩ về việc cuốn sách tiếp theo sẽ viết về câu chuyện như thế nào
Sau hơn một năm thai nghén và tích lũy va chạm, cuối cùng cũng tìm được điểm phù hợp
Bản văn này khiến ta ngay cả trong dịp Tết Âm Lịch năm 2018 cũng không thể bỏ xuống được, cứ khao khát động tay mỗi ngày viết một chút, mất ăn mất ngủ vì yêu thích và thậm chí là say mê
Hy vọng khi thiên văn này ra mắt, mọi người cũng có thể cùng ta yêu thích và thậm chí là say mê nó như vậy
Chúc mọi người Tết Nguyên Tiêu vui vẻ
Chương 2: Hồng hạnh xuất tường
Lâm An cách kinh thành ngàn dặm, một nửa là đường núi
Cưỡi ngựa nhanh cũng phải mất ba ngày ba đêm hành trình
Nếu từ từ đi xe hoặc đi bộ, thì không thể tính được bao nhiêu ngày
Thu Nguyệt sau khi để lại một phong thư giả danh Hoa Nhan, cũng vịn vào cái cây hạnh già cao lớn đã trăm năm, thân dưới được tu sửa trần trụi để leo lên tường thành phía tây, giẫm lên cái thang mà Trịnh Nhị Hổ đưa, không kinh động bất cứ ai mà ra khỏi Hoa phủ
Trịnh Nhị Hổ cầm trong tay 35.000 lượng bạc từ Hoa Nhan
Ba vạn lượng chạy đến để trả tiền nợ cờ bạc cho lão cha của hắn, năm ngàn lượng làm chi phí đi kinh thành báo tin trước
Trịnh Nhị Hổ vui sướng hả hê, ung dung ôm một cành hoa mai đi đường, không thèm nghĩ rằng cành mai tươi non đang nở rộ kia khi hắn đến được kinh thành, rồi lại thuận lợi vào Đông Cung nhìn thấy thái tử và đưa đến tay hắn thì sẽ thành ra bộ dáng gì
Hắn thấy việc Hoa Nhan chủ động đi Đông Cung là chuyện tốt, so với việc hắn giúp nàng trốn thoát mà mắc tội thì chỉ là chuyện nhỏ có thể bỏ qua
Về phần hàm ý việc Hoa Nhan đưa cành mai cho thái tử, hắn lại càng không nghĩ tới, dù sao thì hắn cũng cảm thấy đây là một công việc tốt đẹp hơn so với việc phải ngồi tù mười năm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thu Nguyệt thấy Trịnh Nhị Hổ ôm một cành hoa mai trên đường, khóe miệng khẽ giật giật
Thấy Hoa Nhan lẩm bẩm hát một điệu dân ca Giang Nam, một bộ dáng vô tư lự, định thật sự ung dung vào kinh thành như vậy
Nàng nhịn hồi lâu mới mở lời: "Tiểu thư, người muốn đưa hoa cho thái tử thì nên đưa hoa đào mới đúng chứ, sao lại bẻ cành mai
Hoa Nhan ngậm một cọng cỏ trong miệng, vừa thưởng thức phong cảnh ven đường vừa nói: "Một nhánh hồng hạnh vượt tường mà thôi, ta là muốn nói cho hắn biết, ta là tự trộm đi ra ngoài đấy
Thu Nguyệt lại nhếch mép, nhất thời im lặng
Trộm đi mà lại thẳng thừng như thế, còn cần dùng biện pháp này để đưa tin tức nữa, quả thực là không có ai
Nàng nhìn Hoa Nhan, bỗng nhiên tò mò: "Người nói xem, thái tử nhìn thấy cành mai người sai Trịnh Nhị Hổ đưa đi thì sẽ có biểu cảm gì đây
Hoa Nhan lười đoán: "Kệ hắn, tin tức đưa đến là được rồi
Thu Nguyệt lại không nói gì, nghĩ thầm tiểu thư thật sự là không sợ bị ném bình vỡ trước mặt thái tử
Trên đời này có bao nhiêu người muốn gả vào Đông Cung, đừng nói là làm thái tử phi, ngay cả làm thị thiếp cũng sợ là muốn chen đến sứt đầu chảy máu
Nhưng tiểu thư nhà nàng, lúc trước khi nghe tin được ban hôn, đã tức giận suýt nữa đi phá hủy thành cung Đông Cung, sau đó lại còn nghĩ ra vô số biện pháp để hủy bỏ hôn sự này
Nếu không có thái tử và các trưởng bối Hoa gia cùng sức ép xuống, thì bây giờ, thiên hạ đã sớm xôn xao đồn thổi rồi
Con gái thì nên có dáng vẻ dịu dàng đoan trang, hiền lương thục đức, khí chất khuê tú, nhưng tiểu thư lại chẳng có lấy một chút
Từ nhỏ đến lớn, tiểu thư chẳng màng tiếng tăm của mình, đã gây ra không ít chuyện
Chỉ là những năm này đều bị các trưởng bối Hoa gia che giấu nên không bị truyền ra ngoài
Nếu như sớm truyền đi, thái hậu đoán chừng còn không cho ngự họa sĩ đến Hoa gia vẽ tranh
Giờ đây, ý chỉ tứ hôn đã một năm, hôn sự cũng được đưa vào lịch trình
Tiểu thư cũng không thể khiến thái tử hủy bỏ hôn ước nữa
Ngược lại bây giờ, còn phải đi Đông Cung để sớm làm quen với hoàn cảnh và quy tắc ở đó.